Chương 29: Hắc bạch
Trần Oánh một thân vận váy trắng hoa đỗ quyên, trên đầu chỉ cài một cây trâm. Tuy rằng ăn mặc đơn giản, ngược lại càng hiện ra nét thanh tú động lòng người.
"Lại đây nhìn xem." Lục Cẩm Dương mỉm cười đem trâm Nhược Nhiên cài lên tóc Trần Oánh, "Quả thật rất xứng với ngươi, mắt của ta đúng là nhìn không sai."
Cây trâm mà nàng thưởng cho Trần Oánh, không thể không thừa nhận, càng làm tôn thêm khí chất thanh tú của nàng ta, bộ dạng như vậy, nam nhân nào mà không muốn bảo hộ vào lòng, kiếp trước, Trần Oánh bò lên giường Cố Du Hiên, vốn là nàng ta đã động tâm từ trước.
"Lão gia vừa mới từ Hàn Lâm viện về, phỏng chừng còn rất mệt, ngươi đi nấu một bát canh đậu xanh rồi mang qua cho lão gia đi."
Lục Cẩm Dương có phần mệt mỏi nói, "hôm nay thân thể ta không thoải mái, không tiện đến thăm."
Tâm tư Trần Oánh xoay chuyển, hiện giờ biết được quan hệ của Lục Cẩm Dương cùng Lục Nguyên, trong lòng đương nhiên cảm thấy do Lục Cẩm Dương đã đánh mất mặt mũi, bởi vậy mới không muốn đi gặp Cố Du Hiên.
Cười mỉm nói, "Để nô tỳ đi, phu nhân người yên tâm."
Cơ hội được ban cho, nên giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng vài phần, xem ra lúc trước bản thân nàng suy nghĩ nhiều, từ lúc phu nhân mua nàng ở thanh lâu về, vẫn luôn đối đãi với nàng rất tốt, có thể gần đây xảy ra nhiều chuyện, bởi vậy nàng mới sinh ra ảo giác, cho rằng phu nhân đối nàng đề phòng.
"Phu nhân, người nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ lui xuống trước."
Lục Cẩm Dương xua tay.
Bây giờ, chỉ sợ Lục Uyển Nhi đang cố gắng để lấy lòng Cố Du Hiên, Trần Oánh tư sắc( sắc đẹp ) không kém, nàng lại cố ý thưởng trang sức cho nàng ta, càng tôn thêm vài phần khí chất cho nàng ấy, tuy rằng không bằng Lục Uyển Nhi, nhưng vẫn có sự khác biệt.
Không biết Lục Uyển Nhi thấy Trần Oánh như vậy, sắc mặt có thể còn giữ bình tĩnh được hay không. . .
. . . . . .
"Lão gia, Nhị phu nhân, nô tỳ có việc cầu kiến."
Trần Oánh sửa sang lại quần áo, ôn nhu nói, "Phu nhân quan tâm thân mình lão gia, phái nô tỳ đưa canh đậu xanh tới."
"Vào đi."
Lúc này Lục Uyển Nhi đang bồi Cố Du Hiên dùng bữa tối, nghe thấy thanh âm Trần Oánh thì thân mình ngẩn ra, trong lòng không vui, nhưng Cố Du Hiên ở đây, lại không thể không cho Trần Oánh tiến vào.
"Vâng"
"Lão gia, đây là phu nhân phân phó nô tỳ đưa tới, hôm nay thân mình phu nhân không khoẻ, cho nên không thể tự mình đến." Trần Oánh đem canh đậu xanh đặt ở bên cạnh Cố Du Hiên.
Canh đậu xanh mát lạnh rất hợp khẩu vị của hắn, vừa vặn bữa tối đồ ăn đều là dầu mỡ, Cố Du Hiên thực tự nhiên đem chén canh đưa cho Trần Oánh, trong lúc vô tình hỏi, "Ngươi là nha hoàn bên người Cẩm Dương?"
"Gọi là gì?"
Trong lòng Trần Oánh vui vẻ, vội không ngừng đưa tay nhận chén từ Cố Du Hiên, "Nô tỳ tiện danh Trần Oánh."
"À"
"Gia cảnh nô tỳ sa sút, bất hạnh rơi vào tay bọn buôn người, là phu nhân đem nô tỳ cứu trở về, không có ban tên khác, vẫn gọi nô tỳ bằng tên cũ."
Trần Oánh không nghĩ Cố Du Hiên lại chú ý tới mình, trong lòng hơi hơi có chút kích động.
"Ừ, hảo hảo hầu hạ phu nhân ngươi thật tốt."
Lục Uyển Nhi cười mỉm tiếp lời, "Phu quân, vẫn là muội. . . . . . Tỷ tỷ có tâm, suy nghĩ thực chu đáo."
Cố Du Hiên đối với xưng hô của Lục Uyển Nhi nhíu nhíu mày, "Ừ?"
"Mặt của ngươi làm sao vậy?"
Mới vừa rồi Cố Du Hiên sơ xuất, không để ý kĩ mặt Lục Uyển Nhi, hiện giờ xem ra, mặc dù đã cố gắng che khuất, nhưng không khó nhìn thấy trên mặt Lục Uyển Nhi có dấu hồng.
Còn nữa, mới vừa rồi xưng hô Lục Uyển Nhi đối với Lục Cẩm Dương, lúc trước nàng nhất quán xưng muội muội với Lục Cẩm Dương, hiện giờ như thế nào lại thay đổi.
"Không. . . . . . Không có gì." Ánh mắt Lục Uyển Nhi né tránh, cố gắng che mất tầm nhìn của Cố Du Hiên.
Lông mày Cố Du Hiên gắt gao siết chặt, đem Lục Uyển Nhi chế ngụ trong lòng, khiến cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Đúng vậy, là dấu tay.
Sắc mặt Cố Du Hiên âm trầm, không nghĩ cũng biết, nhìn lục Uyển Nhi trốn tránh, không muốn để hắn phát hiện ra bộ dạng bản thân mình, dấu tay trên mặt lục Uyển Nhi quả thật là có liên quan đến Lục Cẩm Dương.
Hắn nghĩ rằng Lục Cẩm Dương đã thay đổi. . . . . .
Suy nghĩ đó trong phút chốc liền hóa thành hư ảo.
"Rốt cuộc sao lại thế này."
Khóe mắt Lục Uyển Nhi ướt át, kéo tay Cố Du Hiên, "Phu quân, không có gì đáng ngại, thật sự không có việc gì."
"Ngươi nói!" Con ngươi Cố Du Hiên quét về phía Thanh Liễu, quanh thân khí thế bức người, ngay cả lục Uyển Nhi cũng không ngờ tới, Cố Du Hiên bình thường thoạt nhìn ôn nhu, khi nổi giận lại đáng sợ như vậy.
"Dạ. . . . . . Nhị phu nhân. . . . . ." Con ngươi Thanh Liễu nhìn về phía Lục Uyển Nhi, mặt lộ vẻ khó xử, trong giây lát, như đã quyết tâm làm chuyện gì.
"Thưa lão gia, thời điểm quay về nhà mẹ đẻ, phu nhân lại đến ngoại tổ Hà gia ở mấy ngày, cho đến hôm nay, mới tới Lục gia đón Nhị phu nhân cùng nhau trở về." Thanh Liễu tránh nói vào vấn đề khác, đem mọi chuyện xảy ra đều do Lục Cẩm Dương làm, luôn mồm nói Lục Uyển Nhi đã chịu ủy khuất như thế nào.
"Bởi vì phu nhân đi ngoại tổ gia trước, mà ở Lục gia chưa tới nửa giờ, Lục lão gia động khí nên mới động thủ đánh phu nhân một cái, không nghĩ tới. . . . . . Không nghĩ tới."
Thanh Liễu cắn chặt răng, "Không nghĩ tới phu nhân vì vậy giận chó đánh mèo lên Nhị phu nhân, nói Nhị phu nhân không ngăn cản mới có thể như vậy, hơn nữa còn nói Nhị phu nhân không hiểu tôn ti ( trên dưới ), từ lúc phu nhân tiến vào cánh cửa Cố gia, mặc dù Nhị phu nhân lớn tuổi hơn phu nhân, cũng phải gọi phu nhân là tỷ tỷ mới đúng, cho nên đánh Nhị phu nhân hai bạt tay, nói muốn dạy Nhị phu nhân quy củ. Thời điểm Nhị phu nhân trở về liền yêu cầu nô tỳ giúp đỡ, đem vết thương trên mặt che khuất, không cho lão gia nhìn thấy."
"Nhị phu nhân muốn dàn xếp ổn thoả mọi chuyện, nhưng lão gia, nô tỳ thay Nhị phu nhân thấy không đáng. . . . . . Nhị phu nhân tâm địa thiện lương, gặp ủy khuất phải tự mình nhịn xuống, chính là có một số việc, không phải dàn xếp ổn thoả liền có thể giải quyết được."
"Câm mồm, Thanh Liễu, ngươi muốn làm gì? Châm ngòi quan hệ của ta cùng phu nhân, ngươi muốn làm lão gia khó xử sao." Lục Uyển Nhi giận dữ.
Cố Du Hiên khẽ mím môi, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì!
Thanh Liễu bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất, "Dù cho Nhị phu nhân phải trừng phạt nô tỳ, nô tỳ cũng muốn nói, nhiều năm như vậy, Nhị phu nhân vẫn luôn che chở cho phu nhân, nhưng phu nhân chẳng những không để ý tới tình cảm tỷ muội, ngược lại còn tùy ý làm bậy."
"Ngươi. . . . . ."
"Nàng ta nói đúng." Cố Du Hiên nhẹ nhàng đem Lục Uyển Nhi kéo đến cạnh mình, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào hai má có chút sưng đỏ của Lục Uyển Nhi, "Uyển Nhi, ủy khuất nàng."
"Thiếp một chút cũng không cảm thấy ủy khuất."
"Lão gia, ngài đáp ứng thiếp một việc được không? Ngài đừng đi tìm muội muội , chuyện này đã là quá khứ, thật sự thiếp không có việc gì, thiếp lại càng không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này mà làm cho phu quân khó xử."
Lục Uyển Nhi cúi đầu, ánh sáng nến chiếu vào hốc mắt ửng đỏ, tựa hồ như nàng ta đang cố gắng chịu đựng cái gì!
Thật lâu sau Cố Du Hiên mới nghiêm túc nói, "Uyển Nhi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi tiếp tục chịu ủy khuất như vậy."
Một chút hảo cảm trong lòng Cố Du Hiên đối với Lục Cẩm Dương đều bị Lục Uyển Nhi biến thành tan thành mây khói.
Vốn Trần Oánh định cùng Cố Du Hiên nói nhiều hơn một chút, như vậy thì Cố Du Hiên sẽ nhớ kỹ nàng, không nghĩ tới tâm tư Cố Du Hiên đều đặt trên người Lục Uyển Nhi, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần chua xót.
"Nô tỳ cáo lui."
Cố Du Hiên không nói gì thêm.
Sắc mặt Lục Uyển Nhi âm trầm, nhìn về phía Trần Oánh, ánh mắt mang theo sự sắc bén.
Chỉ tiếc Trần Oánh hiện giờ đang đắm chìm vào những lời nói lúc nãy của Cố Du Hiên, nên không có nhìn thấy.