Chương 9

“Tôi muốn biết chính xác tối qua bà đã nói gì với Jude”, May thẳng thừng tuyên bố.


“Chào con, May”, April Robine khô khan trả lời, hoàn toàn bình tĩnh khi chuyển sang ngồi đối diện với May tại sảnh khách sạn, trông vẫn đẹp như mọi khi trong chiếc váy đen may đo riêng thể hiện được sự tuyệt mỹ của thân hình và cặp chân dài, mảnh mai.


May tiếp tục cau có, cô không đến đây để trao đổi những lời lẽ lịch thiệp với người đàn bà này.
Trên thực tế, cô mong mình không phải đến đây, nhưng trong tình huống sắp ăn tối với Jude tối nay, cô thực sự cần thiết anh ta đã biết những gì.
“Trời đang mưa”, cô nói qua loa một cách không quan tâm.


“Và tôi nhắc lại, bà đã nói gì với Jude tối hôm qua?”
“Con biết đấy, May”, April nói với vẻ cân nhắc, đầu hơi nghiêng, “hồi năm tuổi con lịch sự hơn bây giờ nhiều đấy!”.


May cảm thấy má mình nóng lên, lời chỉ trích này đã hạ nhục cả gia đình chứ không phải riêng cô. Cô đã được nuôi dạy với những lễ phép không thể chê vào đâu được - tất cả họ đều vậy. Chỉ là những lễ phép ấy giờ đã biến ra khỏi cửa sổ kể từ khi Jude Marshall và April Robine bước vào đời cô.


“Khi Lễ tân thông báo với mẹ rằng con đang đợi mẹ dưới sảnh, mẹ đã gọi cà phê cho cả hai ta. Cảm ơn.” April quay sang mỉm cười với phục vụ khi cô ta mang khay cà phê tới. “Mẹ hy vọng con không phản đối?”, bà nhẹ nhàng hỏi khi ngồi thẳng lên để rót cà phê thơm lừng.


available on google playdownload on app store


“Mời bà”, May cứng nhắc mời sau khi họ chỉ còn lại với nhau. “Tôi đã uống cà phê trước khi rời nhà.” Và chắc chắn là cô không đến đây để dành nửa giờ nói chuyện xã giao với người đàn bà này.


“Con không nghẹn vì uống cà phê với mẹ đâu, con biết thế mà, May”, April châm chọc, đôi mắt xanh lóe lên sâu thẳm.


May lắc đầu nhẹ đến mức gần như không thấy khi nhận ra nét giận dữ của người đàn bà này quá giống mình. Thực ra, ngoài độ dài mái tóc và sự khác biệt rõ ràng về tuổi tác, sự giống nhau của hai người phụ nữ này quá dễ nhận ra, ít nhất là với May. Và cô ngạc nhiên thấy rằng không ai - tức là David hay Jude - đã cộng hai với hai và đưa ra được câu trả lời đúng là bốn.


Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi...
“Đó chỉ là ý kiến của bà”, cô nói qua loa. “Tôi chỉ muốn biết...”
“Rằng mẹ đã nói gì với Jude tối qua”, April khô khan nói nốt. “Và câu trả lời của mẹ là, tại sao mẹ cần nói gì đó với Jude, tối qua hay bất kỳ khi nào khác?”


Sẽ không dễ dàng như mình đã tưởng, May khó nhọc nhận ra. Điều cuối cùng cô muốn làm là tới đây và nói chuyện với người phụ nữ này, nhưng cô cảm thấy rằng mình không có lựa chọn nào khác về vấn đề này. Cách xử sự của Jude cao thủ quá mức cô mong muốn - và nếu April lại cho anh ta biết về mối quan hệ gia đình của họ thì toàn bộ chuyện này sẽ trở nên không thể chịu đựng nổi. Và thực sự thì May đã thấy khó mà cư xử bình thường với các em gái và hôn phu của họ sau khi Jude rời đi tối qua. Cô biết rằng Jude đủ thông minh để nhận ra rằng cô sẽ không trả lời các câu hỏi của anh ta, và nguồn thông tin duy nhất của anh sẽ là April...


Cô nhấc tay vẻ mất kiên nhẫn. “Bởi vì Jude biết có chuyện gì đó, anh ta chỉ không biết đó là chuyện gì. ít nhất, anh ta chưa...”, cô gay gắt nói.


April rót thêm cốc cà phê thứ hai, bỏ chút kem trước khi đặt lên bàn trước mặt May. “Mẹ cho rằng con vẫn không thích cho đường vào các đồ uống nóng?”, bà khẽ hỏi.
Đúng, cô vẫn không thích đường trong đồ uống nóng - nhưng thật khó chịu khi thấy rằng người đàn này vẫn nhớ rõ đến vậy...!


“Bà Robine...”
“Hãy gọi là April”, người phụ nữ lớn tuổi hơn cắt ngang cộc lốc. “Nếu con không thể gọi khác thì hãy cứ gọi mẹ là April”, bà kiên quyết nói thêm khi May nhìn bà khó chịu.
Gọi bà ta khác ư...? Bà ta nghĩ “khác” là thế nào đây? Chắc chắn không phải là “Mẹ” chứ.


May đột ngột gật đầu. “April”, cô cộc lốc nói. “Tôi không muốn uống tí cà phê nào. Tôi không muốn trao đổi những lời xã giao với bà. Tôi chỉ muốn...”


“Muốn biết mẹ nói gì với Jude tối qua”, người phụ nữ kia khó khăn nhắc lại. “Nhưng mẹ chưa hề gặp Jude kể từ khi chúng ta ở trang trại tối qua, mẹ không hiểu tại sao con nghĩ mẹ đã nói gì với anh ta.”


May mở to mắt. April chưa gặp Jude từ tối qua...? Liệu có thể Jude đã nói sự thật khi phủ nhận mọi quan hệ thân mật với nữ diễn viên xinh đẹp này? Nếu thực là như vậy thì điều đó quá khó tin, nhưng cả hai người họ đều phủ nhận sự tồn tại của một mối quan hệ như vậy.


Vậy thì có gì khác không trong toàn bộ sự việc này? Chỉ riêng tình bạn của Jude với April cũng đủ để anh ta đe dọa sự hòa thuận của gia đình cô. Mặc dù vậy, May không thể phủ nhận cảm giác ấm áp trong lòng khi biết rằng người đàn ông cô yêu không dính dáng gì tới người đàn bà đã từng là mẹ cô này. Cũng không phải vì cô nghĩ những tình cảm của mình với anh ta sẽ đi đến đâu, mà chỉ là những tình cảm đó sẽ không thể chấp nhận nổi nếu biết rằng anh ta có quan hệ thân mật với April.


“Có việc gì vậy, May?” April nghiêm nghị hỏi. “Con và Jude đã cãi cọ?”
“Jude và tôi chẳng làm gì khác ngoài cãi nhau kể từ khi gặp nhau lần đầu. Mà thực ra là cãi nhau từ trước khi chúng tôi gặp lần đầu ấy chứ.” Cô nhăn mặt.
“Con hãy giải thích câu sau xem nào.” April nghiêm túc.


May thở dài. Có khác gì nếu April biết về chuyện trang trại? Rõ ràng đó chẳng phải việc của bà ta, nhưng đồng thời bà ta biết thì cũng chẳng hề gì. Sự quan tâm của April với trang trại - nếu đã từng có - thì cũng đã chấm dứt từ lâu rồi.
May nhún vai. “Jude muốn mua trang trại.”


Trông April đầy kinh ngạc. “Để làm gì?”
“Lý do không quan trọng, trang trại này không bán.”
“Nhưng...”
“Nó không để bán”, May kiên quyết nhắc lại, mắt lóe lên cảnh cáo.


Hai cặp mắt xanh lá cây giống hệt nhau giao chiến vài giây trước khi April thở dài vẻ khó hiểu. “Được rồi, Jude muốn mua trang trại, con thì không muốn bán. Liệu con có định nói với mẹ rằng đó là sự liên quan duy nhất giữa hai người không đây?”


“Dĩ nhiên đó là sự liên quan duy nhất giữa chúng tôi”, May mất kiên nhẫn khẳng định. “Trông tôi có vẻ gì là loại người mà Jude Marshall sẽ quan tâm một cách lãng mạn không?”, cô nói vẻ khinh bỉ.


April dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn May. “Thế tại sao anh ta lại không quan tâm đến con?”, cuối cùng bà chậm rãi nói. “Con xinh đẹp. Thông minh. Là một diễn viên rất tài năng, theo David”, bà bổ sung vẻ phiền muộn. “Sao Jude lại không bị con hấp dẫn chứ?”
“Bỏ qua đi”, May nôn nóng nói cho qua.
“Nhưng...”


“Mối quan tâm duy nhất của tôi về Jude là điều bà có thể - hoặc không - nói về mối quan hệ của chúng ta”, May kiên quyết cắt ngang.
“Không nói gì cả”, April ngắt lời. “Chắc chắn là sẽ không nói gì”, bà nói. “Và mẹ cho rằng con cũng muốn thế?” Bà nhướn cặp mày đen.


“Rõ là thế rồi”, May mỉa mai. “Và tôi không muốn bà lại đến trang trại”, cô cứng rắn bồi thêm.
Nỗi đau hiện lên trên gương mặt xinh đẹp đã quá nổi tiếng với những khán giả điện ảnh và truyền hình.


Cặp mắt của bà giờ tối lại, trở nên khó dò. “Con thực sự căm ghét mẹ, đúng không?” April nuốt nghẹn.
“Tôi cảm thấy hoặc không cảm thấy gì về bà thực sự chẳng có gì quan trọng”, May mất kiên nhẫn nói. “January và March đã bất ngờ trở về tối qua, và...”


“January và March cũng đã về sao?” April thở gấp, mắt mở to, gương mặt xinh đẹp sáng lên mong đợi.
May cáu kỉnh thể hiện sự không vui với cách người đàn bà này phản ứng với thông tin đó. “Bà đã ch.ết, xin hãy nhớ điều đó”, cô thẳng thừng nói.


Người đàn bà kia nao núng như thể May vừa đánh bà ta, mọi màu sắc biến mất khỏi hai gò má, màu môi đỏ bóng hoàn toàn tương phản với vẻ mặt nhợt nhạt.
“Con có vẻ thích nói điều đó.” April cau mày, đưa một tay lên che đôi môi run rẩy xúc động.


Trong một giây, May cảm thấy tội lỗi trước nỗi đau hiển hiện của April, nhưng nhanh chóng bỏ qua cảm giác tội lỗi ấy khi nhớ lại việc bà ta đã bỏ rơi chồng và ba đứa con gái thơ dại của mình như thế nào. Sau hết, người đàn bà này đã bỏ rơi họ, đâu phải là ngược lại. Và cô không thể nghĩ có ai trong số họ giờ lại muốn gặp lại bà ta.


“Bà sai rồi. Tôi không thích thú gì toàn bộ chuyện này”, May khẳng định dứt khoát. “Chỉ có điều đó là thực tế.” Cô nhún vai. “Bà...”


“Cha con đã giải thích thế nào về tiền nong?” April nghiêm nghị cắt ngang, “Ông ấy đã nói gì với các con? Rằng có một ông bác giàu có ở đâu đó thi thoảng hảo tâm giúp đỡ?” May nhìn người đàn bà đó vài giây, sau đó cúi xuống lục lạo túi mình và tìm ngay được thứ mình muốn.


“Tôi đã ghé qua ngân hàng sáng nay trước khi đến đây”, cô cứng nhắc nói với April. “Tôi muốn đưa cho bà cái này.” Cô chìa ra một tờ giấy trong tay mình.
Tay April rõ ràng là run lên khi đưa tay nhận tờ giấy, cơn run rẩy ngày càng tăng khi nhìn xuống tờ séc May đưa.


“Tất cả đấy”, May bình thản nói.
“Cả lãi.”
Những giọt nước mắt trào ra trong đôi mắt xanh đau đớn khi April ngước lên nhìn cô. “Ông ấy đã không động đến”, bà ta rên lên. “Không một xu lẻ.”


Lúc cha cô ch.ết, May đã bị sốc khi được thông báo về số tiền trong các tài khoản ngân hàng của ông, một tài khoản sử dụng cho việc chi tiêu hàng ngày. Và có thể dễ dàng đoán được là có rất ít tiền, một tài khoản thứ hai có vài trăm bảng là số tiền mà cha cô đã dành dụm phòng lúc khó khăn và một tài khoản thứ ba với số tiền khiến mắt May mở to không tin nổi. Cho tới tận khi người quản lý ngân hàng thông báo rằng hằng tháng đều có một khoản tiền được chuyển vào đó, tăng dần lên nhiều như vậy và việc này đã diễn ra trong suốt hai mươi năm qua. Thông tin gần hai mươi năm qua đã nói lên tất cả; không cần quá nhiều thông tin để đoán ra ai đã trả những khoản đó...


“Không, ông ấy không hề tiêu”, May khàn giọng xác nhận. “Bà đã nghĩ rằng ông ấy sẽ tiêu ư?” Cô nhìn với vẻ nghiêm nghị đau đớn.
April nuốt khan. “Mẹ... mẹ đã hy vọng rằng ông ấy sẽ dùng. Mẹ... muốn các con gái mẹ có mọi thứ, những thứ đồ đẹp.”


“Tại sao?” May bật cười không có gì là vui vẻ. “Bà thực sự nghĩ rằng ‘những thứ đồ’ có thể bù đắp cho việc chúng tôi không có mẹ ư?” Cô lắc đầu vẻ khó tin. “Tôi vui vì cha mình đã không động đến số tiền ấy, tôi sẽ thất vọng nếu ông ấy làm thế.” Số tiền trong tài khoản thực sự là một tài sản đáng kể, có thể giúp cuộc sống của họ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng May cũng hiểu rõ tại sao cha mình lại từ chối động đến nó, thậm chí là để cho các con có một cuộc sống dễ dàng hơn khi chúng lớn dần. Cũng chính là lý do mà May đã từ chối động đến một xu ở đó sau khi cha mất...


“Con thực giống với cha con.” April trầm giọng nói, khẽ lắc đầu. “Trông con giống mẹ, nhưng tính cách thì giống với cha con.”


“Tôi rất vui về điều đó”, May nói với vẻ hài lòng, tuy nhiên mũi tên - nếu thực sự nó là như vậy - đã đâm trúng cả gia đình. Người đàn bà này tin rằng cô giống người đàn ông mà bà ta không thể tiếp tục cuộc hôn nhân, tới mức đã bỏ cả con mình để trốn chạy khỏi ông ta.


Nhưng cha cô là một người đàn ông tốt, một người thật thà. Không phải lúc nào ông cũng thể hiện được tình yêu thương, có lẽ thế, nhưng không đứa con gái nào của ông mảy may nghi ngờ về tình yêu ông dành cho chúng. Và May cũng không bao giờ nghi ngờ việc ông tiếp tục yêu người vợ đã bỏ đi cho đến tận ngày ông mất...


“Tin hay không tùy con, nhưng mẹ là như vậy”, April nghẹn ngào nấc.
“January và March cũng giống ông ấy chứ? Chúng có...”
“Tôi từ chối thảo luận với bà về chúng”, May ngắt ngang lạnh lùng, hai bàn tay giận dữ nắm chặt trong vạt váy. “Bà...”


“A, xin chào, các quý cô”, một giọng nói quen thuộc ngọt ngào xen vào. “Hai người lại có một cuộc chuyện trò thân mật nữa sao?” Jude nhẹ nhàng hỏi khi bước tới cạnh bàn họ ngồi.


Từ thân mật thật là khó sử dụng để mô tả cuộc nói chuyện giữa họ. May giận dữ nổi đóa, lòng băn khoăn không hiểu Jude đã nghe trộm được bao nhiêu trước khi ngắt lời họ, cô quay sang nhìn anh đầy ánh nghi ngờ, chỉ để thấy cái nhìn giận dữ của mình được đáp lại bởi anh mắt thờ ơ không quan tâm. Dù Jude đã nghe hay không nghe được gì đi chăng nữa, cũng khó mà biết được điều gì từ vẻ mặt của anh ta.


Song ít nhất thì May cũng nhẹ nhõm khi thấy April đã lo xa và đẩy tấm séc cô vừa đưa vào túi mình. Tránh những ánh mắt tò mò...
“Tôi đã gọi điện đến trang trại, nhưng cả January và March đều không biết cô ở đâu”, Jude nói với May khi ngồi xuống bàn cùng họ dù không được mời.


May nhìn anh chằm chằm bất lực, một lần nữa cảm thấy rằng toàn bộ câu chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát...
Jude tiếp tục nhìn May vài giây, song phán đoán được rất ít từ vẻ mặt của cô. Cô ấy cũng đang khá dần ở điểm này, giống như anh vậy.


Khi bước ra khỏi thang máy mấy phút trước, anh thực sự ngạc nhiên khi nhìn thấy May đang ngồi nói chuyện với April. Hai người họ trông nghiêm nghị một cách lạ thường về điều gì đó. Anh đã cân nhắc - rất nhanh - về việc không làm phiền họ, nhưng nghĩ lại anh thấy khó mà bỏ lỡ cơ hội quá hay là được nói chuyện cùng lúc với cả hai người phụ nữ này.


“Anh cố tìm tôi để làm gì?” May đột ngột hỏi, giọng hơi khàn, như thế khó mà cất nên lời.


Jude thoải mái tựa vào ghế, vẻ mặt thật khó đoán biết. “Tôi không tìm cô. Thực ra thì tôi đã gọi để nói chuyện với Max, nhưng March có vẻ như lại nghĩ rằng tôi muốn nói chuyện với cô. Trước khi tôi kịp đính chính thì cô ấy đã giải thích là cả cô ấy và em út cô chẳng biết cô ở đâu cả.”


May mím miệng khi nghe thông tin này. “Tôi có thể thấy rằng tôi sẽ đề nghị các em gái mình nên cẩn trọng hơn một chút khi chúng nói chuyện với những người hoàn toàn xa lạ về việc đi lại của tôi!”


Bất chấp tính cách vốn có của bản thân, Jude cảm thấy sự bí hiểm của mình vơi đi một chút vì cái giọng điệu cố ý sỉ nhục của cô. Anh hiểu đó là điều cô mong muốn nhưng không thể dừng mím miệng và nheo mắt lại. Cô ấy thực là...


“Max?” April nhẹ nhàng nhắc lại, khiến anh quay lại nhìn. “Max cũng ở đây sao?” Bà mỉm cười mừng rỡ.


“Đúng thế.” Jude gật đầu buồn thảm. “Và giờ đây anh ấy đã đính hôn và chuẩn bị cưới một em gái của May”, anh khô khan giải thích, không nhìn May nhưng vẫn nhận ra - và hơi khó hiểu - cách cô cứng người lại khi câu nói của April cho thấy rằng April cũng rõ ràng là quen biết Max.


“Tuyệt quá”, April nói với vẻ vui vẻ thích thú.
“January”, May là người xẵng giọng trả lời. “Dù là tôi thấy ai thì cũng có gì khác với bà đâu”, cô cáu kỉnh nói thêm.


April trông có vẻ bối rối. “ồ... không. Nhưng”, bà lắc đầu vẻ mất kiên nhẫn rồi quay sang cười với Jude, “tôi rất mừng cho Max”, bà nhẹ nhàng bảo anh.


Jude cũng vậy, dù biết rõ lý do của lời thề sẽ không bao giờ yêu của Max trước đây, anh vui vì một người xinh đẹp và quyến rũ như January Calendar đã có thể vượt qua những rào cản của Max.
Nhưng phản ứng của May về sự quen biết của April với Max mới làm anh tò mò...


Jude gật đầu. “Chúng ta sẽ phải thu xếp để tất cả cùng ăn tối một bữa.”
“Không!” May bật lên phản đối, mặc dù có vẻ như hối hận ngay sau khi thốt ra, một bức màn phủ xuống đôi mắt cũng như gương mặt nhợt nhạt của cô.


Jude nhìn cô hơi giễu cợt. “Tôi không định nói là tối nay đâu”, anh kéo dài giọng chế nhạo, hoàn toàn không có ý định để ai xâm phạm buổi tối hôm nay của mình với May. Như đã xảy ra mỗi lần anh cố dành thời gian riêng với cô.


“Tôi không nghĩ là anh nói tối nay”, May cáu kỉnh nói cho qua, rõ ràng là không quan tâm tới việc đó. “Nhưng tôi tin rằng bà Robine quá bận để tham gia một hoạt động xã giao như thế”, cô bổ sung với một cái nhìn sắc nhọn về phía April.


April nhìn lại, cả hai dường như quên mất sự hiện diện của Jude khi cuộc chiến câm lặng giữa hai người diễn ra trong vào giây.


Việc đó dành cho Jude chút thời gian nghiên cứu họ mà không bị nhận ra. Họ đều là những người phụ nữ thật đáng yêu, bên trong cũng như bên ngoài. Và thật khó tin là họ không thích nhau. Ồ... không, điều đó không chính xác hoàn toàn. April có vẻ thích May đấy chứ, chỉ có May là hoàn toàn thù địch.


Cô ấy có thể có gì để ghét một người duyên dáng, quyến rũ như April nhỉ?


Jude gần như đông cứng trong ghế, cái nhìn của anh đột nhiên sững lại khi nhìn hai người phụ nữ, vẻ cương quyết trên gương mặt họ giống hệt nhau. Thực ra, ngoài sự khác biệt khoảng hai mươi năm tuổi tác, hai gương mặt giống nhau một cách đáng kinh ngạc...
Gì vậy nhỉ?


Anh nheo mắt để nhìn hai người kỹ hơn, chăm chú từ mái tóc đen như mun, cái trán màu kem, đôi mắt xanh lá cây sâu thẳm, cái miệng nhìn thật muốn hôn, sự cương nghị ở cái cằm nhọn, tới thân mình mảnh mai tròn trịa.
Chúa ơi...!


Ngoài sự khác biệt tuổi tác, hai người phụ nữ này có thể là chị em. Nhưng họ không thể là chị em, vậy chỉ có thể là...
Nhưng điều đó là không thể!
Có thể không nhỉ...?






Truyện liên quan