Chương 92: Là của ta
Edit: Tieu Hien
Beta: Meo
- --
Một ngàn tám kỵ binh người man di đi dụ địch vào tròng. Vốn dĩ tướng lãnh man di cho rằng kế hoạch có thể dễ dàng mà thắng lớn, nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi mặt trời chuẩn bị xuống núi vẫn không thấy người trở về.
Có trá!
Đại tướng quân thống lĩnh Tang Bố Càn Đạt lập tức phái người đi hỏi thăm tin tức, kết quả thám báo bị phái đi mặt vàng như đất mà trở về.
"Bẩm báo Càn Đạt, tất cả tiểu đội kỵ binh của Sách Kỳ Long đều bỏ mình!" Thám báo cũng không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng những người nằm trên cánh đồng hoang vu thê lương ấy thật sự là tiểu đội kỵ binh của bọn họ.
Cái gì? Các tướng lãnh khác đều trợn trừng mắt với vẻ mặt đầy khó tin.
"Trừ bỏ chừng một trăm chiến mã thương nặng và ch.ết trận, thì còn lại đều bị người Đại Tề mang đi!" Thám tử lòng đầy căm phẫn, "Thuộc hạ còn phát hiện ra tình trạng lúc ch.ết của nhóm tử sĩ kỵ binh chúng ta rất thê thảm, giống như trước khi ch.ết họ đã phải chịu rất nhiều đau đớn!"
Từ dấu vết để lại, đối phương đích thực là chỉ có một ngàn mấy trăm người, còn phần lớn đều là bộ binh. Như vậy thì cái gì đã khiến cho một ngàn tám kỵ binh bọn họ ch.ết thảm dưới tay đối phương như vậy?
"Bộp"
Bàn tay thô dày đập thật mạnh một tiếng lên tay vịn, Tang Bố Càn Đạt đen mặt tức giận nói: "Người Đại Tề rốt cuộc đã sử dụng vu thuật đê tiện gì?"
Bộ tộc Long Cách Đồ vĩ đại của bọn họ không có số dân đông đúc giống Đại Tề, nhưng nam nhi Long Cách Đồ trời sinh vốn anh dũng thiện chiến giỏi cưỡi ngựa, bọn họ sẽ không thể nào bị người Đại Tề ngu ngốc vô dụng đánh bại được! Nhất định là chúng đã sử dụng quỷ kế!
Trong lòng các tướng lãnh khác cũng nghĩ vậy. Trước đó đã chẳng làm được gì ra hồn, nay rốt cuộc cũng có cơ hội ngáng chân kéo Đại Tề ngã một vố đau, kết quả chính bọn họ lại ngã trước!
"Nhất định phải điều tr.a rõ việc này!" Tang Bố Càn Đạt trầm mặt rồi nói. Bọn họ ít người nên mỗi một người kỵ binh đều là tài nguyên quý giá, giờ bỗng nhiên thiếu nhiều người như vậy thì hắn ta khó có thể cho Vương Triều một lời giải thích hợp lý. Quan trọng nhất là trước khi chuẩn bị phát động tấn công lại xuất hiện một việc quỷ dị như vậy thì thật sự là điềm không lành!Có thuộc hạ kiến nghị không bằng phái ra một
tiểu đội năm trăm người đi theo quân đội Đại Tề để dò la tìm hiểu tin tức, Tang Bố Càn Đạt suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Vương của hắn ta còn đang ở phía trên nhìn xuống, nên hắn ta cần bảo đảm tình hình chiến đấu thuận lợi để lấy đó nghênh đón Ô Tác vương vĩ đại.
...
Tân binh mang về tới gần một ngàn bảy chiến mã loại tốt khiến cho quân doanh khâm phục không ngớt. Không ít lão binh còn khen ngợi hỏi bóng gió tân binh rằng rốt cuộc là bắt kỵ binh người man di hung hãn như thế nào. Các tân binh đâu chịu nổi loại đãi ngộ được các lão binh ân cần như vậy, tuy bị Cố Trường Phong dặn dò không được tự đắc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mới nói bọn họ đã dùng một loại bột phấn thần kỳ để hố kỵ binh man di một phen. Khi bị truy hỏi là bột phấn gì, thì các tân binh chỉ đáp là một loại bột màu đỏ cam có hương vị cực kỳ cay độc, còn nhiều tin tức hơn thì không biết. Vì thế nhóm lão binh bây giờ đều biết Cố Trường Phong đang nắm giữ một loại thuốc bột thần bí có thể khiến đám kỵ binh man di trúng độc đến mức ngã ngựa!
Tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, càng truyền càng thần kỳ. Có người nói không cẩn thận hít phải thuốc bột này thì sắc mặt đỏ bừng môi sưng lên, thè lưỡi giống chó mà điên cuồng. Có người thì nói thuốc bột này mà không cẩn thận dính vào mắt thì sẽ rơi nước mắt như mưa, còn có người ta nói ăn thuốc bột này miệng sẽ sùi bọt mép và không cứu sẽ ch.ết.
Nhưng thứ truyền đi có thần kỳ hơn nữa cũng chỉ là bột ớt mà thôi, có người ăn không được cay, nhưng có người lại không cay không được.
"Thế tử, sao hôm nay không thấy Thẩm đại nhân?" Vương tướng quân thống lĩnh cánh quân bên trái nhìn thấy Cố Trường Phong đi qua thì vội gọi lại.
Cố Trường Phong hơi nhíu mày: "Huynh ấy với Lưu Phó Quan mới đến cùng vào thành rồi. Ngài tìm huynh ấy có việc gì?"
Vương tướng quân xua xua tay: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi một chút Thẩm đại nhân có còn ớt cay hay không, vì ta muốn tìm hắn lấy một ít. Ớt cay này được thêm vào món thật sự là quá đủ vị! Ăn một lần rồi làm cái bụng của ta rất nhớ thương nó, khiến ta cảm thấy ăn cái gì khác cũng không ra cảm giác."
Cố Trường Phong: "Chờ huynh ấy trở về, ta sẽ bảo huynh ấy đưa một ít cho ngài."
"Vậy đa tạ!" Vương tướng quân mặt mày hớn hở, rồi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện nên hạ giọng hỏi Cố Trường Phong: "Nghe nói Thẩm đại nhân vẫn chưa cưới vợ, thế tử biết Thẩm đại nhân thích dạng nữ tử như thế nào không?"
"Hắn không thích nữ tử."
Ánh mắt Vương tướng quân sáng lên, vội hỏi: "Vậy Thẩm đại nhân thích song nhi như thế nào?"
Ánh mắt Cố Trường Phong lóe lên: "Cao một chút, dáng người đẹp một chút."
Vương tướng quân vui mừng khôn xiết, rồi lại hỏi: "Vậy tính cách thì sao? Thẩm đại nhân thích loại song nhi tính cách ra sao?"
Cố Trường Phong rũ mắt, y nghĩ nghĩ rồi nói: "Nghe lời một chút, không cần nói quá nhiều, nhưng phải chân thành. Tinh thông chút tài nghệ, có thể tự lập tự cường."
Vương tướng quân vỗ đùi, vui mừng ra mặt: "Nhiên nhi nhà ta dáng người cao gầy, tính tình dịu dàng nội tâm kiên cường, chân thành lại không làm ra vẻ, biết ngâm thơ vẽ tranh, còn có tài nấu ăn! Quả là ý trời mà!"
Cố Trường Phong sửng sốt, ánh mắt y chợt lạnh đi: "Vương tướng quân, ngài đây là có ý gì? Thẩm đại nhân đã có người trong lòng, việc này Hoàng Thượng cũng biết. Tướng quân là muốn để nhi tử nhà ngài trở thành người độc ác phá hoại tình cảm của nhà người ta hay sao?"
Vương tướng quân trợn mắt há mồm kinh ngạc: "Thẩm đại nhân có người trong lòng?"
Cố Trường Phong thần sắc nghiêm túc: "Đúng vậy, hai người cảm tình cực kỳ tốt. Thẩm đại nhân còn nói thẳng không phải y thì sẽ không cưới."
Vương tướng quân hơi tiếc hận, nhưng vẫn không cam lòng: "Nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình, tương lai Thẩm đại nhân sẽ tiền đồ vô lượng, cưới thêm một người nữa chắc cũng không sao đâu."
Cố Trường Phong trầm giọng nói: "Thẩm đại nhân sẽ không hai lòng."
"Không không..." Vương tướng quân cười lắc đầu, "Thế tử ngài không hiểu về nam nhân rồi, trong miệng nam nhân thường nói chỉ thích một người nhưng trong tay lại ôm một người khác. Người đẹp như hoa ở bên cạnh, trong ngực lại có ôn hương nhuyễn ngọc nữa, thì ai có thể không động tâm cho được."
Nắm đấm trong tay xiết chặt lại, ánh mắt đen đặc như mực của Cố Trường Phong mãi không hòa tan được: "Ta không hiểu về nam nhân, nhưng ta tin huynh ấy."
Vương tướng quân nghĩ thầm hai người này đúng là tình bạn hữu nghị sâu đậm, nhưng loại chuyện này không liên quan gì tới nhân phẩm cả, nên chỉ cười cười rồi không nói nhiều nữa.
Cố Trường Phong cũng không muốn cùng người khác thảo luận về Thẩm Nghiên Bắc, y chắp tay cáo từ rồi mang tân binh đi huấn luyện.
Sau giờ ngọ(11h-13h trưa), Thẩm Nghiên Bắc trở về doanh trại. Tiết trời cuối thu đầu đông thì ăn đồ nướng là thích hợp nhất. Hắn đi theo người mua nguyên liệu đi dạo một vòng quanh Bình Thành, tìm thợ rèn chế tạo vỉ nướng lưới sắt, rồi lại mua một cái đầu dê con nhiều thịt trở về làm cho Cố Trường Phong một bữa ngon.
"Thẩm đại nhân có ở đây không?"
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến nói tiếng vô cùng vang dội. Thẩm Nghiên Bắc dừng tay, lúc này hắn đang cầm cái chổi bé bé để phết bột ớt lên một cái sườn dê đan nướng đến vàng ruộm. Bên trên lửa than đỏ hồng đang gác một cái giá nướng, trên đó bày biện không ít xiên thịt dê. Khí hậu ở biên giới rất khắc nghiệt, ban đêm vào cuối mùa thu trời lạnh đến run người, trong quân vì biết hắn là người đọc sách nên cố ý chăm sóc hắn, đã sớm bố trí cho hắn một chậu than, vừa đúng lúc hắn cần công cụ để làm món thịt nướng.
Bên ngoài người nọ lại gọi một tiếng, Thẩm Nghiên Bắc đặt sườn dê để sang một bên, lau tay rồi đứng dậy ra khỏi lều trại.
Tướng quân nọ thân mặc áo giáp phối với khuôn mặt hơi hung ác nhìn thấy hắn ra thì bày ra bộ dạng của một trưởng bối hiền hoà, cố gắng nặn ra một nụ cười. Kết quả thoạt nhìn lại càng giống ngoài cười nhưng trong không cười, làm cho Thẩm Nghiên Bắc nghi hoặc không thôi.
Hình như hắn không có đắc tội với người ta mà.
"Mã tướng quân?"
"Ha ha, Thẩm đại nhân!" Mã tướng quân tiến lên hàn huyên, "Thẩm đại nhân ở đây đã quen chưa?"
Thẩm Nghiên Bắc hơi hơi mỉm cười: "Làm phiền tướng quân nhớ đến rồi, tại hạ ở được khá tốt."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Mã tướng quân đánh giá Thẩm Nghiên Bắc một lượt, càng xem càng vừa lòng, "Làm khó Thẩm đại nhân là người đọc sách còn chịu được khổ, không biết Thẩm đại nhân là người ở nơi nào?"
Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc thấy kỳ lạ, nhưng đối phương là trưởng bối nên hắn cũng thành thật trả lời: "Tại hạ là nhân sĩ quận Thanh Hà, huyện Đông Giang."
"Quận Thanh Hà? Là nơi tốt!" Mã tướng quân thầm nghĩ quận Thanh Hà là vùng duyên hải, châu huyện đa phần đều giàu có, mà nhìn quần áo của Thẩm Nghiên Bắc cũng không giống gia đình nghèo khổ, nên lại hỏi: "Trong nhà Thẩm đại nhân có mấy người? Có huynh đệ tỷ muội nào hay không?"
Điều tr.a hộ khẩu à? Bên trong còn đang nướng thịt, nhìn thấy than lửa sắp nướng chín thịt rồi, Thẩm Nghiên Bắc cũng không muốn quanh co lòng vòng nữa, hắn trực tiếp hỏi: "Mã tướng quân tìm tại hạ có chuyện gì quan trọng sao?"
"Cũng không khác mấy, chỉ là muốn hỏi một chút xem Thẩm đại nhân thích nữ tử như thế nào."
Lúc này, Mã tướng quân mới đi thẳng vào vấn đề: "Trong nhà Mã mỗ có một nữ nhi, trời sinh tính tình hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên, người nó sùng bái nhất chính là người tuấn kiệt như Thẩm đại nhân vậy..."
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, ngượng ngùng mà cười cười: "Đa tạ tướng quân nâng đỡ, tại hạ đã có người trong lòng rồi."
Mã tướng quân cười ha ha, sự dữ tợn trên mặt run run: "Nam nhân tam thê tứ thiếp thì đã sao? Lấy người có năng lực như Thẩm đại nhân, cưới nhiều thêm một hai người thì người khác cũng không nói gì được."
Thẩm Nghiên Bắc cười mà không nói. Hắn và Mã tướng quân không thân nhau, nên không cần thiết phải phí miệng lưỡi giải thích với người ta. Hắn chỉ cần để tức phụ của mình hiểu là được rồi.
Thấy thế, Mã tướng quân cũng cảm thấy mình quá mức đường đột, nhưng da mặt Mã tướng quân dày, nên vẫn tiếp tục nói: "Tiểu nữ nhà ta đáng yêu như thế, Thẩm đại nhân thật sự không suy xét lại sao?"
Thẩm Nghiên Bắc muốn trực tiếp từ chối. Nhưng nghĩ đến một ngày hắn không cưới tức phụ đến tay, thì sẽ không tránh được việc bị người ta hỏi đến việc này, vì thế hắn cười nhẹ nói: "Tiểu thư nhà ngài đương nhiên đáng yêu, nhưng người ta thích lại càng đáng yêu hơn."
"Thân phận y tôn quý, tính cách rất tốt, người lại tương đối dễ thẹn thùng. Ngày xưa lúc ta nghèo túng, y không chê ta nghèo khó mà thất vọng, còn dịu dàng kiên nhẫn mà chăm sóc lúc ta bệnh đến bất tỉnh nhân sự. Ta muốn cưới y về nhà, đáng tiếc thân phận ta thấp kém, gia cảnh còn không sung túc..."
Vẻ tươi cười trên mặt Mã tướng quân dần dần biến mất. Thanh niên trước mặt siết chặt nắm tay, môi mỏng hơi mím lại, đáy mắt tràn đầy sự chua xót, vẻ mặt cầu mà không được nhìn vô cùng chân thật làm cho Mã tướng quân muốn khuyên bảo cũng nói không nên lời.
Thẩm Nghiên Bắc thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng: "Tuy rằng hiện tại vẫn không thể cưới y, nhưng có thể đứng bên cạnh người mình yêu ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi."
Nói xong, hắn nhìn Mã tướng quân với ánh mắt xin lỗi mà cười cười: "Tại hạ đã có người trong lòng, cuộc đời này chỉ nguyện cùng y nắm tay đến khi đầu bạc, không dám chậm trễ người khác. Đa tạ sự ưu ái của ngài."
Đã nói đến nước này, Mã tướng quân đành phải thôi: "Nếu có chí thì nhất định sẽ thành công. Ngươi còn trẻ, lại được Hoàng Thượng coi trọng, thì chắc chắn sẽ câu được ước thấy."
Thẩm Nghiên Bắc không thể trở thành con rể cưng của mình, nhưng mình vẫn rất thưởng thức người thanh niên này.
"Mượn cát ngôn của ngài." Thẩm Nghiên Bắc cảm kích mà nói.
"Tốt tốt!" Mã tướng quân vỗ vỗ bả vai hắn rồi rời đi.
Trên đường đi nhìn thấy Cố Trường Phong đi về phía lều trại của Thẩm Nghiên Bắc, lúc đi ngang qua các tướng sĩ đều sôi nổi chào hỏi y. Mã tướng quân đi trước một bước thì lập tức sửng sốt, các sự việc lướt nhanh qua hiện ra trong đầu khiến Mã tướng quân ma xui quỷ thế nào lại quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc dịu dàng mà nhìn chăm chú Cố Trường Phong.
Trong nháy mắt mọi thứ đã sáng tỏ!
Hóa ra là người Trạng Nguyên yêu thầm có thân phận tôn quý đấy lại là thế tử Trấn Quốc Công!
Này... Này đúng là tình yêu đích thực. Mã tướng quân lộ vẻ mặt phức tạp, vừa lúc trên đường gặp được Vương tướng quân, thì quyết định chia sẻ một chút tâm tình của mình cùng Vương tướng quân.
Ai ngờ Vương tướng quân cũng nghĩ như thế.
"Lão Mã này, ta nói cho ngươi một việc. Thẩm đại nhân người ta đã có người trong lòng rồi, Hoàng Thượng cũng đã biết, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều!"
"Lão Vương này, ta nói chuyện này với ngươi. Thẩm đại nhân đã có ý trung nhân rồi, không phải người đó thì không cưới, ngươi ch.ết tâm đi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngây ngẩn cả người, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
"Làm sao mà ngươi biết được?" Vương tướng quân nhíu mày.
Mã tướng quân liếc nhìn Vương tướng quân một cái: "Chính miệng Thẩm đại nhân nói với ta như vậy!" Mã tướng quân nhướng nhướng mi, rồi tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết người hắn ái mộ là ai à?"
Vương tướng quân nghi hoặc nói: "Là ai thì quan trọng sao? Dù sao cũng không phải nha đầu nhà ngươi."
"Là thế tử."
Vương tướng quân nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm. Hai người từng người ghép tin tức của đối phương lại mà suy ra rồi cuối cùng đều thở dài thổn thức.
Thẩm Nghiên Bắc yêu bạn tốt của mình là thế tử Trấn Quốc Công, bởi vì thân phận chênh lệch nên không dám biểu lộ tình yêu, nhưng lại không chịu đựng được nỗi khổ chia lìa tình yêu, vì thế mới đi theo đến biên giới mà yên lặng canh giữ ở bên người thế tử. Mà thế tử biết bạn tốt của mình có người trong lòng, nhưng lại không biết người trong lòng kia lại là y.
"Hiện tại người trẻ tuổi đúng là..." Hai vị lão tướng quân lắc đầu thở dài.
Lúc này Thẩm Nghiên Bắc đang cùng người trong lòng của hắn ăn thịt nướng rất ngon lành.
Thẩm Nghiên Bắc chủ động thẳng thắn: "Vừa rồi Mã tướng quân lại đây tìm ta, nói muốn giới thiệu nữ nhi nhà họ cho ta, ta đã từ chối rồi!"
Cố Trường Phong nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, rồi lại nói: "Sáng nay Vương tướng quân cũng đi tìm ta, hỏi ta huynh thích kiểu người như thế nào. Hắn nói con của hắn dáng người cao gầy, tính tình dịu dàng nội tâm kiên cường, chân thành chứ không làm ra vẻ, biết ngâm thơ vẽ tranh, còn có tài nấu nước, rất xứng đôi với huynh."
Biểu tình trên mặt Thẩm Nghiên Bắc cứng đờ, hắn ngượng ngùng nói: "Trường Phong em nghe ta nói..."
Cố Trường Phong lẳng lặng mà nhìn hắn với vẻ mặt không thay đổi. Thẩm Nghiên Bắc sờ sờ mũi: "Sau này sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa đâu."
Hắn không còn mặt mũi mà kể câu chuyện vừa bịa lúc nãy ra, nhưng chỉ cần tin vừa đồn ra thì sẽ không có người dám nói linh tinh trước mặt Cố Trường Phong nữa.
Cố Trường Phong rũ mắt, lật lại xiên thịt dê rồi nói: "Ánh mắt các tướng quân thật không tồi, biết huynh là cái phu quân tốt." Vừa nói còn vừa giương mắt nhìn chằm chằm hắn, "Nhưng tốt cũng là của ta!"
Thẩm Nghiên Bắc ngẩn người, sau đó che mặt đi.
Xong rồi xong rồi, từ lúc tức phụ của hắn làm tướng quân thì khí thế vênh váo rồi!
Ngoài lều trại vang lên tiếng nhịp trống dồn dập, Thẩm Nghiên Bắc lấy vỉ nướng ra, rồi đi lấy một chén nước rót vào chậu than để dập lửa.
Người man di lại phái tiểu đội kỵ binh đến đây quấy rầy, lúc này tất cả mọi người đều tranh nhau muốn xuất binh, cuối cùng Thái Tề Cương chỉ đích danh tả quân xuất chiến. Đúng lúc thợ rèn trong quân mang một loạt vũ khí tới, nên cũng vừa lúc dùng thử xem uy lực nỏ tiễn ra sao.
Trời vừa tối, tả quân thắng lợi trở về. Đáng tiếc là lần này không giống tân binh lần trước có thể mang về được chiến mã, kỵ binh người man di chiến bại liền cuống quýt rút lui, nên chiến mã cũng chạy mất.
Sau khi Tang Bố Càn Đạt nghe thuộc hạ hồi bẩm, giữa mày ưu sầu càng đậm. Người Đại Tề có được một loại vũ khí mới với lực sát thương vô cùng lớn?
"Báo!!!" Tiểu binh vội vã chạy vào với vẻ mặt kích động.
"Bẩm báo Càn Đạt! Vương thượng... Vương thượng đến đây!"