Chương 39: Lễ cập quan(*)

(*)冠礼 – Lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ, sau đó sẽ gọi là tuổi "Nhược quán" (弱冠), chưa đến hai mươi thì gọi là tuổi "Vị quán" (未冠).


Ngày mùng sáu, nghi lễ đội mũ bắt đầu, cúng tế, bày tiệc. Ngay từ sáng sớm Thẩm Nghiên Bắc đã vì lễ này mà chuẩn bị chu toàn.


Lễ cúng tế rất rườm rà, trước phải làm ở từ đường sau lại phải đến cổng nhà, chọn một ngày hoàng đạo rồi lên danh sách khách nhân. Rồi phụ mẫu sẽ lên báo với thiên địa, tổ tiên. Trước khi cử hành lễ cập quan, người tham gia lễ đều phải tắm gội sạch sẽ. Ngày hành lễ, người làm lễ đội mũ trong quá trình phải chuẩn bị đồ rửa mặt, quan phục, đồ dùng trong khi tổ chức tiệc rượu, sau đó sẽ đi nghênh đón khách khứa...


Nghi thức đội mũ được tổ chức ở tông miếu, người giúp đỡ trong nghi thức sẽ giúp dùng lược chải tóc, búi tóc, dùng vải bọc đen bọc búi tóc lại. Khách sẽ hướng quan giả nói lời chúc phúc đội mũ ba lần, tức ngụ ý chúc phúc ba loại tài phúc. Mà mỗi lần đội mũ, khách khứa đều phải nói lời ước nguyện cho quan giả, người hành lễ phải về phòng thay quan phục cho lần đội mũ tiếp theo.


Sau khi lễ hoàn tất, sẽ bắt đầu mở tiệc. Trong yến hội sẽ có rất nhiều chi tiết nhỏ cần phải chú ý. Ví như người làm lễ phải uống rượu tế cúng, báo cáo tổ tiên, dùng lễ tiết của người trưởng thành chào hỏi khách khứa, bái kiến phụ mẫu rồi mới đến bước lấy tử tự.


(Mấy đoạn trên mình không hiểu, chỉ có thể chém)
Cha mẹ nguyên chủ không còn, hơn nữa hắn không phải người trong quý tộc, cho nên lễ đội mũ được giản lược hết sức có thể.
Người giúp giản lược, các phân đoạn cũng đơn giản hóa.
Khi ánh nắng ló rạng, gió nhẹ ấm áp.


available on google playdownload on app store


Trước từ đường của Thẩm gia thôn, thôn dân vây kín xung quanh chờ đợi lễ tiết.
Bên sườn đất trống phía tây của bậc thang từ đường bày vài bộ bàn ghế, trưởng thôn Thẩm Đức Trung ngồi trên ghế, cau mày.


Đồng hồ cát vẫn tiếp tục chảy, nhưng lễ khách tham gia lễ đội mũ vẫn chưa đến đủ, Thẩm Đức Trung không khỏi có chút nóng lòng.
Hôm nay Thẩm Nghiên Bắc cập quan, mấy bữa trước ông đã nói với mấy vị thôn trưởng xung quanh, nhưng giờ lành cũng sắp qua rồi, một người cũng không thấy xuất hiện!


"Trưởng thôn!" Một vị hán tử thở hồng hộc chạy tới bên cạnh Thẩm Đức Trung, ghé vào bên tai ông nói nhỏ.
"Lý chính không có nhà, người nhà hắn nói, Lý cử nhân của Lý gia thôn từ sáng sớm đã để người tới gọi đi mất rồi!"


"Cái gì?" Thẩm Đức Trung trừng mắt, gân xanh trên thái dương giật giật.
Một thiếu niên khác cũng chạy tới: "Trưởng thôn, thôn trưởng của Lưu gia thôn không có nhà, hàng xóm cách vách nói một người ở Lý gia thôn sáng nay tới, ông ta theo người Lý gia thôn đi rồi!"


Mấy người Thẩm Đức Trung phân phối đi tìm trưởng thôn thôn khác cũng lục tục trở về, không ai mời được người tới, mấy vị khách khứa đều không ngoại lệ bị Lý cử nhân kéo đi hết!


"Nực cười!" Thẩm Đức Trung tức giận vỗ mạnh một cái lên tay vịn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Bắt nạt người quá đáng!"


Ngày ấy người của Lý gia thôn trộm cắp, Thẩm Nghiên Bắc nghĩ cách xác minh rõ chuyện này làm mất mặt Lý Dật còn đưa người lên quan phủ, ông vốn lo lắng Lý cử nhân sẽ không tới, không nghĩ tới người này không những không tới, còn gọi toàn bộ khách khứa đi mất, lòng dạ hẹp hòi vô cùng! Tâm tư âm độc khủng khiếp!


Nhưng bây giờ phải làm như thế nào mới được? Thẩm Đức Trung nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, sắc mặt khó coi nói không nên lời.
"Vì sao người còn chưa tới?"
"Đúng thế! Giờ này đáng nhẽ phải đến đủ hết rồi chứ nhỉ?"


Người đến xem đứng ở xung quanh nghi luận không dứt, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mấy vị trí trống.
Thẩm Đức Trung kiềm chế cơn tức trong lòng, vội vàng đứng dậy đi tìm Thẩm Nghiên Bắc.


Thẩm Nghiên Bắc đang thay quần áo ở trong phòng, mở rộng hai tay, ánh mắt mang ý cười nhìn Cố Trường Phong vì hắn mà cúi đầu chỉnh sửa y phục.
Nam nhân rũ mắt, tay chân vụng về buộc đai lưng, ngón tay run rẩy bại lộ tâm tình không hề bình tĩnh của y.


Ngày đội mũ tức là ngày thành nhân, phu quân của y sau ngày này sẽ trở thành một nam nhân chân chính.


Thư sinh ốm yếu nằm trên giường của ngày hôm qua đến nay bỗng chốc trở thành một quân tử ôn nhuận như ngọc, thân hình khí chất không ngừng biến hóa, nhưng ánh mắt mà thanh niên nhìn y vẫn mãi như vậy. Giống như thời điểm thanh niên đã nói, hắn thích y nên sẽ đối xử thật tốt với y, thời thời khắc khắc thanh niên đều khiến cho y cảm nhận được sự thương yêu tôn trọng.


Thanh niên dùng bờ ngực không dày rộng tạo cho y một biển ấm áp, dùng cánh tay không hữu lực mở ra cho y một mảnh trời cao...
"Thẩm Yến!"
Một thanh âm tức giận cắt đứt mạch suy nghĩ của Cố Trường Phong, hai người vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt nóng nảy Thẩm Đức Trung.


"Làm sao vậy Trung thúc?" Thẩm Nghiên Bắc hỏi.
Thẩm Đức Trung ngữ khí oán giận nói: "Khách khứa trong danh sách đã bị Lý Dật kéo đi hết cả! Một người cũng không tới!"
"Đồ đê tiện vô sỉ!" Chu Dục tức không chịu được.


Cố Trường Phong mím chặt môi, tay nắm thành quyền, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận.
Thẩm Nghiên Bắc khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: "Chỗ ngồi không thể để trống, phiền Trung thúc giúp ta mời những vị trưởng lão có bối phận cao chút lại đây."


Trưởng bối trực hệ của nguyên chủ không còn ai, cho nên danh sách khách mời chỉ có Lý Dật, lý chính và các trưởng thôn khác, hiện tại những người này không ai tới, hắn chỉ có thể mời trưởng bối trong thôn.


Thẩm Đức Trung thở dài: "Chỉ có thể làm như thế thôi." Dứt lời ông vội vàng an bài người đi mời khách.
Nhìn ánh mắt Cố Trường Phong lạnh lẽo, khuôn mặt xụ xuống không vui, Thẩm Nghiên Bắc nắm lấy tay y, trấn an nói: "Đừng tức giận, không đến thì không đến, ta cũng đâu có hiếm lạ bọn họ đâu."


Cố Trường Phong ấm ách nói: "Sao hắn có thể làm như thế!" Lễ cập quan cả đời chỉ có thể làm một lần, gã sao lại dám vũ nhục phu quân y như thế!
Thẩm Nghiên Bắc đau lòng hôn y một cái: "Không có việc gì, bị người ta hố một lần mà thôi. Ta nhận thua!"


"Làm sao thế, xảy ra chuyện gì à?" Phát hiện không khí lễ đội mũ trở nên quỷ dị, Tô Thanh Trạch kéo Chu Dục đang thở phì phì ra hỏi. Nghe xong mọi việc từ đầu tới cuối, Tô Thanh Trạch cũng bị thủ đoạn của Lý Dật khiến cho kinh ngạc.
"Làm thế này... cũng ác độc quá đó?"


"Lý cử nhân bao che hành vi phạm tội của thôn dân mình không thành, mới có thể tính kế công tử nhà chúng ta như thế!"
"Sao lại là cái tên Lý cử nhân này?" Minh An hừ một tiếng, thần sắc đầy vẻ ghét bỏ. "Thiếu gia, chúng ta không thể để gã thực hiện được mưu đồ!"


Tô Thanh Trạch gật đầu. Lần trước ở tửu lâu y bị hai tên kia nhục nhã, chính là bởi có Lý cử nhân ở phía sau chống lưng. Giờ y ở Thẩm gia thôn đa lâu, cũng nghe không ít sự tình bên Lý gia thôn bắt nạt người dân bên này, nguyên do cũng bởi có Lý cử nhân bao che dung túng.


Cố đại ca và Thẩm đại ca đều là bằng hữu của y, tuyệt đối không thể để cho bọn họ bị tên Lý cử nhân kia khinh nhục!
Trước từ đường một trận ầm ĩ.
"Sao lại thay đổi quan khách thế?"
"Đúng vậy, sao mấy vị khách kia lại không tới?"
"Có phải bọn họ không nguyện ý tới hay không thế?"


Nhìn mấy vị trưởng bối được trưởng thôn mời tới, mấy người vây quanh bắt đầu ní chuyện nghị luận không thôi.
"Tô gia Tô tiểu công tử của Thanh Châu Thanh Hà tới!" Bỗng nhiên có người lớn tiếng xứng tên, mọi người đều ngây ngẩn hết cả ra.


Phía dưới có người hỏi: "Thanh Châu Thanh Hà? Đây là gì?"
Một người có chút hiểu biết giải thích: "Quận Thanh Hà là thủ phủ của Thanh Châu chúng ta!"
"Còn Tô gia?"
"Tô gia chính là danh môn vọng tộc của Thanh Hà, thừa tướng tiền triều có xuất thân từ Tô gia quận Thanh Hà..."


Đây chính là nhân vật tâm cỡ đó! Bọn họ sợ ngây người, mọi người vội vàng đưa mắt ra nhìn đường chính. Chỉ thấy một người đi giày mũi kim, mặc trường bào trên gấm vóc có hoa văn chỉ vàng sợi bạc, trên eo có ngọc bội như ý, trong tay cầm quạt xếp hương bồ, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí... Thiếu niên mập mạp, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người y bình tĩnh ngồi vào ghế được xếp riêng cho Lý Dật.


Thẩm Thu Quỳ đang xem lễ cũng phải mở to mắt kinh ngạc.
Trời má! Tiểu công tử thân phận phú quý như vậy mà lại ở nhờ nhà hắn!
Trưởng thôn Thẩm Đức Trung cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
"Tô... Tô tiểu công tử?"


Tô Thanh Trạch cực lực diễn thành một thiếu gia công tử nhà giàu, nhẹ nhàng gật đầu: "Trưởng thôn, giờ lành cũng đã tới rồi nhỉ? Không bằng bắt đầu hành lễ đi?"


"Được... được!" Thẩm Đức Trung thở phào nhẹ nhõm, đang muốn kêu Chu Dục gọi Thẩm Nghiên Bắc ra, ai ngờ một nam nhân trung niên tay ôm hộp gấm xuất hiện trước mặt mọi người.
Người tới không phải ai khác, mà chính là quản gia trước đây từng tới với Tô Thanh Trạch.


Quản sự có chút vội vàng, nhìn lễ cập quan còn chưa bắt đầu mới dám thả lỏng.
Nhìn thấy quản gia, hai mắt Tô Thanh Trạch sáng lên: "Lý quản gia!"
Quản gia vội vàng tiến lên chào hỏi: "Tô công tử."
Tô Thanh Trạch nhìn hộp gấm trong tay ông, hỏi: "Đây là cái gì?"


Quản gia cười nói: "Đại nhân bận không dứt ra được, đặc biệt lệnh cho tiểu nhân mang quà đến chúc mừng Thẩm tú tài. Xe ngựa đang đi trên đường thì bị hỏng, chậm tới bây giờ."
Quản gia? Đại nhân?


Nghe được đoạn đối thoại của hai người, mọi người đều ngốc. Thẩm Đức Trung cũng không hiểu ra sao: "Đại nhân nhà ngươi là?"
"Đại nhân nhà là là Lý huyện lệnh mới nhậm chức." Quản gia khẽ cười.


Mọi người kinh ngạc! Huyện lệnh thái gia thế mà lại sai người mang quà đến chúc mừng Thẩm tú tài? Lý cử nhân năm đó cũng không có đãi ngộ như thế này!
Thẩm Đức Trung vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy mời quản gia ngồi xuống.


"Giờ lành đến ——" Chu Dục hô lớn, tất cả mọi người an tĩnh lại.


Một thanh niên mặc bạch y, thanh thiên thân hình thon gọn đi ra, chậm rãi quỳ dưới bậc thang từ đường, Tô Thanh Trạch lập tức đứng dậy giúp hắn tiến hành búi tóc. Đợi cho Tô Thanh Trạch hoàn thành, Thẩm Đức Trung vẻ mặt hiền hòa nhận mũ quan từ tay Chu Dục đội lên cho hắn...


Lại tiếp tục đổi xiêm y, sau lần thứ ba đội mũ, thanh niên lại quay về phòng thay đổi y phục.
"Một lát nữa cùng ta ra ngoài chúc rượu chứ?" Thẩm Nghiên Bắc cúi người hỏi Cố Trường Phong đang thấp người sửa sang y phục cho hắn.


"Được." Nhiệt khí ở bên tai khiến Cố Trường Phong rụt người lại, khi ngẩng đầu, không khỏi ngơ ngẩn.
Thanh niên mặc cẩm y khác hẳn so với bộ dáng thư sinh ôn hòa thường ngày.


Thanh niên trước mặt trông vô cùng thanh quý, giống như hắn vốn nên trông thế này. Nhưng chỉ cần hắn mỉm cười, khí chất trên người lập tức thay đổi, trở nên tản mạn lười biếng...
"Đẹp sao?" Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ.
Cố Trường Phong ngơ ngác gật đầu: "Đẹp..."


Thẩm Nghiên Bắc vừa lòng câu khóe môi: "Chúng ta đi ra ngoài được chưa?"
"... Được."


Chờ đến khi mọi người nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc lần nữa, thanh niên đã trở nên vô cùng đĩnh đạc. Tuy vẫn là cái mặt kia, nhưng trong mắt hắn có khí thế không thể nói rõ, khiến cho người ta không thể khinh thường. Nam nhân đứng bên cạnh hắn trầm tĩnh, vững như thái sơn. Thân hình của hai người vẫn có chút chệnh lệch, đứng chung một chỗ giống như cây xanh và núi hài hòa vô cùng, đặc biệt hai người còn giao lưu ánh mắt với nhau, tựa nước chảy vòng quanh núi, yên lặng không tiếng nói cũng có thể hiểu hết lòng nhau.


Mọi người nhìn đến xuất thần, Thẩm Đức Trung ho nhẹ một cái, để cho Thẩm Nghiên Bắc ngồi vào vị trí.


Cha mẹ nguyên chủ không còn, cũng không có huynh đệ tỷ muội cho nên giản lược một số phân đoạn, Thẩm Đức Trung lập tức tuyên bố tên tự của Thẩm Nghiên Bác và lời cầu nguyện, Thẩm Nghiên Bắc làm một lễ tạ với khách khứa, lấy thân phận chủ nhân mời mọi người ăn uống thoải mái.


Sau đó, lễ cập quan thuận lợi kết thúc.






Truyện liên quan