Chương 26: Giáo huấn
"Có một việc phụ thân nghĩ sai rồi, Cố Du Hiên nâng tám kiệu lớn rước chính thất là ta về nhà, mà nàng ta. . ."
Lục Cẩm Dương mắt lạnh quét về phía Lục Uyển Nhi, "chẳng qua cùng thân phận thiếp thất giống hệt nhau, nói là bình thê để dễ nghe hơn thôi."
Mặt Lục Uyển Nhi đỏ lên.
"Ở Lục gia, nàng hơn ta một tuổi, phụ thân muốn ta kêu nàng là tỷ tỷ, mặc kệ ta có nguyện ý hay không, đều phải gọi." Khóe miệng Lục Cẩm Dương giơ lên, "Nhưng ở Cố gia, ta mới là chủ mẫu, phụ thân người không có quyền can thiệp vào."
Khóe mắt Lục Cẩm Dương đảo qua Lục Uyển Nhi, "Phụ thân luôn nói ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, không hiểu quy củ, vậy ta muốn hỏi một chút, Lục phủ Đại tiểu thư hiểu rất rõ quy củ sao?"
Lục Nguyên phỉ một tiếng "Đương nhiên, Uyển Nhi so với ngươi tốt hơn nhiều, hơn nữa, nàng chưa bao giờ chống đối ta."
Ý cười nơi khóe miệng Lục Cẩm Dương càng sâu, năm dấu vân tay in trên mặt thật chói mắt.
"Tốt lắm."
"Ba." một thanh âm vang lên, chính là thanh âm Lục Cẩm Dương đánh vào mặt Lục Uyển Nhi.
"Ngươi làm cái gì?" Lục Nguyên không thể tin nhìn Lục Cẩm Dương, giống như gặp quỷ.
"Nàng là tỷ tỷ của ngươi!"
"Muội muội, ngươi. . . . . . !" Lục Uyển Nhi bị Lục Cẩm Dương đánh bất ngờ liền bất động.
"Ta là chính thất, ngươi nên xưng hô với ta như thế nào?"
Ngữ điệu Lục Cẩm Dương sắc bén, "Xuất giá tòng phu, ngươi đã lập gia đình, muội muội là xưng hô mà bình thê nên nói với chính thê sao?"
"Ba." Thanh âm lại một lần nữa vang lên.
"Ta cùng phụ thân có mâu thuẫn, ngươi là bình thê chẳng những không can ngăn, lại thêm mắm thêm muối, chính thê là đích, bình thê cao quý tới đâu cũng là thứ, từ lúc ngươi gả vào Cố gia, thực xin lỗi, ta đã là chủ tử của ngươi, ngươi nói ngươi nên cư xử như thế nào."
Lục Cẩm Dương nói không nhanh không chậm, sắc mặt thong dong, trong lời nói cũng khiến cho người khác không tìm được nửa phần sai xót.
Hai bạt tay vừa nãy, lực đạo của Lục Cẩm Dương mặc dù không thể so với Lục Nguyên, nhưng nàng đã dùng hết sức của mình, thiệt thòi mà Lục Uyển Nhi chịu cũng không khác nàng là mấy.
Hứa thị trơ mắt nhìn hòn ngọc quý trên tay mình bị đánh, hận không thể lập tức tiến lên xé rách mặt Lục Cẩm Dương.
Mỗi lần nhìn Lục Cẩm Dương, dung mạo của nàng ta, đều khiến cho nàng nhớ tới Hà thị. . . . . .
"Cẩm Dương, ngươi muốn làm gì?" Hứa thị đem Lục Uyển Nhi bảo hộ phía sau, nếu không phải thấy Lục Nguyên đang cố gắng nhẫn nại, chỉ sợ giờ phút này Hứa thị đã đem hai bạt tay kia trả lại cho Lục Cẩm Dương , dù cố kiềm chế, nhưng thanh âm của Hứa thị cũng mang theo bất mãn.
Con ngươi Lục Cẩm Dương buông xuống, "Ta thay phụ thân dạy dỗ quy củ cho tỷ tỷ, lúc này không có người ngoài, mất mặt cũng chỉ có người trong nhà biết, chẳng lẽ người muốn có người khác nhìn thấy sao?"
"Nếu để người khác biết, mất mặt không chỉ có Lục gia, mà Cố gia cũng vậy, trước mắt con đường làm quan của phụ thân rất hưng thịnh, nếu để người khác nhìn thấy, phía sau chắc chắn sẽ có người nói năng lung tung, ngay cả chuyện trong nhà cũng xử lý không tốt, thì làm sao có thể trị quốc an bang."
"Ngươi. . . . . ." Hứa thị nghẹn lời.
Lục Cẩm Dương tiếp tục nói, "Phụ thân từ trước đến nay luôn yêu thương tỷ tỷ, kì thực là đang hại tỷ tỷ, nên ta thay phụ thân giáo huấn tỷ ấy!"
Giờ phút này Lục Uyển Nhi đã bình thường trở lại, âm thầm kéo tay áo Hứa thị, lắc đầu ý bảo nàng không cần nhất thời xúc động, mà phá hủy kế hoạch các nàng đã chuẩn bị nhiều năm.
"Muội muội. . . Lời phu nhân dạy, ta xin ghi nhớ." Lục Uyển Nhi cắn môi đến trắng bệch, trong mắt tràn đầy nước, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Lục Nguyên nhìn người gây sự, Lục Cẩm Dương. Nhịn xuống sự bực tức trong lòng, vì lợi ích của Lục Uyển Nhi, hắn phải nhẫn. Cảm thấy chính mình dạy dỗ nữ nhi không tồi, thế nhưng lại dạy ra một nữ nhi vô sỉ như Lục Cẩm Dương.
Lục Nguyên là người ưa ngọt, Lục Uyển Nhi lại rất biết lấy lòng, nên Lục Nguyên càng muốn che chở.
"Dù Uyển Nhi có sai, ngươi có thể nói thẳng, việc gì phải động thủ?"
"Ý của phụ thân là tỷ tỷ có sai, nói miệng được rồi, ta sai, thì xứng đáng bị đánh sao?" Lục Cẩm Dương ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn Lục Nguyên.
Vương mama ở phía sau Lục Cẩm Dương nghe mà trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Nàng luôn nói Lục Cẩm Dương phải kiềm chế, tránh cùng Lục Nguyên cãi nhau, nhưng nhìn Lục Nguyên bất công như vậy, nàng cũng không muốn ngăn cản Lục Cẩm Dương.
Trong lòng phu nhân nhất định rất khổ sở.
"Ha ha, hay là phụ thân theo chế độ sủng thiếp diệt thê, nên đối xử với người khác cũng như vậy?" Lục Cẩm Dương nhìn thấy sự áy náy từ trong mắt Lục Nguyên.
Nàng nói như vậy cư nhiên ám chỉ Hứa thị, mẫu thân qua đời chưa tới ba tháng, Lục Nguyên đã nghênh ngang đem Hứa thị rước về.
Lục Cẩm Dương thay Hà thị thấy không đáng.
Lục Nguyên không áy náy, là do hắn thẹn quá thành giận.
"Vô liêm sỉ, ngươi đứa nhỏ này càng nói ngươi càng không hiểu chuyện, nàng cũng là phụ thân ngươi lấy về đàng hoàng, là mẫu thân của ngươi!" trán Lục Nguyên nổi gân xanh.
"Phụ thân nhớ lầm, mẫu thân của Cẩm Dương họ Hạ. Kế thất chung quy chỉ vẫn làvợ kế mà thôi."
Móng tay bấm thật chặt vào lòng bàn tay, Lục Cẩm Dương cảm thấy có chút ướt át, xoay người không hề nhìn đến Lục Nguyên, không nói một câu nào.
Nàng sợ nhịn không được mà khóc lên!
"Nếu như ngươi muốn quay về Cố gia, thì tranh thủ thời gian, nếu không muốn thì cứ ở lại."
Lục Cẩm Dương bình thản nói, nhưng từng câu đều rất lạnh lẽo.
Trần Oánh bị ánh mắt Lục Cẩm Dương làm cho sợ hãi, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng cùng Lục Uyển Nhi ở Lục phủ mấy ngày, trước mắt tình huống này, sợ Lục Cẩm Dương sẽ mượn cơ hội trừng phạt nàng, nên tự động đi theo sau Lục Cẩm Dương.
Lục Uyển Nhi cắn môi, khom người đối Hứa thị cùng Lục Nguyên nói, "Phụ thân mẫu thân, nữ nhi. . . Nữ nhi quay về trước."
Hứa thị lưu luyến nói, "Uyển Nhi, chú ý giữ gìn sức khỏe, có thời gian rãnh nương cùng phụ thân sẽ đến thăm ngươi."
Trước mắt, tuy rằng nàng bị thiệt thòi, nhưng mâu thuẫn của Lục Nguyên và Lục Cẩm Dương ngày càng sâu, mục đích của nàng xem như đã thành công phân nửa .
Lục Uyển Nhi âm thầm thề, nhất định có một ngày, nàng sẽ đoạt hết mọi thứ của Lục Cẩm Dương, cũng đem sự nhục nhã ngày hôm nay trả lại cho nàng ta.
"Phu nhân, nếu người muốn khóc thì cứ khóc đi."
Ngồi trên xe ngựa, Vương mama đau lòng nhìn má trái Lục Cẩm Dương, cầm lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa.
Lục Cẩm Dương cười khổ lắc lắc đầu, "Đã sớm nghĩ đến kết quả này không phải sao?"
Nhiều năm như vậy, mỗi lần nàng cùng Lục Nguyên gặp mặt tiếp xúc, đều đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung ( như nước với lửa).
"Ta cũng quen rồi." Khi nói câu này, trong lòng nàng tràn đầy chua xót, bất lực càng nhiều hơn.
Vương mama muốn khuyên bảo ,nhưng không biết nên nói gì thì tốt.
"Tay của người làm sao vậy?"
Vương ma ma bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, trong lòng bàn tay của Lục Cẩm Dương một màu đỏ thẫm, cổ tay áo đều dính một chút, thoạt nhìn rất ghê người.
May mắn nàng có thói quen đem hòm thuốc bên người, Vương mama vội vàng lấy băng gạc băng bó lại cho Lục Cẩm Dương.
Một cái tát của Lục Nguyên, không phải đánh vào trên mặt phu nhân mà đã đánh vào trong lòng.
Nàng lập tức hiểu được, phu nhân vì như vậy mới có thể ngừng khóc.
"Phu nhân, mọi chuyện không thể vội."
Vương mama thở dài, "Người đừng tự làm khó bản thân mình."
Con ngươi Lục Cẩm Dương lóe lên, "Uh, mama yên tâm đi, ta không sao."