Chương 2
Ôi chao, nói thật ra, Lâm Nguyệt Bạch xấu hổ còn thật sự không phải chỉ nói một chút mà thôi.
Ví dụ như:
Dùng mẹ Cố Thần Hạo làm đại biểu cho giới quý phụ một phương, đã từng vô cùng mịt mờ tỏ rõ với Lâm Nguyệt Bạch: Phượng hoàng hoang rơi trong ổ rác hả?! Đẹp như thiên tiên cũng không cần!
Mà mẹ Lâm Nguyệt Bạch làm đại biểu cho bảy cô tám dì, cũng từng vô cùng minh xác biểu thị: thích đàn ông hả? Tôi phi! Cái thứ chó bại hoại gia phong, cút! Cái gì? Người đàn ông của Lâm Nguyệt Bạch rất có tiền hả? À, vậy có thể suy nghĩ một chút.
Cái này không trên không dưới, trong ngoài đều khó xử!
Đúng, Lâm Nguyệt Bạch và Cố Thần Hạo đều là nam, hơn nữa còn cùng come out.
Đương nhiên, nếu như nói chuẩn xác, vậy hẳn là: Cố Thần Hạo lôi kéo Lâm Nguyệt Bạch come out, mà Lâm Nguyệt Bạch bởi lưu luyến tiền tài của Cố Thần Hạo, cho nên cũng come out với Cố Thần Hạo.
Dù sao thì, Lâm Nguyệt Bạch cậu cũng là gay, sớm muộn gì cũng come out, vừa vặn hiện tại có một kẻ ngu si có tiền bằng lòng cùng xông qua mưa bom bão đạn với cậu, bị ngu mới không mượn cơ hội này nhanh chóng come out! Mà Lâm Nguyệt Bạch cậu cũng không phải đồ ngu giống như Cố Thần Hạo.
Cơ mà, kỳ thực Lâm Nguyệt Bạch cũng rất rõ ràng: cậu bất quá chỉ là bia đỡ đạn cho tình yêu đích thực của Cố Thần Hạo mà thôi, theo như nhu cầu mỗi bên, tốt lắm!
Về phần… tình yêu đích thực trong truyền thuyết của Cố Thần Hạo…
Lâm Nguyệt Bạch vẫn cảm thấy, Cố Thần Hạo quả thực chính là một tên thiểu năng vĩnh viễn sống ở trong mơ.
Đối với việc này, liền không thể không nói một chút, chuyện đã từng của đã từng, trước đây của trước đây của hai người họ.
Những năm tháng Cố Thần Hạo vẫn là thẳng nam, những ngày Lâm Nguyệt Bạch vẫn là nghèo nàn.
Nói thật, nếu không phải ngày đó nước sôi trong học viện luật của Lâm Nguyệt Bạch đắt hơn lúc thường năm đồng tám, hại cậu không thể không vì tiết kiệm năm đồng tám này, đi quãng đường thật xa đến học viện kinh tế của Cố Thần Hạo, không chừng sẽ không có nghiệt duyên giữa Lâm Nguyệt Bạch và Cố Thần Hạo.
Duyên, tuyệt đối không thể tả được.
Vào lúc ấy, cô bạn gái Cố Thần Hạo quen một năm rưỡi đang đòi chia tay với hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản: Cố Thần Hạo quá nghèo!
Nam sinh mới chuyển đến chuyên ngành của cô lái được cả Rolls Royce, mà Cố Thần Hạo ngay cả xe đạp cũng không mua nổi!
Mặt mũi đẹp trai có ích lợi gì, ăn cơm không trả tiền, còn không phải ở lại rửa chén trừ nợ sao!
Lúc đó Lâm Nguyệt Bạch xách hai cái ấm nước, ngồi xổm trong bụi cỏ nghe bọn họ cãi nhau. Mùa hè muỗi bay loạn vo ve vo ve, làm cho đầu óc cậu choáng váng.
Lâm Nguyệt Bạch cũng muốn xách ấm nước đi qua giữa hai người bọn họ, làm một người đi đường không hỏi đến thế sự lắm chớ.
Bất đắc dĩ, cậu nhìn mặt Cố Thần Hạo bị tức đến đỏ bừng cùng với vóc người cao lớn của Cố Thần Hạo, liền bỏ đi ý niệm này.
Đương nhiên, còn có chuyện quan trọng nhất, cậu nhớ tới tin tức vừa nhìn thấy trên weibo lúc ra cửa: chàng trai trẻ tuổi bị đá, xách dao chém ba người qua đường.
Lâm Nguyệt Bạch từ trước đến giờ luôn thận trọng, quyết định không tăng cường đầu đề cho tin tức xã hội. Vì vậy, cậu liền đội ngày nắng to, xem cặp tình nhân nhỏ ngu ngốc đó chia tay, náo loạn tròn hai tiếng.
Trên căn bản đối thoại như sau:
Cố Thần Hạo: “Thân ái, anh có tiền! Anh thật sự có tiền!”
Cô gái: “Tôi nghe anh chém gió lung tung chắc!”
Cố Thần Hạo: “Anh đánh cược với bạn là đại học không dựa vào người nhà. Cho nên hiện tại mới nhìn như đặc biệt nghèo!”
Cô gái kia cười lạnh ba tiếng: “Ha ha ha, bạn anh, mấy người bạn ăn bữa cơm gà hầm cũng phải moi tiền từ trong vớ ra trả đó hả?”
Cố Thần Hạo: “Bọn họ không câu nệ tiểu tiết!”
Cô gái: “Cút mẹ anh đi không câu nệ tiểu tiết! Quỷ nghèo đòi yêu đương cái gì, còn không lo học hành cho giỏi!”
Sau đó.
Cố Thần Hạo: “Em nghe anh giải thích!”
Cô gái: “Tôi không nghe! Tôi không nghe!”
Lặp lại đoạn đối thoại trên tròn hai tiếng.
Cuộc đối thoại của hai người bọn họ, sau khi cô gái móc ra một cái chuông gió bằng gỗ màu tím, cũng tàn nhẫn vứt vật đó vào trong bụi cỏ, chiếm được kết thúc.
Cố Thần Hạo vô cùng phẫn nộ: “Em có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, tôn nghiêm của tôi, nhưng em dựa vào cái gì có thể chà đạp tâm huyết của tôi!”
“Chúng ta kết thúc!”
Cô gái kia nghiêng đầu, giẫm đôi giày cao gót kiêu ngạo mà đi.
Vốn dĩ Lâm Nguyệt Bạch hẳn nên rất vui vẻ, có điều, đáng tiếc chính là, cô gái đó khéo không khéo mà vứt cái vật quỷ đó xuống bụi cỏ cậu ngồi. Càng khéo chính là, vật quỷ đó còn dĩ nhiên mà đập vào ngực cậu.
Đờ phắc.
Khi Cố Thần Hạo đỏ bừng mắt, đối diện với ánh mắt thân mật của Lâm Nguyệt Bạch ngồi xổm trong bụi cỏ đến tê chân, phản ứng đầu tiên trong đầu Lâm Nguyệt Bạch chính là: tên ngu này có thể sẽ diệt khẩu mình.
Kết quả câu thứ nhất của Cố Thần Hạo đã không hề đi theo lề lối.
“Cậu ở đây đã bao lâu?”
Lâm Nguyệt Bạch cân nhắc tỉ mỉ, muốn cho Cố Thần Hạo một câu trả lời không tổn thương lòng tự trọng của hắn, cậu còn chưa nghĩ ra, câu thứ hai của Cố Thần Hạo đã tới rồi.
“Tôi hỏi cậu đó! Muốn ch.ết hả!”
“A a a! Đại khái… chừng hai tiếng.” Lâm Nguyệt Bạch vừa bị uy hϊế͙p͙, cái gì cũng phun ra.
Quả nhiên, Cố Thần Hạo vừa nghe, ánh mắt liền không đúng: “Trời nắng như vậy, cậu ngồi chồm hỗm ở đây hai tiếng? Cậu bệnh hả!”
Lâm Nguyệt Bạch cũng không biết nên làm sao uyển chuyển mà dịu dàng giải thích nguyên nhân cậu ngồi chồm hỗm tại đây hai tiếng, cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là đưa cái chuông gió trong ngực cho Cố Thần Hạo, nói: “Tôi chẳng nghe gì cả, nà, trả lại cậu.”
Lần này, ánh mắt Cố Thần Hạo càng thêm không đúng: “Cậu còn ở trong bụi cỏ giúp tôi tìm cái này hả?”
Trên mặt Lâm Nguyệt Bạch là đỏ ửng bị hun nóng mà ra, khiến khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của cậu vô cùng đáng yêu: “Không tìm, mới nãy đập vào ngực tôi.”
“Một bụi cỏ lớn như vậy, còn có thể đập vào ngực cậu hả?” Giọng Cố Thần Hạo cũng thay đổi: “Cậu… không phải là cậu thầm mến tôi chứ! Tuy rằng mặt mũi tôi là kiểu mà gei thích nhất, nhưng tôi là thẳng nam đó!”
Lâm Nguyệt Bạch nghĩ thầm: người anh em bự này quả nhiên đầu óc có chút vấn đề!
Chuyện vẫn chưa xong.
Cố Thần Hạo cũng không nhận cái chuông gió kia, chỉ khá là ngượng ngùng nói: “Thôi, tặng cậu, cũng không uổng cậu khổ cực thầm mến tôi một hồi.”
Lâm Nguyệt Bạch hết sức là bình tĩnh nghĩ: Vậy mình nhất định phải trả lại.
Kết quả, Cố Thần Hạo còn nói: “Lúc tôi điêu khắc nó, đã cắt một góc trên cái bàn gỗ trầm hương của ba tôi đó.”
Lâm Nguyệt Bạch ngẫm lại giá cả gỗ trầm hương, sau đó nhanh chóng thu lại cái tay vốn đã đưa lên một nửa: “Cảm ơn!”
Sau đó cậu thu tay về, liền quấn dây chuông gió lại nhét vào trong túi.
Lần này tốt rồi, hiện tại hai người cứ như vậy im lặng mà lại lúng túng bắt đầu nhìn nhau.
Lâm Nguyệt Bạch nghĩ đến là: làm thế nào lễ phép né tránh ánh mắt không lễ phép của đồ ngu ngốc này, đồng thời uyển chuyển giải thích mình căn bản không có thầm mến hắn, tất cả những thứ này đều là bất ngờ nhỉ?
Cố Thần Hạo cân nhắc chính là: làm thế nào mới có thể quyết đoán mà lại không mất uyển chuyển từ chối bạn gei này nhỉ?
Rất nhanh Lâm Nguyệt Bạch liền có được đáp án.
Lâm Nguyệt Bạch: Xem mạch não rỗng đầy hơi của đại ca này, phỏng chừng giải thích thế nào cũng sẽ không nghe. Tính toán một chút, khỏi giải thích luôn, dù sao thì lần sau không đến học viện kinh tế lấy nước nữa, vẫn là cầm đồ của hắn rồi giang hồ không gặp với hắn là tốt rồi!
Cơ mà, Cố Thần Hạo hả…
Cố Thần Hạo: tâm lý mấy bạn gei đều hết sức yếu đuối, không thể cự tuyệt quá thẳng thắn, sẽ tổn thương đến tâm linh yếu đuối của cậu ấy. Thế nhưng cũng không thể quá uyển chuyển, bằng không chính là cho cậu ấy hi vọng, không thể thả thính người ta. Ôi chao! Tại sao từ chối người khác thổ lộ lại khó như vậy chứ? Tất cả căn nguyên đều bởi vì mình quá đẹp trai mà! Sao mình phải đẹp trai như vậy chứ? Bla bla bla bla…
Lâm Nguyệt Bạch nghĩ không sai, mạch não đại ca này thật kỳ lạ.
Bên này Cố Thần Hạo còn đang sa vào trong sự bảnh tỏn kinh thiên động địa của mình, bên kia Lâm Nguyệt Bạch đã có chút không đợi kịp.
Đến tột cùng là mình có còn muốn lấy nước nữa hay không!
Thấy Cố Thần Hạo đã hãm sâu trong thế giới của bản thân không thể tự kiềm chế, bất đắc dĩ Lâm Nguyệt Bạch chỉ có thể chủ động xuất kích.
“Tôi… tôi có thể đi rồi chưa?” Lâm Nguyệt Bạch rụt rè hỏi.
Cố Thần Hạo như vừa tỉnh giấc chiêm bao: “Ồ ồ ồ, được thôi được thôi, cậu đi đi.”
Chờ bóng dáng Lâm Nguyệt Bạch xách theo ấm nước càng chạy càng xa ở trên đường nhỏ, Cố Thần Hạo mới tự cho là đúng mà phản ứng lại: cậu ấy đây là… bởi vì mình im lặng mà cảm thấy đau lòng ư?!
Hồi tưởng lại hai má Lâm Nguyệt Bạch thẹn thùng đến đỏ bừng, cùng với thanh tuyến run rẩy lúc cậu nói chuyện, Cố Thần Hạo lại một lần nữa thống hận bề ngoài cực kỳ đẹp trai của mình.
Mình! Tại sao phải đẹp trai như vậy! Ngay cả con trai cũng không có cách nào chống lại sức quyến rũ của mình!
Nghĩ tới đây, Cố Thần Hạo cảm thấy trái tim hơi vỡ xíu xiu vì thất tình của mình đã hơi hơi được dán vào một chút.
Cơ mà, điều này cũng không thể làm cho hắn hoàn toàn khôi phục tâm tình.
Cho nên, hắn nhún nhún nhảy nhảy ngâm nga điệu nhạc trở về phòng ngủ.
Hết chương 2