Quyển 1 - Chương 7
Ánh trăng bên ngoài sơn động chiếu vào, chỉ vào giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) phía dưới dốc núi này mới có thể thấy được chút ánh trăng.
“Ta phải đi tìm nàng.” Tần Sơ ngồi dậy, đẩy cô bé ngồi ở bên cạnh ra.
Chàng vốn tưởng rằng thân thể của mình phải vô cùng suy yếu, nhưng vừa động đậy mới thấy, không biết từ lúc nào đã có thể cử động tự nhiên. Ngược lại cô bé nhìn như khỏe mạnh kia bị chàng đẩy nhẹ một cái là ngã xuống đất, không đứng lên được. Cô be ngẩng đầu nhìn chàng, trong đôi mắt đen láy có vài cảm xúc chàng không phân biệt được.
Lúc này Tần Sơ không nghĩ được điều gì khác, chống vách tường đi ra khỏi sơn động, thất tha thất thểu đi về phía bờ sông tìm kiếm.
“Chú không tìm thấy đâu.” Cô bé nhìn bóng lưng chàng nói khẽ, “Tô Kính Nguyệt đã ch.ết rồi.” Cũng không quan tâm Tần Sơ có nghe thấy không.
Cho đến khi sắp không nhìn thấy được bóng lưng của chàng, cô bé mới cố gắng đứng dậy, theo bước chân của chàng chậm chạp đuổi theo.
Sông nhỏ uốn lượn chảy xuôi, hai bên rất nhiều bèo. Tần Sơ bước vào, khiến vô số đom đóm bay lên lượn lờ ở trong trời đêm, cùng ánh trăng tô điểm lẫn nhau. Tần Sơ đẩy đám bèo cao cỡ nửa người ra, ở bên trong gần như vô vọng tìm kiếm: “Tô Kính Nguyệt.” Chàng nỉ non gọi tên nàng, dường như làm thế có thể gọi nàng trở về.
“Tô Kính Nguyệt!” .
Một năm trước, chàng cũng từng gọi tên nàng như vậy, vội vàng mà bất lực, ở đầu hạ trong đình viện, túm tay nàng, nửa hoang mang nửa hờn giận: “Vì sao bỗng nhiên muốn rời đi.”
Khi đó chàng đã đủ để đuổi tận giết tuyệt kẻ thù, thù lớn sắp báo, Tô Kính Nguyệt luôn ở bên cạnh chàng cùng chàng đi qua bao khó khăn lại muốn rời đi đúng vào lúc này?
Tô Kính Nguyệt lại không trả lời trực tiếp: “Tần Sơ, ta biết sức mạnh của thù hận, cho nên khi chàng còn nhỏ ta dùng nó để giúp chàng chống chịu, nhưng quá mức cố chấp là không tốt. Dù thù hận hay là ta. Chàng nên thoát ra, ta cũng nên rời đi.”
Lời Tô Kính Nguyệt nói Tần Sơ nghe không rõ, chàng túm chặt lấy nàng không chịu buông.
Tô Kính Nguyệt dửng dưng rút tay ra, đôi lướt qua chàng, trong mắt không hề có chút dao động: “Tần Sơ, ta không yêu chàng.” Như phán tử hình chàng, không cho chàng bất cứ cơ hội cứu vãn nào, “Cho ta hưu thư đi.”
Cằm siết chặt, Tần Sơ không nói gì.
Tô Kính Nguyệt nhìn chàng một lúc lâu sau, khuyên nhủ: “Chàng biết tính ta. . . . . .”
“Là ta có chỗ nào làm không tốt. . . . . . Nàng nói đi, ta sửa.” Biết tô Kính Nguyệt chẳng phải đùa, Tần Sơ khàn khàn nói, trong giọng nói cất giấu sự bất lực như đứa bé.
“Chàng không có gì không tốt cả, là ta muốn đi.” Nàng đáp quả quyết.
Ngay cả một lý do cũng không cho chàng, quả nhiên là tô phong cách của Kính Nguyệt . . . . . . .
Sau một lúc yên lặng thật dài, Tần Sơ nói: “Được.”
Một chữ này lại khiến đáy mắt Tô Kính Nguyệt dậy lên chút gợn sóng, nhưng nàng vẫn cố chấp xòe tay ra trước mặt chàng: “Hưu thư.”
Chàng giống một đứa bé giấu tay ở sau lưng, không nhìn nàng: “Không có.” Chàng nghĩ, Tô Kính Nguyệt đi rồi, cũng không thể lấy đi tầng quan hệ này của bọn họ. Nếu như ngay cả tầng liên hệ này cũng không còn, về sau muốn gặp nàng, chàng biết tìm lý do gì đây.
Nhưng dù sao cũng ở cùng nhau nhiều năm như vậy, Tô Kính Nguyệt sao lại không biết tâm tư của chàng. Mà cố tình càng biết được tâm tư của chàng thì cái tay vươn ra kia càng cảm thấy đau đớn. Cuối cùng nàng thu tay, xoay người liền rời đi.
Lúc đó Tần Sơ cảm thấy, Tô Kính Nguyệt mạng sống của chàng, nhưng nàng muốn rời đi. . . . . . vậy chàng cho nàng đi.
Chàng sẽ phái người bảo vệ nàng, che chở nàng, nếu không được chàng còn có thể lừa nàng trở về. Nhưng chàng chẳng thể ngờ tới, từ biệt ngày ấy lại biến thành vĩnh biệt . . . . . . .
Làm sao có thể không bao giờ gặp lại được chứ. . . . . .