Chương 34: Ta muốn giúp đỡ y
"Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thẩm Nghiên Bắc vừa vào cửa, đã thấy thiếu niên mặt bánh bao ngồi xổm trong viện nhà mình, thiếu niên đang chăm chú cầm cỏ đút cho thỏ ăn.
Mỉm cười một cái với Thẩm Nghiên Bắc, Tô Thanh Trạch không thèm chột dạ thản nhiên nói: "Ta đến cùng người nhà, trùng hợp quá gặp được Cố đại ca, gặp nhau chắc chắn là có duyên rồi! Cố đại ca mời ta tới uống nước."
Minh An đứng ở một bên cười đến cứng cả mặt.
Thiếu gia! Rõ ràng là người thấy phu lang nhà người ta bèn dính theo, lại còn mặt dày mày dạn theo chân ngươi ta về!
Thẩm Nghiên Bắc cũng không vạch trần y, lập tức vào phòng.
Cố Trường Phong đang ngồi nhặt rau ở trong bếp, Thẩm Nghiên Bắc rửa sạch tay, mang ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh y cùng nhau nhặt.
"Sao lại để người ta theo về nhà thế?" Tức phụ của hắn hắn hiểu, nếu không phải có nguyên nhân, dù đối phương có năn nỉ ỉ ôi, tức phụ hắn cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện mang một người xa lạ về nhà.
Đôi mắt đen nhánh của Cố Trường Phong nghiêm túc lạ thường: "Ta muốn giúp đỡ y." Y trưởng thành trông như vậy thực sự là không có biện pháp nào khác, nhưng thiếu niên kia không giống vậy.
Vừa rồi khi gặp được Tô Thanh Trạch ở trên đường, sắc mặt thiếu niên ửng hồng đầy mồ hôi nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước, người hậu đi theo sau y gấp gáp khuyên nhủ, liên tục bảo thiếu niên nghỉ một chút rồi hãy tiếp tục đi. Nhưng y lại nói rằng, nếu đi bộ có vài bước mà cũng không đi nổi, làm sao y có thể luyện ra thân hình cường tráng được chứ?
Cố Trường Phong nhìn từ phía xa, thiếu niên thật sự mệt tới không nhấc nổi chân nữa, nhưng y không hề oán giận, cặp mắt kia tràn đầy nghị lực.
Tức phụ của hắn không phải là một người nhiệt tình giúp đỡ, ngay cả việc thu Chu Dục làm đồ đệ cũng do một tay hắn thúc đẩy. Có thể khiến cho tức phụ hắn nói ra những lời như vậy, có khả năng cao là đồng cảm với người ta có số phận giống mình, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại cảm thấy ý tưởng này chẳng tốt tý nào.
"Em là vì thấy người khác dùng ánh mắt xem thường y nên mới muốn giúp y sao? Nếu thật sự là yêu thích một người, sẽ không ai để ý đến y cao hay thấp, mập hay ốm đâu." Tuy rằng trước kia hắn coi trọng dáng người của tức phụ, nhưng trên đời này có vô số người có dáng người khiến cho hắn cảm thấy phấn khích, lại linh hồn của tức phụ chỉ có một mà thôi. Cho dù tức phụ của hắn không phải mãnh nam, hắn vẫn sẽ thích tức phụ chứ không phải đối với những mãnh nam khác có hứng thú.
"Y không phải là ta." Cố Trường Phong vô cùng nghiêm túc. Chính y may mắn mới có thể gặp được Thẩm Nghiên Bắc, nhưng Tô Thanh Trạch chưa chắc đã gặp được vận khí như vậy.
Nhìn thấy hàm ý bên trong mắt y, Thẩm Nghiên Bắc ném đồ ăn vào rổ, quay đầu nhìn thẳng vào y nói: "Y tất nhiên không phải là em, dù cho y có biến thành dáng hình giống em, ta cũng sẽ không thích y."
"Ta chỉ thích em." Gặp được Cố Trường Phong, mới là vận khí lớn nhất cả đời hắn!
Trên mặt hơi nóng lên, Cố Trường Phong rũ xuống mắt nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Thẩm Nghiên Bắc nhịn không được cười nói: "Em muốn giúp đỡ y ta cũng sẽ không ý kiến, nhưng mà phí phạm tài năng quá, chỉ là giảm béo mà thôi, ta sẽ dạy y!" Đối phương lai lịch không rõ, hắn không muốn tức phụ bị bại lộ ra ngoài. Giảm béo thế nào á, hắn ở phòng tập gym thấy vô số, chắc chắn sẽ có một phương pháp thích hợp với đối phương.
Trong viện Minh An bày ra khuôn mặt khóc tang: "Thiếu gia, chúng ta trở về đi!"
Hắn hối hận rồi! Không nên nhìn thấy thiếu gia ưu thương buồn bã mà đề xuất theo cô gia đến nông thôn thăm thú! Không tới sẽ không gặp phải song nhi này, không thấy y, thiếu gia sẽ không quấn lấy người ta đòi người ta dạy cho tập vóc dáng!
Thiếu gia thật sự muốn trở thành như vậy...
Minh An tưởng tượng đến tứ chi cường kiện, lưng hùm vai gấu khớp với khuôn mặt tinh xảo của Tô Thanh Trạch, tức khắc mồ hôi như mưa.
Trời ạ, lão gia với phu nhân mà biết có mà ch.ết không kịp thở!
"Gấp cái gì?" Tô Thanh Trạch sờ con thỏ, khuôn mặt tròn tròn hung phấn đỏ bừng.
Vốn dĩ chỉ là đi bộ tiêu sầu, đâu ngờ sẽ gặp được Cố đại ca! Lại vừa vặn phu quân của Cố đại ca không ở bên cạnh. Thời cơ ngàn năm có một thế này sao có thể bỏ qua cơ chứ!
Tuy rằng Cố đại ca kiệm lời không nói nhiều, nhưng người như thế hầu hết tâm địa đều rất tốt, quả nhiên khi y bảo y mệt cần tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, hỏi Cố đại ca xem có thể đến nhà Cố đại ca uống miếng nước không, Cố đại ca lập tức đồng ý!
Quay đầu nhìn về phía phòng ngói xanh, Tô Thanh Trạch quả thực rất muốn hô ra tiếng.
Tiếp xúc thân mật như vậy chắc chắn có thể tìm hiểu được hằng ngày Cố đại ca làm những gì để cường kiện thân thể!
Thẩm Nghiên Bắc đem trà bánh mang ra ngoài bàn dưới gốc cây, gọi Tô Thanh Trạch lại đây ngồi. Ban đầu Tô Thanh Trạch còn hơi xấu hổ, nhưng nước trà vào miệng lại có vị ngọt, điểm tâm thơm ngon ngọt bùi, y ăn không dừng nổi miệng.
"Ăn ngon chứ?" Thẩm Nghiên Bắc mỉm cười hỏi chuyện.
Tô Thanh Trạch gật đầu liên tục. Ngon quá trời luôn! Vì sao ở nông thôn lại có món điểm tâm ngon như vậy chứ?
"Vậy ngươi ăn nhiều một chút, ngày sau ngươi chỉ có thể nhìn không thể ăn."
"Khụ khụ khụ... Cái... Vậy là có ý gì?" Tô Thanh Trạch vội vàng nuốt bánh xuống.
"Không phải ngươi muốn có thân hình giống như phu lang ta hay sao?" Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ, "Đầu tiên ngươi phải quản được cái miệng của mình đã rồi hãy bàn đến chuyện giảm cân sau."
Tô Thanh Trạch sửng sốt, gật gật đầu sau đó lại lắc lắc.
"Ta muốn, nhưng sao ta có thể cái gì cũng không ăn chứ." Không ăn có thể gầy, nhưng sẽ đói tới mệt cả người, rồi sẽ bị bệnh.
Minh An vội vàng xen mồm nói: "Đúng đúng đúng! Tuyệt đối không thể đói bụng! Việc này quá nguy hiểm, thiếu gia người ngàn lần vạn lần cũng không được thử!"
Tô Thanh Trạch không để ý tới hắn, mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghiên Bắc.
"Không phải không cho ngươi ăn, mà là không cho ngươi ăn bậy." Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói, "Tin ta, dựa theo lời ta mà làm. Không tin ta, mời về. Về sau không được phép xuất hiện trước mặt phu lang của ta nữa."
"Ha hả..." Minh An cười gượng hai tiếng, "Làm sao có thể lấy thân thể của mình ra để đùa giỡn, thiếu gia chúng ta vẫn nên......"
Tô Thanh Trạch chớp chớp, ánh mắt cuồng nhiệt: "Thật sự có thể trở nên giống như vậy?"
"Có thể." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày nói, "Nhưng ta sợ ngươi không thể kiên trì nổi." Tức phụ hắn có được thân hình tuyệt đẹp cơ bắp tràn đầy như vậy là quan hệ với việc luyện võ từ nhỏ, thiếu niên này nhìn là thấy da thịt non mịn chưa từng ăn khổ bao giờ, hắn sợ y chỉ được ba phút nhiệt thôi.
"Ta có thể!" Ánh mắt Tô Thanh Trạch phát ra quang mang, nóng bỏng nhìn Thẩm Nghiên Bắc, "Chỉ cần có cơm ăn bao khổ ta cũng chịu nổi!" Từ nhỏ tới giờ y luôn mơ ước có được thân hình đẹp đẽ như vậy!
Minh An vừa nghe lời này lập tức nóng nảy: "Thiếu gia, người đừng có làm bậy mà!" Dứt lời hắn lại nói với Thẩm Nghiên Bắc, "Vị công tử này, thiếu gia nhà ta chỉ là tâm huyết dâng trào, đa tạ ngươi vì có ý tốt!"
Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Khỏi cần đa tạ, ta chỉ nói thế thôi."
Ý tại ngôn ngoại, ta nói ngươi làm, ngươi mới là người vất vả. Ngươi có thể thành công hay không, hay có bỏ dỡ giữa chừng cũng chả có liên quan gì.
"Ha hả..." Minh An cười làm lành nói, "Thiếu gia, chắc hẳn cô gia đang đợi chúng ta đó, chúng ta mau chóng đi qua đi!"
"Câm miệng!" Tô Thanh Trạch hung hăng trừng hắn một cái. Lời này Minh An nghe không hiểu nhưng hắn lại hiểu.
"Xin ngươi nói cho ta nghe, ta phải làm thế nào?"
Thiếu niên nói vô cùng thành khẩn, thần sắc nghiêm túc, trong lòng Minh An thầm than không xong. Tâm thiếu gia nhà hắn, tuy thoải mái nhưng cũng rất bướng bỉnh, không ai có thể khuyên nổi...
Không! Có một người có thể khuyên được!
Nhưng thư phản hồi của thiếu gia đã được gửi đi...
Minh An không khỏi uể oải.
"Không cần quyết định vội vã như vậy, trở về suy xét thật kỹ đi." Thẩm Nghiên Bắc đưa Tô Thanh Trạch ra khỏi cổng rồi bỏ lại một câu như vậy.
Thiếu niên gật đầu, đồng ý, kéo Minh An đi mất.
Thẩm Nghiên Bắc xoay người nhìn đống rau xanh được trồng trong sân. Chỉ cần nửa tháng nữa thôi, cây mầm cũng sẽ trưởng thành cao hơn nhiều, trông lớn lên khá là khả quan.
Bây giờ đã là cuối xuân, mấy người làm nông cũng xử lý xong việc trong ruộng rồi. Lễ cập quan của hắn cũng sắp tới.
Thẩm Nghiên Bắc có chút đau đầu. Trưởng thôn nóilà tú tài duy nhất của thôn, hắn chính là bộ mặt của Thẩm gia thôn, lễ cập quan của hắn không thể tùy tiện. Nhưng lễ cập quan phải trải qua những quá trình nào, thôn bọn họ còn chưa từng có ai làm qua, ngay cả trưởng thôn cũng chẳng rõ ràng. Thật ra thì Lý cử nhân ở Lý gia thôn đã từng làm rồi, nhưng hai thôn quan hệ ác liệt, gã cũng từng nhục nhã hắn, sẽ không có khả năng hắn sang Lý gia thôn hỏi thăm.
Thẩm Nghiên Bắc thở dài. Nguyên chủ tuổi còn nhỏ đã đậu đồng sinh, luôn tự cho mình cao quý, không bao giờ để mắt đến những học viên khác cùng trường. Lúc đậu tú tài rồi, hắn càng cho mình hơn hẳn mọi người, lời nói lúc nào cũng cao cao tại thượng. Tính cách xấu không ai ngửi nổi, đọc sách bao năm mà ngay một tri kỷ cũng chẳng tìm được. Nguyên chủ bệnh nặng mấy năm, chưa từng có người đến thăm hắn. Bây giờ hắn cũng không thể mặt dày đi tìm người khác được.
Mà nguyên chủ tiên sinh sau hai năm bệnh cũng ngỏm...
Trong phòng bếp Cố Trường Phong vừa liếc qua cửa sổ đã thấy Thẩm Nghiên Bắc. Thanh niên đứng bên cạnh vườn rau, mày hơi cau lại, đôi mắt hơi ưu tư.
Cố Trường phong nhíu mày, bước ra khỏi phòng bếp.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Nghiên Bắc vừa quay đầu lại đã thấy một đôi mắt quan tâm.
"Hơn nửa tháng nữa là có thể ăn rau rồi." Thẩm Nghiên Bắc thu liễm thần sắc, thay bằng một khuôn mặt tươi cười. Hắn trồng rất nhiều loại rau củ, chờ tới lúc nhập hạ, sân nhà sẽ lập ức xanh tươi.
Mướp và đậu que từ trên giá leo lên, trên cây cà chua cũng xuất hiện rất nhiều trái đỏ mọng, rau xanh non mơn mởn, bắp cũng bắt đầu trổ mã...
Chỗ rau dưa này đều được trồng trong môi trường thiên nhiên không hề có ô nhiễm, muốn ăn gì thì hái!
Cố Trường Phong không nói chuyện, chỉ yên lặng mà nhìn Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc cầm lấy tay y, nhẹ giọng nói: "Ta định cử hành lễ cập quan vào hôm sinh nhật, nhưng không biết phải xử lý làm sao, muốn tìm người để thỉnh giáo toàn bộ quá trình, lại không tìm được người thích hợp." Hai bọn họ đều là đại nam nhân, hắn không cần thiết phải che che giấu giấu, hơn nữa tức phụ đều đã nhận ra, nếu hắn không nói, tức phụ sẽ càng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều thì lo lắng nhiều.
"Hỏi Tô Thanh Trạch." Cố Trường Phong nhìn hắn mà nói.
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, ôm người hôn mạnh một cái: "Cảm ơn em nhiều lắm, tức phụ!" Thật là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường! Có công tử nhà giàu ngay trước mắt đây, dù Tô Thanh Trạch không biết rõ đi chăng nữa, thì nhà của y nhất định cũng phải có người hiểu!
Nhìn thấy hắn tươi cười vui vẻ, Cố Trường Phong cũng trở nên nhu hòa hơn hẳn.
Hôm sau, một chiếc xe ngựa màu xanh nhạt chậm rãi tiến vào trong Thẩm gia thôn, thôn dân kinh ngạc không thôi, háo hức nhìn chằm chằm vào xe ngựa. Mọi người cứ tưởng sẽ có một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, ai dè lại là một thiếu niên mập mạp bước xuống. Đi bên cạnh là gã sai vặt mặc thanh y và một nam nhân trung niên mặt phúc hậu.
Ba người sau khi đến nhà trưởng thôn bái phỏng lập tức đi đến nhà Thẩm Nghiên Bắc. Dọc đường Minh An lo lắng sốt ruột không thôi, ngược hẳn với Tô Thanh Trạch là bộ dạng vui vẻ hào hứng.
Thẩm Nghiên Bắc hoàn toàn không nghĩ tới Tô Thanh Trạch lại quyết định nhanh như vậy, chỉ cần một ngày đã có thể thuyết phục người nhà, ngày hôm sau vội vã đóng gói hành lý tới đây, ngay cả tỳ nữ cũng không mang theo!
Nam nhân trung niên cười sảng khoái chắp tay với Thẩm Nghiên Bắc: "Thiếu gia nhà chúng ta mong được Thẩm công tử chiếu cố."
"Ngươi quá lời rồi." Thẩm Nghiên Bắc cũng thi lễ đáp lại.
Trong lòng nam nhân trung niên âm thầm gật đầu, đưa cho hắn một cuốn thư tịch: "Nghe nói công tử cũng đọc sách thánh hiền, đây là sách ngày trước lão gia nhà ta đã từng xem qua, mong công tử đừng ghét bỏ."
Thẩm Nghiên Bắc thụ sủng nhược kinh (được ưu ái mà sợ), vội vàng tiếp nhận: "Được tặng sách như vậy ta vô cùng cảm kích, mong ngươi thay ta cảm tạ lão gia nhà ngươi!" Đối phương có địa vị như thế nào, làm việc bạo như thế, còn có thể tặng sách cho hắn nữa?
Thấy hai người cứ khách khí qua lại mãi, Tô Thanh Trạch mở miệng nói: "Lý thúc ngươi trở về đi! Ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, bảo tỷ tỷ và tỷ phu không cần lo lắng."
Thẩm Nghiên Bắc lại mời người ngồi xuống nói: "Người tới là khách, không bằng uống ly trà rồi hãy đi."
Nam nhân trung niên không chậm trễ, cười nói: "Vậy quấy rầy rồi." Đợi Thẩm Nghiên Bắc đi pha trà, ông ngồi bất động đánh giá quanh nhà khắp một lượt. Phát hiện, trong nhà Thẩm Nghiên Bắc tuy bài trí đơn giản, nhưng cũng gọn gàng ngăn nắp, hảo cảm trong lòng đối với Thẩm Nghiên Bắc lại cao hơn một phần.
Thẩm Nghiên Bắc châm trà xong, bèn thỉnh giáo người ta ngay lập tức.
Tô Thanh Trạch uống trà, chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm. "Sao phải phiền toái như thế, để ta bảo tỷ phu mang người đến đây cho ngươi mượn."
Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu: "Như vậy không thích hợp."
Nam nhân trung niên cười không có nói gì nghiêm trọng, chỉ giảng giải những bức quan trọng trong lễ cập quan cho Thẩm Nghiên Bắc ghi nhớ.
Cục đá trong lòng Thẩm Nghiên Bắc rốt cuộc cũng rơi xuống, tiễn người đi xong bèn đi tìm Thẩm Đức Trung sắp xếp khách khứa. Thẩm Đức Trung mặt ủ mày ê, nhìn vào hắn rồi thở dài.
"Trung thúc có chuyện gì sao?"
"Lý cử nhân muốn mở học đường ở Lý gia thôn, muốn các thôn xung quanh góp vốn xây dựng."