Quyển 3 - Chương 3
Editor: mèomỡ
Lâm Hinh vốn tưởng rằng Lục Lê mời cô ăn cơm nhiều lắm chỉ là một bữa cơm thường, nhưng giây phút bước vào nhà hàng Tây kia, Lâm Hinh còn có suy nghĩ muốn chuồn: “Lục tổng, một bữa cơm trưa mà thôi không cần như vậy, hơn nữa buổi chiều tôi còn có việc, anh hẳn là cũng bận . . . . .”
“À, vừa khéo hôm nay không có việc gì.” Lục Lê đáp thoải mái, đưa thực đơn cho Lâm Hinh, “Cô muốn ăn gì?”
Lâm Hinh xụ mặt, cô muốn uống chén nước lọc rồi chạy lấy người . . . . . . Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của ông chủ lớn, cô đành gọi một phần bít tết.
Không khí nhà hàng không tệ, giữa trưa ít người, đúng là thời cơ tốt để nói chuyện. Lục Lê uống môt ngụm nước, nói: “Lâm tiểu thư công tác ở Lục thị đã bao lâu, sao tôi không có ấn tượng gì với cô nhỉ?”
Lâm Hinh lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nhân viên Lục thị có đến mấy vạn, Lục tổng một ngày kiếm tỷ bạc, không có ấn tượng với loại viên chức nhỏ như tôi cũng đúng.”
“À, nhưng gần đât không hiểu sao lại rất có duyên với Lâm tiểu thư.” Lục Lê chậm rãi nói, “Nhắc tới cũng kỳ lạ, bây giờ nhìn Lâm tiểu thư lại cảm thấy Lâm tiểu thư có hơi quen. Lúc trước có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu không?”
Lâm Hinh vùi đầu uống nước, uống một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Có rất nhiều đồng nghiệp cũng nói với tôi như vậy đấy, ha ha ha.”
Lục Lê híp mắt, cũng cười lên, đùa nói: “Lâm tiểu thư nhìn có vẻ hồi hộp? Là sợ ăn cơm với tôi ở đây bị bạn trai thấy à?”
“Ha ha. . . . . .” Lâm Hinh sờ sờ đầu, tiếng cười có chút khô chát, “Lục tổng nói đùa. Là tôi cản số đào hoa của anh mới đúng.”
“Tôi nào có số đào hoa chứ.” Lục Lê cười đến chân thành, “Đã có cả con trai rồi.”
Lâm Hinh cũng cầm cốc nước cười đến vui vẻ: “Ai, Lục tổng có con rồi sao, lúc trước chưa từng nghe nói.”
“Ừ, tôi cũng mới biết chuyện này.”
Nụ cười ở khóe miệng Lâm Hinh cứng đờ, không biết nên tiếp lời thế nào. Vừa khéo người phục vụ mang thức ăn lên, hóa giải xấu hổ cho Lâm Hinh. Cô vốn tưởng rằng đề tài này đến đây là ngừng, nhưng không chờ đồ dọn lên hết, Lục Lê vừa cắt bít tết vừa nói: “Không biết năm đó, khi tuổi trẻ ngông cuồng đã phạm phải lỗi gì mà đối phương chỉ đưa đứa bé tới, không thấy bóng dáng đâu cả. Bây giờ đứa bé ở nhà mỗi ngày khóc tìm mẹ, ai. . . . . . Cuộc sống rối tinh rối mù. Không nói cái này nữa, Lâm tiểu thư nếm thử bít tết này đi, cũng không tệ.”
Lâm Hinh nắm dao nĩa không hề động: “Đứa bé. . . . . . Mỗi ngày khóc tìm mẹ sao?”
Lục Lê thở dài thật dài, dáng vẻ thật bất đắc dĩ.
Lâm Hinh cúi đầu cắt bít tết, nhưng đồ ăn mĩ vị ở trong miệng Lâm Hinh đều trở nên khó nuốt.
Khuya về nhà, Lục Lê mới vừa đẩy cửa ra, một cái bóng nhỏ liền lao tới bên cạnh anh chất vấn anh: “Hôm nay có phải ba bắt nạt mẹ không!” .
Lục Lê ngẩn người một lát, giả ngốc nói: “Không có.” Cũng hoàn toàn không phủ nhận sự thật mình đã tìm được mẹ thằng nhóc này.
“Nói dối!” Lục Kiên Cường lớn tiếng nói, “Hôm nay lúc quản gia tới đón, con thấy mẹ ở cửa trường học, mẹ khóc đến mắt đỏ hoe! Nhất định là có người bắt nạt mẹ rồi! Ba có vẻ rất lợi hại, vì sao còn để cho người khác bắt nạt mẹ!”
Lục Lê cởi giày, xoa xoa đầu Lục Kiên Cường: “Con cũng rất lợi hại, vì sao không đến ôm lấy mẹ con mà an ủi?” .
“Đó. . . . . . Đó là bởi vì. . . . . .” Lục Kiên Cường cúi đầu xuống, lộ ra vẻ mất mát hiếm thấy, “Mẹ không cho con qua. . . . . . Mẹ đã nói rõ ngay từ đầu, trước khi mẹ đến đón con phải ngoan ngoãn ở đây ăn của ba, uống của ba, dùng của ba, đòi lại những gì ba nợ mẹ con con.”
Lục Lê ngẩn ra, thì ra cô gái kia dùng lý do này lừa thằng bé ở đây! Thật đúng là. . . . . . Lục Lê buồn cười. Anh vừa đi vào phòng tắm vừa nói: “Vậy con trước hết cứ an tâm ăn dùng, đợi ba đón mẹ con đến đây cùng nhau ăn cùng nhau dùng, được không?”
Thằng bé nghe xong lời này, đôi mắt sáng lên, đuổi theo anh vào nhà tắm, vừa nhìn anh rửa tay vừa hỏi: “Ý ba là ba muốn lấy mẹ con? Ba thích mẹ con rồi hả?”
“Thích hay không còn chưa nói được.” Lục Lê đáp, “Chẳng qua, cô ấy đã sinh con cho ba, ba nên gánh vác trách nhiệm.”
Lục Kiên Cường ngẩn người: “Vậy là ba thích con chứ không phải mẹ.”
“Xây dựng gia đình, có trách nhiệm là đủ rồi. Hơn nữa, ba cũng sẽ không thể thích ai được nữa rồi.” Dù sao kinh nghiệm đã nhắc nhở anh, cảm giác thích này không thể khiến người ta tin được.