Chương 22: Lòng trung thành
"Trước hết nghe ta nói."
Bỗng dưng một thanh âm lạnh lùng vang lên, khiến cho hai bên đang cãi nhau ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lục Cẩm Dương, cuối cùng cũng thật sự yên tĩnh,.
Lục Cẩm Dương nhìn về phía Trần Trung, còn có Hỏa Kế phía sau hắn, "Ngươi đã nói sổ sách có vấn đề, vậy mời ngươi đem vấn đề chỉ ra."
Con ngươi Trần Trung mở to, đưa mắt nhìn Lục Cẩm Dương.
Trong lúc đó, thu hồi sự kinh ngạc, đang nổi giận, lại chuyển qua thở dài, đúng rồi, hắn biết Dương Phú tay chân không sạch sẽ, nhưng lại không tìm thấy nhược điểm của hắn.
"Ngươi nói tiệm thuốc do ngươi quản lý làm ăn rất tốt, vậy thì hẹn cuối tháng chúng ta gặp lại." Những lời này là Lục Cẩm Dương đối Dương Phú nói.
"Xảy ra vấn đề, hai bên ý kiến không đồng nhất lại chỉ biết cãi nhau, xem ai đúng ai sai?"
"Nếu có thời gian như vậy thì nên làm những chuyện có ý nghĩa hơn đi."
Lục Cẩm Dương giận dữ, lời nói nhẹ nhàng nhưng chỉ rõ, trong lúc nhất thời khiến cho mọi người không thể phản bác.
Trương Hoàn âm thầm lôi kéo tay áo Trần Độ, lắc đầu ý bảo hắn không cần nhiều lời, tuy rằng hắn không biết trong lòng vị Lục đại tiểu thư này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng Lục Cẩm Dương vẫn bình tĩnh khi gặp sự cố như vậy, thực đáng giá để bọn họ tín nhiệm.
Trần Trung cúi đầu, "Tiên sinh nói rất đúng, ta đã sống từng này tuổi, thế nhưng suy nghĩ nông cạn, nhờ tiên sinh chỉ điểm, nô tài đã hiểu ra."
Những người khác thấy Trần Trung cúi đầu đều không nói gì, sĩ khí đã giảm hơn phân nửa, trong lòng không phục nhưng cũng không tiếp tục quấy rối.
Dương Phú ngượng ngùng nhìn Lục Cẩm Dương cười cười, lại tàn khốc nhìn Trần Trung vài lần, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Trên mặt Lục Cẩm Dương tuy bình thản ung dung, nhưng trong lòng đã đổ mồ hôi lạnh, Dương Phú đại diện Cố lão phu nhân, diệt trừ hắn rất đơn giản, nhưng về sau nếu nàng muốn lấy lại cửa hàng cùng đồ cưới, nhất định sẽ rất khó khăn. Hôm nay nàng tới là muốn nhắc nhở Dương Phú, khiến hắn lo sợ. Nếu như tình huống lúc nãy không khống chế được, nàng sẽ khó giải quyết . Nguy hiểm thật.
"Tại hạ còn có việc, không quấy rầy ."
"Các ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau làm việc." Dương phú chắp tay, "Ta tiễn tiên sinh."
Lục Cẩm Dương lắc đầu, "Không cần , Dương quản sự còn bận bịu nhiều việc." Liền cất bước rời đi.
Cửa hàng gấm vóc, cửa hàng lương thực, còn có ba hay năm cửa hàng nhỏ đều nằm trên con đường này, chẳng qua Dương Phú không dám trắng trợn quản sự hết, cũng may vẫn còn Trần Trung và Hỏa Kế trung thành.
Đóng băng ba thước không phải một ngày là xong.
Tương tự, muốn đem sâu mọt lấy ra không phải chỉ cần một hai ngày.
"Hôm nay thật sự làm phiền hai vị , ta sẽ giải thích rõ ràng với ngoại tổ mẫu về chuyện xảy ra ngày hôm nay."
Lục Cẩm Dương thản nhiên nói, "Về phần xem xét sổ sách, thứ cho Cẩm Dương ngu dốt, không thể trong phút chốc mà học được, ngày sau còn muốn thỉnh hai vị đến Cố phủ chỉ giáo."
Trần Độ nghi hoặc hỏi, "Mới vừa rồi tại sao Đại tiểu thư không cho nô tài chỉ ra sai lầm?"
Hắn không hiểu, Lục Cẩm Dương tìm bọn họ đến là để kiểm tr.a sổ sách, kết quả tr.a ra, lại không cho nói, bản thân hắn cũng là quản sự, nên hận nhất những người làm sổ sách giả!
Lục Cẩm Dương hí mắt cười nói, "Lúc nãy không phải ta đã nói rồi sao?" "Có vài việc ta muốn tự mình làm, nên không cần vội, hai vị sau khi trở về không cần bẩm báo với ngoại tổ mẫu."
"Nô tài đã biết." Trương Hoàn cung kính hành lễ.
Lục Cẩm Dương làm việc ổn trọng, đối xử với người khác lại lễ độ, biết tiến biết lùi, người như vậy, đáng giá để hắn trung thành.
Xem ra đồn đãi ở bên ngoài, quả nhiên không thể tin là thật.
Đợi hai người đi được một lúc, Liên Sinh mới lôi kéo vạt áo Lục Cẩm Dương, "Phu. . . Thiếu gia, chúng ta còn làm gì nữa? Trời đã chuyển đen, có thể hay không sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn."
Hôm nay biểu hiện của Lục Cẩm Dương quả thật khiến cho mọi người rất kinh ngạc.
"Tới Thiêm Hương, nhìn xem bây giờ đang thịnh hành loại hương liệu gì, sẵn dịp tới Trăm Phương các, ta có kiện trang sức cần đi vào đó hỏi một chút."
Thiêm Hương là cửa hàng hương liệu nổi tiếng nhất, là nơi mà nhóm thiên kim tiểu thư thường lui tới.
Trăm Phương các, là nơi đứng đầu về trang sức, thậm chí có một bộ phận hoàng cung đều dùng vật phẩm, trang sức từ nơi đó.
"Hai nơi này khoảng cách không quá xa, sẽ không tốn nhiều thời gian, đi nhanh lên."
Nàng xuất phủ không dễ dàng, tất nhiên muốn làm tốt mọi việc, nhờ người khác làm nàng không yên tâm.
Liên Sinh ngây thơ đi phía sau Lục Cẩm Dương, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
"Tiên sinh. . . Tiên sinh!" Lục Cẩm Dương nghi hoặc xoay người, thấy Trần Trungchạy tới.
Vốn là người lớn tuổi, đi đứng rất bất lợi, lại âm thầm đi theo sau Lục Cẩm Dương từ nãy giờ, lúc này sức lực đã chống đỡ hết nổi.
"Có chuyện gì sao?"
Lục Cẩm Dương ngừng lại.
"Mới vừa rồi tiên sinh nói vài câu khiến cho nô tài hiểu được không ít chuyện, bây giờ muốn hỏi tiên sinh một câu."
"Tiên sinh cảm thấy lời đồn có thể tin được không? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Lục Cẩm Dương môi mỏng khẽ mở, "Ta không tin, ta chỉ tin tưởng vào những gì chính mình nhìn thấy và nghe được. Vì cái gì phải tin lời đồn ngoài thiên hạ?"
"Nếu như mọi việc đã xác định mục tiêu rõ ràng, thì làm gì cũng phải suy tính kỹ càng, không nên bứt dây động rừng."
Trong mắt Trần trung có nước, "Nô tài hổ thẹn, vì kích động mà suýt nữa phá hư đại sự, tiên sinh yên tâm, lần này nô tài quay về, sẽ làm hết khả năng để bảo hộ sản nghiệp mà phu nhân lưu lại, nhất định không để cho người khác làm chuyện xấu."
Lục Cẩm Dương nghiêm mặt nói, "Ngươi là người Lục gia, tận trung vì ai là bổn phận của ngươi, ta cũng vậy, chỉ thay tiểu thư làm việc, không tiện nhúng tay nhiều."
Thân thể Trần trung run rẩy, khóe mắt ướt át, "Bộ dạng tiểu thư rất giống với phu nhân."
Cho dù Lục Cẩm Dương có cải trang thành nam nhân, hắn vẫn có thể nhìn ra.
Hắn là hạ nhân hồi môn của Hà thị, làm ở Hà gia mười năm, lại làm quản gia mười lăm năm bên người Hà thị. . . Như thế nào lại không nhận ra bộ dạng Lục Cẩm Dương.
Lúc trước hắn oán trách quả thật không đúng, cả đời Hà thị thông minh lanh lợi, kết quả con gái của nàng lại không làm được việc gì, tính tình điêu ngoa, ương ngạnh. . . Từ lúc hủy hôn, lời đồn không tốt về Lục Cẩm Dương có rất nhiều, nếu không phải hắn dựa vào chút ý thức còn sót lại, không biết bản thân mình có thể kiên trì đến giờ hay không.
Sau khi thấy Lục Cẩm Dương, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, thân là hạ nhân, thế nhưng lại tin vào lời đồn bên ngoài, hiểu lầm chủ tử. Nhất định tiểu thư có nổi khổ riêng, hoặc bị người khác hãm hại.
Hắn là người thật lòng, một khi đã nhận thức chuyện gì, sẽ không thay đổi, hắn lựa chọn tin tưởng Lục Cẩm Dương.
Sau lưng Lục Cẩm Dương cứng đờ, nàng biết Trần Trung trung thành, nhưng không nghĩ đến mức như vậy. . . . . .