Chương 27: Tiểu Mỹ ghen
Tiểu Mỹ ngồi trong phòng học cạnh cái bàn gần cửa sổ, tay chống cằm đăm chiêu nhìn ra bên ngoài ngẩn người, tâm tư phiêu dạt bay bổng. Cô có phải hay không bị cầm tù, ngay cả khi ở trường học.
Hết tiết học, Tiểu Mỹ lấy cái bút trên bàn cầm lên xoay nhẹ, khuỷu tay đặt ở mặt bàn nằm dài người xuống, tư thế không mấy đẹp cho lắm. Bên cạnh mấy bạn học cãi nhau ầm ĩ, Tiểu Mỹ nhịn không được hoài nghi chính mình có phải người bình thường hay không, sao ai cũng đều có bạn bè, mà cô lại không có lấy một người.
Tiểu Mỹ thở dài, ánh mắt nhìn ra cửa lớn thì dừng lại trên người một cô gái mỹ lệ đang đứng trước cửa. Tiểu Mỹ đem đầu nâng lên, cô gái kia mỉm cười ánh mắt lướt qua mọi người một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người cô, hơn nữa trong ánh mắt còn có chút rực sáng. Tiểu Mỹ ngơ ngác mà nhìn cô gái đó đi lên bục giảng, chuông vào học lại một lần nữa vang lên, cô gái đó cúi đầu chào bọn họ, sau đó giới thiệu về mình, nguyên lai cô họ Lý, là giáo viên mới, dạy môn Lịch Sử.
Tiểu Mỹ trong lòng không hiểu, cô cảm thấy giáo viên Lịch Sử mới tới này luôn luôn nhìn chăm chú vào mình. Chính là,thời điểm lúc cô quay đầu lại, nhưng lại giống như không có chuyện à xảy ra. Thật vất vả chịu đựng, cuối cùng cũng hết giờ, Tiểu Mỹ có chút hoảng hốt thu thập đồ đạc dường như trốn chạy ra khỏi phòng học.
Không xa liền thấy được Liệt hướng cô đi tới, Tiểu Mỹ chạy chậm lại nhào vào trong ngực anh, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy hoảng hốt. Nếu như bình thường, nam nhân này đã sớm thuận thế đem cô ôm chặt, nhưng hôm nay Liệt thế nhưng thật lâu đều không có ôm lại cô, Tiểu Mỹ cảm thấy kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện hắn đang ngơ ngác, tầm mắt thẳng tắp mà nhìn chăm chú về phía trước. Tiểu Mỹ nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện hắn người hắn đang nhìn không ai khác chính là cô giáo Lý, tâm Tiểu Mỹ không khỏi run lên một hồi.
Liệt dường như bước chân có chút vướng mắc, ấp úng mà hướng người con gái đó.
-" Tử Nguyệt, chị sao lại ở nơi này?"
Lý Tử Nguyệt tươi cười hướng bọn họ đi tới, hứng thú đánh giá Tiểu Mỹ một lượt, rồi mới trả lời Liệt
-" Chị đến dạy học."
Tiểu Mỹ thấy Liệt bộ dáng giống như rất vui vẻ, trong lòng không biết tại sao lại có chút mất mát.
-" Thật tốt quá, lần này chị phải ở lại đây lâu một chút đi, em gọi điện thoại cho bọn hắn, đêm nay an bài một chút, chúng ta cùng nói chuyện" Liệt hứng trí bừng bừng mà nói.
Lý Tử Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
-" Em đã đói bụng ." Tiểu mỹ đột nhiên nhìn chăm chú vào Liệt nói.
Liệt thấy Tiểu Mỹ hơi nhíu mi, nhìn hắn, trong lòng vui mừng, nhéo nhéo hai má của cô, sủng nịch..-" Được, hiện tại liền mang em trở về ăn."
Tiểu Mỹ tưởng rằng rời đi thì tốt rồi, không thể tưởng được Liệt thế nhưng không thèm giải thích cô mà kéo tay Lý Tử Nguyệt lên xe, nhiệt tình mà mời về nhà cùng dùng cơm. Lý Tử Nguyệt cũng không nói cái gì, mỉm cười nói chuyện linh tinh với Liệt, Liệt nghe xong ngược lại cười đến vui vẻ, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh.
Trở lại nhà, Tiểu Mỹ phát hiện mình hoàn toàn bị xem nhẹ, ba người kia nghe điện thoại của Liệt, sớm đã đứng ở trước cửa chờ, vừa thấy Lý Tử Nguyệt liền vui vẻ mà vây quanh, bọn họ lớn tiếng nói chuyện phiếm, Liệt vừa rồi lén lút nói với Tiểu Mỹ, làm cho Tiểu Mỹ nhẫn nại trong chốc lát, chờ chút mọi người cùng đi ra ăn cơm, nhưng chờ lại đợi, mấy người kia vẫn còn tán gẫu không xong.
Tiểu Mỹ yên lặng đứng dậy, không rõ chính cô cũng có tay có chân, lại muốn chờ bọn họ để làm gì. Tiểu Mỹ mở tủ lạnh, cầm nguyên liệu nấu ăn đơn giản mang ra, cô vừa mới vừa tính toán động thủ, Liệt liền theo sau tiến vào. Hắn ôm lấy hông cô, thanh âm mềm nhẹ mà nói.
-" Thật đói bụng đến mức này?"
Thấy Tiểu Mỹ không trả lời, hắn lại nói tiếp -" Không bằng đi ra ngoài ăn, nhiều người nấu sẽ không đủ."
Tiểu Mỹ thản nhiên mà a một tiếng, lại mở ra tủ lạnh lấy ra một ít đồ vật, Liệt ở một bên hỏi cô có cần phụ giúp hay không, Tiểu Mỹ lắc đầu. Liệt khẽ thở dài một tiếng, dặn dò cô phải cẩn thận một chút xong liền đi ra ngoài.
Tiểu mỹ mặt không đổi sắc mà đem đám đồ vật đó nấu chín, cầm vài cái bát to múc bưng đi ra ngoài, đặt trên bàn ăn. Cũng không chịu gọi bọn họ, chính là lấp đầy cái miệng nhỏ của mình trước đã.
Mấy người kia xông tới, hớp thử vài hớp.Khuê buông cái bát xuống, đối với Lý Tử Nguyệt nói -"Tử Nguyệt, chúng ta vẫn là nên đi ra ngoài ăn đi."
Lý Tử Nguyệt cười lắc đầu -"Như vậy rất phiền toái, mà canh này nấu như vậy cũng tốt rồi."
-" So với chị nấu em ấy thế nhưng còn kém xa, có rảnh chị chỉ cho em ấy hai chiêu đi." Liên vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Mỹ, cười nói.
Tiểu Mỹ nghe bọn họ nói vậy tư vị ăn uống đều mất hết, đem tay Liên đẩy ra, không nhìn mặt Liên lấy một lần nào nữa, không biết hắn lại sẽ điên thành cái dạng gì. Lý Tử Nguyệt cười, ý vị thâm trường đối với Tiểu Mỹ nói, " Chị sau này sẽ thường xuyên lại đây."
Tiểu Mỹ cũng nhìn Lý Tử Nguyệt cười nhẹ, sao cô lại có cảm giác Lý Tử Nguyệt là lạ.
Vào lúc ban đêm, Lý Tử Nguyệt ngủ lại đây. Tiểu Mỹ tắm rửa xong, liền leo lên giường nằm, có chút trằn trọc, khó có thể ngủ say. Cô mở to mắt, rõ ràng không thể ngủ được, cũng không biết mấy người kia hiện tại tại đang làm cái gì. Cô đã thích ứng với nơi đây thật nhanh. Tiểu Mỹ hồi tưởng lại khi mới bắt đầu cô cũng không tưởng mình sẽ ở nơi này, càng không thích mấy nam nhân mỗi đêm đều dính lấy mình không kể tình cảnh, cho đến hiện tại không có bốn người kia ngược lại sẽ ngủ không ngon giấc, nhịn không được trong lòng có chút khó chịu, xốc lên chăn muốn đi xem bọn họ hiện tại đang làm gì.
Cuối cùng tìm được thư phòng, nhưng cánh cửa lại bị khoá trái từ bên trong. Tiểu Mỹ trong lòng buồn bực, bọn họ muốn nhốt tại mình bên trong phòng làm gì, mà cô quản bọn họ làm gì chứ. Nghĩ vậy trong lòng cũng dễ chịu rất nhiều, lại nhịn không được an ủi chính mình bọn họ là đang bàn chuyện bí mật với nhau..
Ngay tại thời điểm Tiểu Mỹ tính toán rời đi... lỗ tai đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ. Cước bộ hơi dừng lại, xoay người bước nhanh chạy về phòng đồ, cầm một chuỗi cái chìa khóa trở lại thư phòng.Trong lòng đinh linh có lẽ là cô nghe lầm, nhiều nhất thì bị mấy người kia giáo huấn một trận, Tiểu Mỹ dừng lại trước cửa còn chưa tính mở, thì cửa lại đột ngột mở ra, Tiểu Mỹ sửng sờ nhìn chăm chăm vào bốn người quần áo hỗn độn cùng Lý Tử Nguyệt ở một chỗ. Khuê ƈôи ȶhịȶ đang được Lý Mận Nguyệt ngậm lấy, hốc mắt Tiểu Mỹ lập tức liền đỏ.
Khuê trước hết kịp phản ứng khuôn mặt đỏ lên, thẹn quá thành hoá giận mà hướng Tiểu Mỹ gào thét.
-"Đi ra ngoài!" Giống như bừng tỉnh, Tiểu Mỹ run rẩy, xoay người bước đi. Cửa mạnh mẽ bị đóng lại vang lên.