Chương 54: Tô gia

"Khó chịu lắm sao?" Cố Trường Phong để Thẩm Nghiên Bắc gối đầu lên đùi mình, dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn.


Mặt mày Thẩm Nghiên Bắc xanh xao, miễn cưỡng cười nói: "Vẫn... vẫn ổn..." Bỗng một dòng nước ấm từ vùng bụng lan ra toàn thân, khiến cho dạ dày quặn thắt của hắn thoải mái hơn chút. Mặc dù như vậy, Thẩm Nghiên Bắc vẫn cảm thấy khó chịu muốn ch.ết.


"Công tử, nào uống nước." Chu Dục bưng cốc nước ấm tới, ánh mắt nhìn Thẩm Nghiên Bắc nửa sống nửa ch.ết lo lắng không thôi.


Cố Trường Phong cẩn thận nâng Thẩm Nghiên Bắc dậy, nhận lấy cốc nước đút cho hắn. Thẩm Nghiên Bắc uống một ngụm, còn chưa kịp nuốt vào, một con sóng bất chợt nổi lên, thuyền rung lắc, dạ dày cuộn trào. Thẩm Nghiên Bắc vội vã đẩy Cố Trường Phong ra, nôn tối tăm mặt mũi.


"Nghiên Bắc..." Cố Trường Phong lo lắng sốt ruột, "Hay là, chúng ta đổi sang đường bộ đi?"


Nôn xong rồi phải mất một lúc Thẩm Nghiên Bắc mới có thể bình thường trở lại, cầm lấy cốc nước để súc miệng: "... Không sao, nôn nhiều riết quen." Phương tiện giao thông ở cổ đại lạc hậu các thứ, đi đường trông chờ mỗi súc vật kéo, thuyền là phương tiện di chuyển tốt nhất rồi, nếu hắn say tàu, sau này sao có thể đi ngao du thiên hạ với tức phụ được?


available on google playdownload on app store


Cho nên tật xấu say tàu này nhất định phải khắc phục!


Người chèo thuyền nghe Thẩm Nghiên Bắc nói vậy, cười ha ha nói: "Công tử nói không sai, giờ say thế thôi tý nữa là hết hà. Năm đó ông già ta lần đầu chuyển hàng cũng say quá trời quá đất, sau vì phải thích ứng sinh hoạt, ta bảo người khác trói ta vào cột thuyền luôn..."


Uầy, sao tàn nhẫn thế? Thẩm Nghiên Bắc nhìn người chèo thuyền xấp xỉ tuổi năm mươi có chút khâm phục: "Lão ca thật anh dũng!" Cái chỗ rung lắc nhất trên thuyền chính là cột thuyền buồm, nghĩ thôi đã thấy kích thích.


Người chèo thuyền xua tay: "Già rồi thì không được nữa. Nhưng mà giờ người trẻ tuổi tài ba lắm nhé!" Nói rồi ánh mắt dừng ở trên người Cố Trường Phong.
Nghe vậy Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, kinh nghiệm mách bảo người nọ có chuyện xưa, vì vậy cũng đáp lời.


Thấy Thẩm Nghiên Bắc cũng là thư sinh nhưng không có nét cao ngạo của người đọc sách, ngược lại có lễ có phép, người chèo thuyền vui vẻ, lập tức kể hết chuyện từ xửa từ xưa.


Hóa ra người chèo thuyền từ trẻ đã vào Nam ra Bắc, là một người trải đời. Nhìn tư thái đi đường và cách hạ lực bàn chân của Cố Trường Phong, đi trên thuyền cũng như đi trên mặt đất, lão biết ngay đây là người luyện võ. Lại thấy y dùng nội lực giúp đỡ Thẩm Nghiên Bắc, kết luận ngay người ta là cao thủ.


Thẩm Nghiên Bắc khá là khâm phục ánh mắt tinh tường của người chèo thuyền, nhất là lúc lão kể lại những kinh nghiệm liên quan đến biển cả.


Có người nói chuyện để phân tán lực chú ý, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy tốt hơn nhiều, bảo Cố Trường Phong lấy cho hắn chút đồ ăn lót dạ. Lúc trước huệ huệ nhiều quá, dạ dày trống rỗng, nôn đến cả ra dịch chua, hắn cần phải ăn lót dạ.


Sau khi biết Thẩm Nghiên Bắc chính là Thẩm tú tài đại danh đỉnh đỉnh của Thẩm gia thôn, bây giờ đi Thanh Châu chỉ để xử lý chút việc thuận tiện xem xét hoàn cảnh cho kỳ thi sang năm, người chèo thuyền lập tức khen ngợi Thẩm Nghiên Bắc suy xét chu toàn.


Lão lái thuyền nhiều năm rồi, đưa thí sinh đi thi không ít, một số người chưa từng ngồi thuyền bao giờ. Kết quả vừa bước chân lên thuyền, nôn ngay tắp lự, đến Thanh Châu rồi còn chưa khỏe nổi. Tất nhiên thi thố tạch rồi.


Thẩm Nghiên Bắc cười cười, cũng thấy may mắn lắm. Lúc ăn cơm hắn ăn mấy món tự chuẩn bị, cũng giảm bớt cảm giác say tàu.


Cũng ngay lúc này Thẩm Nghiên Bắc mới nghĩ tới một chuyện. Một số đồ ăn có thể giảm bớt triệu chứng say xe, say tàu chóng mặt, như đồ ăn chua, rau cải muối ớt, bánh sô đa... Hắn không có cải muối ớt nhưng có đầy một thuyền cải, đậu que và dưa muối chua!


Đúng là đánh bậy đánh bạ! Vốn dĩ là món ăn kèm với cơm, lại có thể giảm bớt cảm giác say tàu, đồ hắn muối ra nhất định sẽ làm mưa làm gió trên thị trường!
Người chèo thuyền tò mò lắm, Thẩm Nghiên Bắc lập tức mang mấy món muối chua cho lão thử.


"Hương vị độc đáo! Khiến cho người ta ăn một miếng rồi lại muốn ăn thêm!" Ánh mắt người chèo thuyền sáng lên, khen không dứt miệng. Kiếm ăn trên biển ấy à, ăn cá ăn thịt ăn phát ngán, mấy mon chua cay này rất hợp để ăn kèm!
Thấy thế, Thẩm Nghiên Bắc vô cùng hào phóng tặng lão mỗi loại một vò.


Người chèo thuyền khách khí nhận lấy, sau đó lại đáp lễ bằng cách dạy hắn sinh hoạt trên tàu. Nghị lực Thẩm Nghiên Bắc tốt, huệ huệ mấy lần rồi thôi, đến Thanh Châu rồi biểu hiện cũng không còn rõ ràng nữa, miễn cưỡng có thể đi lại trên thuyền ngắm ngía.


"Đa tạ lão ca đã đưa chúng ta đi một đoạn đường!" Thẩm Nghiên Bắc ở bến tàu chắp tay cảm ơn.
Người chèo thuyền cười phất tay: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Đợi cho lão đệ về Đông Giang, hai huynh đệ chúng ta uống rượu một bữa!"
Một chuyến tàu thôi, hai người đã trở thành bạn vong niên.


Phía xa hải âu tự do bay lượn, vị tanh mặn của biển theo làn gió mà bay tới, ba người đứng ở bến tàu Thanh Châu, nhìn thuyền lớn thuyền nhỏ, công nhân bốc vác dỡ hàng, hưng phấn không thôi.


Chu Dục hưng phấn là bởi cuối cùng nhóc cũng có thể trải nghiệm cuộc sống, Cố Trường Phong hưng phấn vì Thẩm Nghiên Bắc không cần chịu say tàu nữa, mà Thẩm Nghiên Bắc thì...


Đậu xanh rau má! Đây mới là phong cảnh mà thành phố lớn nên có! Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc yên lặng lau nước mắt cho thân phận nhà quê lên tỉnh của mình.


Người hầu Tô gia đã đến bến tàu chờ từ sớm, mỗi ngày đều phải xem xem có vị khách quý mà tiểu công tử đã từng miêu tả không. Thấy ba người Thẩm Nghiên Bắc rất giống trong lời kể, vội vã đi đến hỏi chuyện: "Ngài có phải Thẩm công tử của huyện Đông Giang hay không? Tiểu nhân là gia nô của Tô phủ, phụng mệnh của tiểu công tử đến tiếp đón các vị."


Sau khi xác nhận thân phận, Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Làm phiền tiểu huynh đệ dẫn đường."


Y phục của ba người trông thường thường, nhưng mà tay người hầu đã được dặn dò cả trăm lần cho nên không dám thất lễ, dắt xe ngựa lại rồi mời ba người lên xe, còn mấy món hàng thì cho người khuân lên xe khác đưa về Tô gia.


Đại trạch Tô gia ở nội thành, phải đi từ bến tàu qua ngoại thành rồi mới đến nội thành.
Xe ngựa đi qua con phố sầm uất phồn hoa, cửa hàng trên đường san sát nhau, xe ngựa nhiều như nêm, làm đồ nhà quê Chu Dục được mở rộng tầm mắt.


"Công tử, những song nhi và nữ nhân tô son điểm phấn đứng ở trước cửa làm chi?" Chu – nhà quê siêu thuần phác – Dục chỉ vào một thanh lâu hỏi, lúc thấy có một nữ tử nhào vào trong ngực của nam nhân, lập tức trợn trắng mắt, "Ôi... Sao mà đồi phong bại tục thế?"


"Người ta mở cửa làm buôn bán thôi mà." Thẩm Nghiên Bắc liếc mắt nhìn thanh lâu nói. Nếu không phải cuộc sống khó khăn, ai sẽ nguyện ý bán thân chứ?
Chu Dục càng tò mò: "Buôn bán cũng phải nhào vào ngực người ta á? Làm việc gì thế?"
Thẩm Nghiên Bắc ho khan hai tiếng: "Con nít con nôi sao mà tò mò thế hả."


Dứt lời, có ánh mắt lập tức bắn lại, Thẩm Nghiên Bắc vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đen trầm tĩnh của Cố Trường Phong, không biết sao cơ mà đột nhiên hắn chột dạ quá: "Làm sao vậy?"


"Nếu lúc trước huynh không mua ta, ta sẽ thảm hơn các nàng nhiều." Tướng mạo y xấu xí, bán thân cũng không được chỉ có nước xuống làm nô bộc. Lúc đó y còn bị trọng thương, không chừng sẽ bị nô dịch tới ch.ết.


Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, đau lòng quát một câu: "Nói bậy cái gì thế! Mua cái gì mà mua, thảm cái gì chứ hả?"


Cầm lấy bàn tay Cố Trường Phong, Thẩm Nghiên Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt y nghiêm nghị nói: "Người ta nói Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng(*). Ông trời thấy ta bệnh liệt giường, cố ý đưa em đến bên ta!"


(*) 有缘千里能相遇,无缘对面不相逢: (HỮU DUYÊN THIÊN LÝ NĂNG TƯƠNG NGỘ, VÔ DUYÊN ĐỐI DIỆN BẤT TƯƠNG PHÙNG) – Tạm dịch "Có duyên nghìn dặm xa còn gặp, không duyên trước mặt vẫn cách lòng".


Lần đầu nghe được lý do như thế, Cố Trường Phong vừa cảm động vừa hạnh phúc khôn cùng. Đường nét cương nghị trên khuôn mặt dường như cũng nhu hòa đi, mỉm cười với Thẩm Nghiên Bắc mà đáp: "Ừm."


Nụ cười sảng khoái trong sáng như thế khiến cho lòng Thẩm Nghiên Bắc ngứa ngáy không thôi, ngại vị thành niên còn trên xe, chỉ có thể khắc chế mà đan chặt lấy ngón tay y.
Chu Dục không phòng bị đột ngột bị nhét cho đầy mồm cẩu lương kiên quyết quay đầu nhìn phong cảnh phố xá.


Xe ngựa đi đi dừng dừng, khoảng chừng nửa canh giờ sau, xa phu thét một tiếng, xe ngựa dần dừng lại.
Người hầu xuống xe trước, đi đến trước cửa xe nói: "Thẩm công tử, đã tới Tô phủ rồi, mời ngài xuống xe!"


Thẩm Nghiên Bắc vén rèm cửa, liếc mắt một cái đã thấy Tô phủ xa hoa, nhà cao cửa rộng y như trong tưởng tượng. Cửa lớn có đôi sư tử hai bên trái phải trấn giữ. Lại thấy ngói lưu ly vây quanh tường lộ ra ánh thu, không khó để suy tưởng ra cảnh tượng phú quý bên trong.


"Cố đại ca! Thẩm đại ca!" Lúc này một người mặc trường sam màu trắng lên tiếng, trên áo là họa tiết thêu mây màu bạc, bên hông đeo ngọc bội, ngọc bội theo bước chạy của tiểu công tử kêu leng keng.


Người hầu theo sau thiếu niên cũng vui sướng ra mặt: "Thẩm công tử cuối cùng mọi người cũng tới rồi! Thiếu gia nhà ta đợi tới dài cổ rồi!"
Cố Trường Phong thấy thiếu niên đã gầy hơn lần trước gặp nhiều lắm, khuôn mặt tinh xảo cũng dần hiện rõ, gật đầu: "Rất tốt, thấy được ngươi có rèn luyện."


"Ôi, đừng nói nữa..." Tô Thanh Trạch có chút ngượng ngùng. Từ lúc trở lại Thanh Châu, ánh mắt người nào nhìn y cũng đổi hết cả.


Lúc trường bao người vì thân phận của y mà chạy tới xum xoe nịnh nọt, những người đó vốn dĩ rất đỗi khinh thường y nay lại đổi thay. Biểu hiện rõ nhất chính là lão thái thái của y, thậm chí còn khoe trương xoa mắt, nói lớn sao có thể. Buồn cười nhất là đứa cháu gái bảo bối của lão thái thái, tam tỷ Tô Nhụy Trân của y luôn dùng ánh mắt ghen tị nhìn y.


Trong lòng Tô Thanh Trạch hừ lạnh một tiếng. Không thể không thừa nhận gầy rồi mọi thứ tốt hơn hẳn, ít nhất gầy rồi đi lại thoải mái hơn, nhưng mục tiêu của y lại là...
Nhìn Cố Trường Phong đĩnh bạt như núi, Tô Thanh Trạch tin tưởng lắm luôn.
Gầy y cũng gầy rồi, cái ngày biến thành Cố đại ca còn xa hay sao?


"Cả đường mệt mỏi rồi, Cố đại ca Thẩm đại ca hai người mau vào nghỉ ngơi chút đi!" Tô Thanh Trạch nghiêng người mời họ vào nhà.
"Làm phiền rồi!"


Mọi người cười cười nói nói tiến vào từ cửa hông, vừa vào đã thấy một bức tường phủ đầy hình vẽ, vẽ trăng tròn hoa thắm, sinh động như thật.


Không hổ là phủ đệ có tiếng có tăm, cây cỏ hoa lá cũng được phối trí rất tinh xảo. Thẩm Nghiên Bắc thấy thì tán thưởng không thôi, quả thực hắn đã được lĩnh ngộ nghệ thuật thời cổ đại.


Tô Thanh Trạch vừa đi vừa giới thiệu với mọi người. Chân trước bọn họ mới vào nhà, chân sau một kiệu nhỏ hoa mỹ cũng tiến vào.


Tiểu nha hoàn đứng bên kiệu, vén lên rèm cửa cung kính mời người xuống. Một cánh tay nhỏ gầy trắng trẻo vươn ra, đỡ lấy bàn tay của nha hoàn, một nữ tử mặc cả thân hồng y từ trong kiệu bước xuống.


Nữ tử nhìn thấy người hầu khuân vác một đống vại to vại nhỏ, mày liễu hơi nhíu lại: "Các ngươi đang làm gì thế hả? Đây là gì?" Cho đến khi biết được đây là rau củ ngâm mà bằng hữu của Tô Thanh Trạch mang tới, nữ tử mới dùng khăn tay che mũi, ánh mắt ghét bỏ: "Ta còn thấy kỳ quái mùi chi mà lạ thế, hóa ra là rau muối à? Ối giời đồ nhà quê từ đâu ra, tới cửa làm khách vậy mà mang theo dưa muối?"


"Không hiểu Tứ công tử kết giao bằng hữu kiểu gì? Lại có thể nghèo tới như vậy? Không lẽ tới để xin tiền?" Nha hoàn khinh miệt nói.


Nữ tử khẽ nhướng mày, ánh mắt khinh thường. Vung vẩy cái khăn, lắc mông đi qua cửa tròn: "Tứ đệ tuổi nhỏ, khó tránh việc không biết nhìn người, việc này phải nói cho tổ mẫu biết!"
Biết trưởng bối của Tô gia cũng ở nhà, Thẩm Nghiên Bắc hỏi lão thái thái có tiện không, hắn đến bái kiến.


Tô Thanh Trạch do dự một lúc. Lão thái thái không thích y, chắc cũng chả muốn thấy bằng hữu của mình. Nhưng không muốn là một chuyện, nếu không đi bái kiến thì lại thành Thẩm Nghiên Bắc thất lễ, vì vậy y bảo Minh An qua chuyển lời.


Đi đến viện Tri Hoa, Tô Thanh Trạch cười nói: "Cố đại ca hai người ở chỗ này nhé, xem xem còn thiếu gì, ta bảo người khác mang tới!"


Viện này trông chủ yếu là cây quế, đang là tiết trời cuối thu, hoa quế nở rộ cả vùng trời. Mỗi lần có làn gió thổi qua, hoa quế rung động, đưa hương đi xa, rất chi là phong nhã. Trong phòng thì bày trí tinh xảo, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, đệm chăn đều là hàng mới, Thẩm Nghiên Bắc vừa lòng vô cùng.


Ở trên thuyền lâu như vậy, cuối cùng có thể yên tĩnh ngủ một giấc thật ngon!
"Ta sẽ sai người đưa nước và cơm trưa tới, Cố đại ca à hai người tắm rửa xong ăn uống rồi nghỉ ngơi thật tốt nha. Buổi tối sẽ mở tiếc đón gió tẩy trần cho hai người!" Tô Thanh Trạch hứng thú bừng bừng nói.


Bằng hữu từ phương xa tới khiến cho thiếu niên vui vẻ lắm, lòng y mừng khôn siết, nhưng chờ tới khi Minh An quây về bẩm báo, nói lão thái thái không muốn gặp Thẩm Nghiên Bắc, còn nói Tô Thanh Trạch đừng có mang người linh tinh từ đâu về nhà, nhanh chóng tống người đi, thậm chí còn chẳng quan tâm tới tâm tình của Tô Thanh Trạch.


"Ta còn thấy Nhụy Trân tiểu thư đứng bên cạnh, chẳng biết có phải nàng nói gì với lão phu nhân hay không!" Minh An vô cùng tức giận. Khinh thường bằng hữu của thiếu gia nhà mình chẳng khác nào khinh thường thiếu gia cả! Lão phu nhân bất công quá thể quá đáng!


"Không gặp thì không gặp!" Tô Thanh Trạch tức giận hừ một tiếng. Sau khi nhận rõ bộ mặt thật của lão thái thái, y đã chẳng muốn ôm chút ảo tưởng gì về bà nữa. Nhưng mà dùng hành động bẩn thỉu như thế để đối xử với bằng hữu của y thì không được!


Lúc trước đã nghe Tô Thanh Trạch kể lão thái thái không thích y, Thẩm Nghiên Bắc đánh an ủi Tô Thanh Trạch là mặt mũi do tự mình kiếm, cũng chẳng phải nhờ cậy tới người khác đưa. Hơn nữa lão thái thái có phẩm cấp, hắn chỉ là một tú tài, lão thái thái không muốn gặp hắn cũng có thể giải thích được.


"Thẩm đại ca ngươi cũng không cần giải vây cho bả!" Tô Thanh Trạch tức phồng má, giận dữ nói, "Bà ấy vốn giận ta không giúp Tô Nhụy Trân kiếm mối ngon thôi!"


Thấy vẻ mặt khó hiểu của hai người, Tô Thanh Trạch nhàn nhạt nói tiếp: "Tô Nhụy Trân tâm cao khí ngạo, chướng mắt mấy công tử thế gia, muốn tìm người quyền quý trên kinh thành. Có lẽ sang năm ta phải gả tới kinh thành, cho nên lão thái thái tìm ta, bảo ta kiếm người phù hợp cho nàng, ta không đáp ứng." Y phải gả xa nhà, lão thái thái không lo lắng y tứ cố vô thân, lại còn muốn thông qua y tìm nhà chồng cho Tô Nhụy Trân, thật là nực cười!


Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đều kinh ngạc không thôi: "Ngươi phải thành thân sao? Quyết định từ khi nào?"


"Cha mẹ ta bảo rằng đã đính thân từ nhỏ rồi!" Tô Thanh Trạch tức giận kể lể. Sau khi trở về y đã hỏi cha mẹ rằng đối phương là ai, nhưng mà cha mẹ lại lừa gạt qua loa nói, đối phương tính tình tốt lắm, người đẹp, gia thế cũng tốt, hơn nữa quan hệ trong nhà cũng đơn giản, một khi y gả qua sẽ chưởng quản toàn gia, y sẽ không bao giờ chịu tủi!


Y thuận miệng hỏi nếu đối phương điều kiện tốt thế, sao lại mù mắt coi trọng mình, kết quả bị cha mẹ mắng cho một trận!


Những lời này khá kỳ quái, Thẩm Nghiên Bắc không khỏi nhíu mày: "Đối phương là người thế nào? Ngươi quyết định rồi?" Thiếu niên mới mười mấy tuổi, ở trong mắt hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.


"Không rõ là người thế nào," Tô Thanh Trạch cười bất đắc dĩ, "Đối phương không thể trêu vào, quyết định gả hay không cũng không nằm trên tay ta." Thấy cha mẹ mình cẩn thận từng tí một, có lẽ địa vị đối phương còn cao hơn tưởng tượng của y nhiều lắm.


Chỉ là y không hiểu, vì sao cha mẹ lại kín tiếng như vậy. Dù y có nói bóng nói gió ám chỉ, cha mẹ hắn cũng không tiết lộ nửa tiếng về thân phận đối phương?
Xuất giá mù mịt như thế? Thẩm Nghiên Bắc nhíu chặt mày.


"Y không vui." Cố Trường Phong suy tư nói. Vừa rồi nhắc tới việc thành thân, giọng điệu thiếu niên lãnh đạm, giống như việc đại sự trong đời ấy chỉ là một nhiệm vụ, không hề chờ mong cũng chả vui mừng.


Thẩm Nghiên Bắc thở dài: "Tô gia đã không thể trêu vào rồi, quyền thế đối phương có thể tưởng tượng được..." Nói tới đây, Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên sửng sốt, hoài nghi: "Liệu vị ám vệ kia có phải do đối phương phái tới không?"






Truyện liên quan