Chương 8

Edit: An Tĩnh
Vào cuối tháng tám, Lục Chẩm Tuyết lại trở về thành phố Giang một chuyến. Bởi vì công việc của cô
vẫn xem như tự do cho nên trong năm cũng không cần ngồi đợi ở một chỗ. Cô lại luôn luôn cảm thấy
rất nhớ nhà, nên chỉ cần không có việc gì thì cô sẽ trở về thành phố Giang.


Thấy cô đã về nhà hơn nửa tháng, cả ngày không làm gì ngoài nằm trên ghế của ông nội trong sân, lắc
lư qua lại, không đọc sách thì cũng đậy sách lên mặt và ngủ.
Mẹ Lục nhìn con gái của mình đã sắp hai lăm đến nơi rồi, cả ngày cứ như vậy, không bận tâm đến


chuyện chung thân đại sự của mình dù chỉ một chút, trong lòng bà trở nên gấp gáp hơn. Thế là hết
lần này đến lần khác, bà luôn cố tình nhắc cô chuyện đi xem mắt, nhưng cô vẫn tìm ra một đống lí lẽ
đạo lí không chính đáng để từ chối.


Nhìn thấy những bạn bè xung quanh con gái mình hết yêu đương lại đến kết hôn, thế mà cô con gái của
mình xinh đẹp như tiên nữ thế này vẫn hết lần này đến lần khác không chịu mang con rể của bà trở
về.


Dĩ nhiên người đến cửa giới thiệu cũng rất nhiều, nhưng đừng nói là Lục Chẩm Tuyết mà ngay cả mẹ
Lục cũng bắt bẻ nữa là. Dù sao thì con gái nhà mình dáng vẻ xinh đẹp thế kia, lại ưu tú như vậy,
không phải kiểu đàn ông nào cũng xứng đáng.


Nhớ đến chuyện này, mẹ Lục lại rầu rỉ. Ngày đó lúc ăn cơm, bà nói với Lục Chẩm Tuyết: “Sáng sớm
ngày mai con thức dậy sớm một chút, đưa mẹ đến núi Vân Sơn thắp một nén hương nhé.”
Dù gì Lục Chẩm Tuyết cũng nhàn rỗi nên đã đồng ý.


available on google playdownload on app store


Nhưng cô không nhớ là mẹ mình có thói quen thắp hương bái phật từ khi nào, ngược lại cảm thấy có gì
đó thật kì quái. Ngày hôm sau khi lên núi, cô thử hỏi, mẹ Lục cũng không lừa gạt cô, nói: “Người ta
nói cầu duyên ở chùa Vân Sơn rất linh nghiệm, lát nữa con nhớ thành kính một chút.”


Lục Chẩm Tuyết nghe đến ngốc người, cô kéo tay mẹ, thở dài nói: “Mẹ, mẹ muốn con lập gia đình sao?
Mẹ không muốn con ở bên mẹ mấy năm nữa à?”
Mẹ nhìn cô, lên tiếng nói: “Con có kết hôn rồi vẫn có thể ở bên mẹ.”


Lục Chẩm Tuyết bị câu nói của mẹ làm nghẹn họng, im lặng không nói tiếp, không thể làm gì khác
ngoài ngoan ngoãn đi lên núi theo mẹ.
Không thể không nói, đầu năm đến nay chuyện cầu duyên đúng là có không ít, có khá nhiều xe đậu ở


trước cửa chùa, Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc, cô vẫn đang quan sát xung quanh thì bị mẹ kéo vào bên
trong, còn nhỏ giọng dạy dỗ cô, “Cửa Phật tôn nghiêm, con thành kính một chút.”
“Vâng.” Lục Chẩm Tuyết không biết làm gì, chỉ có thể đi theo người mẹ đại nhân của mình, đứng xếp


hàng để vào chùa thắp nén hương.
Cô vốn cho rằng chỉ cần thắp một nén hương là xong việc, ai ngờ rằng mẹ còn ở lại ăn cơm chay nữa.
Lục Chẩm Tuyết hết cách, chỉ đành phải ngoan ngoãn đi theo vào phòng ăn để ăn cơm chay.


Thời điểm xuống núi cũng đã xế chiều, trở về nhà ông nội, Lục Chẩm Tuyết lại thấy một chiếc xe xa
lạ đỗ ở ngay trước cửa nhà.
Cô nhảy xuống xe, hỏi dì Dương đang lau cửa gần đó, “Dì Dương, có khách đến nhà ạ?”


Dì Dương gật đầu, khuôn mặt còn mang theo biểu cảm muốn nói lại thôi, Lục Chẩm Tuyết nghi ngờ hỏi:
“Sao vậy ạ?”
Dì Dương do dự một chút mới nói: “Là ông cụ nhà họ Lâm đến.” Lục Chẩm Tuyết sững sốt.


Mẹ Lục gấp rút vòng qua thân xe đi đến, “Ông cụ Lâm gia đến? Đến đây khi nào vậy?”
“Vừa mới đến không lâu, đang nói chuyện phiếm cùng với ông nội ở trong nhà.”
Lục Chẩm Tuyết nghĩ rằng chỉ có một mình ông nội Lâm đến đây thôi, nhưng khi đi vào mới phát hiện


Lâm Cảnh cũng ở đây.
Cô đứng ở cửa, thời điểm nhìn thấy Lâm Cảnh, không thể kiềm được sững sốt.
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại phản ứng, làm sao Lâm Cảnh có thể đến nhà cô được, nhất định là do bị
ông nội Lâm ép đến rồi, đến đây để nói xin lỗi.


Cô theo bản năng muốn xem sắc mặt của Lâm Cảnh, quả nhiên sắc mặt anh thật không tốt, nếu như không
ngại có người lớn bề trên ở đây, đoán chừng có thể anh đã sớm rời đi.
Thật ra thì ngay cả Lục Chẩm Tuyết cũng cảm thấy ông nội Lâm làm vậy rất khó xử cho Lâm Cảnh, anh


coi thường cô như vậy, sao có thể nói xin lỗi được.
Hơn nữa, lời xin lỗi đó cũng không thực sự cần thiết lắm.
Nhưng ông nội Lâm rất áy náy, cứ khăng khăng muốn nói xin lỗi với ông nội mới thôi.


Về phần ông nội cũng đã suy nghĩ thoáng hơn rồi, ông cười nói: “Ông đừng khách sáo như vậy. Chuyện
của người trẻ tuổi mà, vẫn phải để bọn chúng tự nhìn, duyên phận là chuyện không thể cưỡng cầu
được.”


Lại nói: “Chúng ta đã không gặp nhau mấy chục năm rồi, hiếm khi ông đến thành phố Giang, nhất định
phải ở lại đây vài hôm. Thành phố Giang tuy không thể so với các thành phố lớn nhưng chỗ này rất


thích hợp để sinh sống, có rất nhiều nơi để vui chơi, hai ông cháu cứ ở lại đây vài hôm đi, tôi đưa
hai người đi thăm quan từ từ.”
Lần này ông nội Lâm đến đây ngoài để tự đích thân mình nói xin lỗi thì còn để họp mặt với người bạn


thân này một chút, tất nhiên ông đồng ý rất vui vẻ.
Mẹ rất biết phép tắc, bà đứng dậy cười nói: “Cháu thấy giờ không còn sớm nữa, nếu không tối nay
chúng ta ăn ở nhà nhé, cháu đi làm mấy món ăn gia đình, rất nhanh thôi là có thể ăn tối rồi ạ.”


Ông nội gật đầu liên tục, hào hứng nói: “Được đó, tối nay ăn ở nhà đi, chúng ta cũng từ từ ôn lại
chuyện xưa với nhau.”
Mẹ đồng ý, đứng dậy đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối trong tâm trạng vui vẻ.


Lục Chẩm Tuyết không định ngồi lại đây nữa, nên cũng vội vã chạy theo mẹ ra ngoài, “Mẹ, con giúp
mẹ.”
Cô đi theo xuống bếp để giúp đỡ, kết quả mẹ ngại cô ở lại vướng tay vướng chân nên đã đuổi cô ra
ngoài.


Tài năng nấu nướng của Lục Chẩm Tuyết cũng không tệ lắm nhưng ở trước mặt vẫn chỉ nhận được lời chê
bai mà thôi, nên cô vẫn ung dung, xoay người đi ra sân.
Nhưng khi cô mới đi ra khỏi phòng bếp thì đã thấy Lâm Cảnh đang đứng ở chân tường phía xa xa, đang
nghe điện thoại.


Rõ ràng anh cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hai người giao nhau, anh hiếm khi không dời mắt đi.
Lục Chẩm Tuyết bình tĩnh đi đến đối diện anh, đôi tay cô chắp sau lưng, vừa cười vừa đi đến.
Cô đứng trước mặt Lâm Cảnh, chờ anh kết thúc cuộc gọi.


Ánh mắt Lâm Cảnh nhìn cô một lúc, cuối cùng chân mày lại cau chặt, dời ánh mắt đi. Anh nói với đầu
điện thoại bên kia, “Gửi bản vẽ đến hộp thư của tôi, để tôi xem qua rồi nói sau.”
Anh cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết cười nói với anh: “Cái này không phải là trò lừa bịp bợm mà tôi


bịa ra đâu, là anh tự tìm đến cửa.”
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt thâm trầm, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Nhưng hiếm khi anh đến đây, cũng coi là khách. Mặc dù thành phố Giang không thể sánh bằng thành


phố S sầm uất, nhà chúng tôi cũng không có nhiều tiền như nhà anh đâu, nếu như anh đồng ý thì tôi
rất vui có thể làm hướng dẫn viên cho anh, đưa anh đi chơi khắp thành phố Giang này.” Lục Chẩm
Tuyết đang mời mọc rất chân thành, cô cảm thấy dù gì cũng là khách ở xa đến, ông nội cũng muốn


chiêu đãi ông nội Lâm thật tốt, nếu như họ lỡ bày ra những hành động thái độ không đủ khéo léo, sẽ
khiến người khác cho rằng Lục gia không có gia giáo.
Nhưng cô vẫn biết, làm sao mà Lâm Cảnh có thể đi ra ngoài cùng cô chứ. Anh chê cô phiền còn chưa


đủ, đoán chừng có khi anh còn không muốn trông thấy cô ở đâu nữa.
Quả nhiên Lâm Cảnh nghe xong, chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói một câu nào.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy anh sẽ lại suy nghĩ là cô đang dùng thủ đoạn bịp bợm gì đây. Vì thế cô lập


tức tỏ vẻ trong sạch, nói: “Tôi không có dùng thủ đoạn gì hết.”
Lâm Cảnh nhìn cô từ trên cao, hỏi lại một câu: “Vậy sao? Thủ đoạn của cô không phải có rất nhiều
à?”
Lục Chẩm Tuyết sững sốt, cô nhìn Lâm Cảnh, cô cong khóe môi cười lên, chỉ thừa nhận một câu rất dứt


khoát: “Đúng vậy. Cho nên tôi đã dùng nhiều trò vậy rồi, vì sao anh không tìm ra nó?”
Ánh mắt Lâm Cảnh nhìn cô rất bình tĩnh, không nói gì.
Hai người họ đang giằng co, đột nhiên mẹ từ phòng bếp đi ra và gọi cô, “A Tuyết, đi vào dọn bát đũa


ra đi, thuận tiện gọi điện thoại cho ba luôn nhé, hỏi ông ấy có về sớm được không.”
“Vâng, mẹ.” Lục Chẩm Tuyết đáp lời, xoay người đi đến phòng bếp.
Lâm Cảnh đứng yên chỗ đó, anh nhìn bóng lưng đang đi xa của Lục Chẩm Tuyết, có một loại phiền lòng
không thể giải thích trào lên.


Anh không biết mình bị làm sao. Một người phụ nữ nhiều thủ đoạn, tại sao cứ luôn xuất hiện trong
đầu anh, luôn luôn khiến anh phiền muộn trong lòng mà không lời nào diễn tả được.
Cảm giác mất khống chế thế này khiến anh cảm thấy rất phiền phức. Anh cũng không nguyện ý thừa nhận
bản thân đã thích cô.


Các món ăn của bữa tối rất phong phú, mẹ Lục đã chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, tất cả đều là món ăn
đặc sắc ở thành phố Giang. Ông nội còn cầm ra một chai rượu lâu đời quý giá được cất kĩ để vừa uống


vừa ôn lại chuyện xưa với ông nội Lâm, hai ông đã không gặp nhau hơn hai mươi mấy năm, hôm nay có
dịp nhớ về năm xưa, hai người đều rất vui vẻ, không thể nói hết nhưng ngưng lại cũng không xong,
một bữa cơm ăn từ bảy giờ đến mười giờ tối nhưng vẫn chưa có ý định kết thúc.


Lục Chẩm Tuyết ngồi đến hơn mười giờ một chút đã không thể chịu đựng được nổi nữa, cô đi ra khỏi
phòng ăn, gió lạnh đêm hè ập vào mặt, thổi tung cả mái tóc và làn váy của cô.
Cô thoải mái nhắm mắt lại, để hứng gió một lúc.


Từ nhỏ Lục Chẩm Tuyết đã thích những cơn gió lạnh vào đêm hè, nên khi ấy lúc đến mùa hè, cô thích
nhất là được nằm trên chiếc giường nhỏ trong sân để hóng gió và ngắm sao.
Lục Chẩm Tuyết hứng gió lạnh một chốc, lúc này mới thấy Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế đá ở trong sân,


cô vốn không định sẽ chào hỏi anh đâu nhưng thời điểm cô nhìn lướt qua, thấy anh đang hơi cúi đầu,
tay che gáy lại, hình như có gì đó không đúng lắm.
Cô theo bản năng nhìn kĩ một chút nữa, kết quả vừa nhìn đã hoảng sợ hết cả hồn.


Chiếc cổ bên dưới áo sơ mi của anh nổi từng mảng đỏ, giống như bị dị ứng gì đó vậy.
Cô vội vàng kéo tay anh ra, tay còn lại kéo nhẹ cổ áo sơ mi ra, lại la to lên: “Anh bị sao vậy? Có
phải bị dị ứng cái gì không? Lúc xế chiều đâu có bị đâu.”


Lâm Cảnh nhíu mày, thấp giọng nói: “Dị ứng ớt cay.” Lục Chẩm Tuyết sững sốt.
Cô nhớ lại đêm này hình như toàn bộ đều là món cay. Bọn họ ở thành phố Giang nên đồ ăn cũng làm
theo khẩu vị cay, thế nên đêm nay mẹ đã thêm ớt cay vào toàn bộ các món ăn.


Thật ra thì người thành phố S vẫn có thể ăn cay được nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến Lâm Cảnh vậy
mà bị dị ứng ớt cay.
Cô sợ hãi kéo lấy tay anh, muốn đi ra ngoài: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.” Lâm Cảnh ngồi im không


nhúc nhích, ấn đường đã cau chặt lại, rút tay của cô ra, “Không cần, uống thuốc một chút là ổn
rồi.”
“Không được. Dị ứng tùy trường hợp mà có thể lớn hoặc nhỏ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao đây?” Lục


Chẩm Tuyết cuống cuồng, cô thấy mức độ dị ứng của Lâm Cảnh không hề nhẹ, rất sợ sẽ xảy ra vấn đề
gì, cô cưỡng ép kéo anh ra cửa.
Lâm Cảnh hiếm khi không chống cự lại, chỉ là dọc đường đi sắc mặt vô cùng không tốt, anh nhìn ngoài


cửa sổ, khuôn mặt trầm lại, không nói bất kì điều gì với cô.
Lục Chẩm Tuyết chưa từng bị dị ứng, nhưng cô chắc chắn nó rất khó chịu. Sở dĩ là vì cô đang ở bên
cạnh nên Lâm Cảnh chỉ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không có biểu hiện sự khó chịu ấy ra
ngoài.


Lục Chẩm Tuyết lái xe đến thẳng bệnh viện, cô nhanh chóng xuống xe, bảo anh ngồi trên ghế chờ mình
một chút, lại vội vội vàng vàng chạy đến quầy đăng ký khám để tìm bác sĩ.
Lâm Cảnh ngồi trên hàng ghế dài ở hành lang bệnh viện, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết chạy lên chạy xuống,


lại thấy cô bận trước bận sau để đăng ký khám cho anh.
Anh nhìn bóng người cứ luôn xuất hiện trong đầu mình dạo gần đây, loại cảm giác khiến người ta tâm
phiền ý loạn mất không chế lại trào dâng.
Anh kiềm chế mình, cau mày dời ánh mắt, nhìn về màn đêm phía bên ngoài bệnh viện.


Trong lòng anh cảnh cáo mình, đây chỉ là một người phụ nữ nhiều chiêu trò, làm sao anh có thể thích
được.






Truyện liên quan