Chương 13.
Lục Sâm như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn chỉ như mọi ngày đi cướp tiêu mà thôi, sao lại rơi vào kết cục bị một đám đại thần vây bắt? +
"Các ngươi!" Lục Sâm nhìn mấy đại nam nhân đồng loạt đi về phía hắn, nội tâm không khỏi hoảng sợ, dù sao bọn họ người người tay cầm vũ khí, khí thế hung hăng đi về phía hắn tựa như muốn đánh người, dọa cho Lục Sâm không thể không sợ.
"Không được qua đây!"
Đây là lần đầu tiên Lục Sâm trong Kiếm Tam sợ hãi như vậy, ngay cả trước kia khi lần đầu cướp tiêu thất bại hắn cũng không sợ hãi như vậy, Lục Sâm hoảng sợ trong lòng dẫn đến bước chân đang lùi về phía sau mất thằng bằng mà ngã xuống đất.
"Đừng tới đây... ai yo!"
Cái mông vì bị ngã mà đau nhức, Lục Sâm kêu đau một tiếng sau đó ngẩng đầu lên mới phát hiện mấy tên nam nhân hung thần ác sát kia trong tay đều là cam thức giá trị không hề rẻ, trong lòng càng lâm vào tuyệt vọng.
Cái đệch, tất cả đều là Cam thức ba ba!
Cố Sính đi đầu cúi xuống nhìn Lục Sâm bởi vì Cam thức mà sợ hãi, thấp giọng hỏi:
"Còn dám đánh cướp tình duyên của ta nữa không?"
Quỷ mới biết tình duyên của ngươi là ai.
Lục Sâm mỗi ngày đều cướp tiêu của vô số tiểu hào, hắn nào biết được vị nào là tình duyên của đại lão này, bất quá trong đầu Lục Sâm vẫn hết sức tỉnh táo phân tích một chút liệu hắn có thể đánh thắng mấy vị cam thức ba ba hay là lựa chọn cúi đầu nhận sai?
Dù sao kẻ mạnh cũng vẫn là kẻ mạnh, có tiền chính là mẹ ngươi nha.
Tất cả đều là cam thức ba ba, hắn đánh không lại, ẩn thân cũng chưa CD xong, chạy là không có cách nào thoát.
"Thật xin lỗi, ta không biết đó là tình duyên của ngươi, sau này không dám nữa."
Lục Sâm bên ngoài giả bộ nhu thuận khả ái nhận sai, trong lòng lại nghĩ đừng để hắn biết tình duyên của Cố Sính là kẻ nào, ngoài miệng thì nhận sai, lần sau còn dám!
Cố Sính ít khi thấy Miêu ca nào nhu thuận như thế, Minh Giáo bọn họ thường ỷ vào kỹ năng ẩn thân gây chuyện xong là chạy. Cố Sính nhìn Miêu ca nhu thuận như vậy cũng không có ý muốn động thủ, hài lòng gật đầu một cái.
"Ngươi thức thời là tốt!"
Dứt lời, Cố Sính cũng chỉ có tâm tư cảnh báo Miêu ca một chút, quay đầu ra hiệu thân hữu của y có thể rời đi.
Lục Sâm nhìn những người này dùng đại khinh công rời đi, yên tâm không ít, quay lại lại phát hiện còn một nam nhân cao lớn tay cầm tiểu côn tay cầm bầu rượu đứng trước mặt mình.
"Này, thân hữu của ngươi rời đi hết rồi, ngươi còn đứng đây làm gì?"
Vừa rồi là bọn họ đông người làm Lục Sâm kinh hoảng sợ bị đánh, bây giờ chỉ còn một người thì sợ cái lông a, giọng điệu nói chuyện cũng khác hơn một chút.
Quân Tiêu nhớ rõ lúc Cố Sính nói cái gì mà y đối với một Tàng Kiếm Sơn Trang Nhị thiếu gia vừa gặp đã yêu, hắn vừa uống rượu vừa cười nhạo Cố Sính, hiện giờ hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của mình giống với Cố Sính lúc đó. +
Miêu ca này, bộ dạng thật đúng là khiến hắn yêu thích.
"Ngươi!" Lục Sâm vẫn còn giữ nguyên tư thế ngã nằm trên mặt đất, nhìn đại nam nhân phía trên từng bước từng bước đi về phía hắn, lại bắt đầu có chút kinh hoảng.
"Đừng sợ a." Quân Tiêu đi tới bên cạnh Lục Sâm, đôi mắt hơi nheo lại tỉ mỉ quan sát gương mặt của Lục Sâm, dường như cảm thấy xa không nhìn được rõ ràng liền quỳ gối xuống càng đến gần Lục Sâm hơn, giọng nói lưu manh vô lại.
"Tiểu miêu miêu!"
Miêu cái đầu ngươi!
Miêu ca cau mày không chút yếu thế trợn mắt nhìn Quân Tiêu, hắn ghét nam nhân này dùng loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hắn, giống như nam nhân này so với hắn còn cao quý hơn.
"Ca ca chỉ muốn kết bạn với người mà thôi!" Quân Tiêu chính là muốn đem con tiểu dã miêu Minh Giáo này trở thành mèo nhà mình mà thôi, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại một chút thì vừa rồi Cố Sính mang bọn họ đến làm một trận lớn như vậy khẳng định đem tiểu miêu này dọa sợ.
Cho nên từ trước đến giờ luôn miệng không tha người như Quân Tiêu cũng biết thế nào là giữ chừng mực, nói tới nói lui cũng là nắm chắc tiết tấu tuyệt đối không dọa tiểu miêu sợ, nhưng mà ngữ khí của hắn khi nói muốn kết bằng hữu rất không có thiện ý.
Giọng nói giống như muốn đem Lục Sâm ăn tươi nuốt sống.
Lục Sâm nghe xong liền ngây người, liếc mắt là có thể thấy hình xăm trên cánh tay Quân Tiêu, càng thêm hoảng sợ.
TMD, cái tên ăn xin này thật khủng khiếp a.
Quân Tiêu không biết hắn đã dọa đến Lục Sâm, tầm mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Sâm quét qua quét lại vòng, càng thêm hài lòng.
Vật nhỏ này lớn lên thật khiến người ta yêu thích.
Bộ dạng của Lục Sâm quả thực rất yêu nghiệt, hắn không giống Diệp Vô Nhiên mi thanh mục tú khí chất giống đệ đệ nhà bên vừa manh lại vừa đáng yêu, tướng mạo của Lục Sâm chỉ có thể nói bằng hai từ tinh xảo.
Mặt mũi tinh xảo, mục đồng trong suốt, còn có cái gì gì đó, dùng lời nói của Quân Tiêu thì chính là cái miệng nhỏ nhắn nhìn đã muốn hôn, rất là tuấn mỹ, mỹ chiếm bảy phần tuấn chiếm ba phần, hết sức đẹp mắt.
Quân Tiêu sống hơn hai mươi năm, xông pha khắp đại giang nam bắc, mỹ nhân đã gặp nhiều không đếm hết, nhưng hắn thật không nghĩ tới, lần đầu tiên khiến hắn động tâm lại là ở trong trò chơi.
Con mèo hoang nhỏ này, nhất định phải nuôi dưỡng trở thành mèo nhà.
Bị người xa lạ nhìn chằm chằm, lông tóc toàn thân Lục Sâm toàn bộ dựng đứng, nội tâm lại như có lông vũ quét qua, cảm giác rất kỳ quái.