Chương 18.
Thanh âm trầm thấp từ tính truyền vào trong tai Diệp Vô Nhiên, ánh mắt theo thanh âm mà tìm kiếm chỉ thấy một Quân gia Thiên Sách đang đứng tại cửa lớn Thành Đô chăm chú nhìn vào Diệp Vô Nhiên. +
Vị Quân gia này Diệp Vô Nhiên không hề xa lạ.
"Ngọa tào, ngươi không phải là tên thần kinh hôm trước sao?"
Diệp Vô Nhiên đi về phía Cố Sính, trong lòng cảm thấy tên Quân gia này không chỉ bị thần kinh mà đầu óc còn rất ngu xuẩn, trả pháo hoa cho hắn không phải là tới tìm hắn giao dịch sao?
TMD phóng nhiều pháo hoa như vậy, hắn cho rằng hắn là pháo hoa sao?
"Làm tình duyên của ta đi, ta có thể cho ngươi mọi thứ!"
Diệp Vô Nhiên vừa mới đi đến trước mặt Cố Sính, có lẽ là do âm thanh thiêu đốt của pháo hoa quá lớn nên hắn mới nghe nhầm đi, nam nhân này đang cùng hắn cầu tình duyên? Không có khả năng! Không có khả năng!
Trong khi Diệp Vô Nhiên cho là mình nghe nhầm, mắt liền nhìn thấy vị Quân gia này dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn mình.
Ba~!
"Cút!"
Âm thanh bạt tai cùng giọng nói đầy tức giận cùng lúc vang lên, Diệp Vô Nhiên vô cùng bối rối, lần đầu tiên hắn bị nam nhân cầu tình duyên, phản ứng hình như có chút kịch liệt, nhưng mà hắn cực kỳ chán ghét, cực kỳ chán ghét nam nhân trước mặt dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Ánh mắt của Cố Sính tựa như một vòng xoáy cực lớn, xoáy chặt vào người Diệp Vô Nhiên phảng phất giống như muốn đem hắn chiếm lấy, khiến cho nội tâm Diệp Vô Nhiên bối rối, thậm chí là hoảng sợ, cho nên hắn làm ra hành động quá khích.
Hiển nhiên Cố Sính cũng không nghĩ tới Diệp Vô Nhiên đáp lại y là một bạt tai vang dội như vậy, y nghiêng đầu, có chút tức giận, lại cảm thấy có chút vui vẻ, sự tình không giống trong dự liệu mới có ý nghĩa không phải sao?
"Lão tử không làm gay đâu!"
Cho dù ngoại hiệu của trò chơi là Cơ Tam, vậy cũng không có nghĩa là Diệp Vô Nhiên phải thuận nước nâng thuyền mà làm gay trong trò chơi này, hắn là thẳng nam sắt thép. Không chấp nhận! Không chấp nhận! Không chấp nhận!
Cố Sính vốn dĩ không hề tức giận nghiêng đầu đứng bên cạnh, nghe câu nói kia của Diệp Vô Nhiên liền tức giận không nhịn được.
Người đứng vây xem bọn họ ở ngoài cửa không kẻ nào dám phát ra âm thanh, toàn bộ bản đồ Thành Đô trong trò chơi chỉ còn lại một đống pháo hoa đang thiêu đốt.
Diệp Vô Nhiên cũng bị ánh mắt tức giận của Cố Sính hù dọa, không biết cổ họng vì bị hù dọa mà phải nuốt xuống bao nhiêu nước miếng, hắn còn tưởng mình sẽ bị đánh, thật không ngờ nam nhân trước mặt thò tay ra phía sau túm lấy cổ áo hắn, kéo người rời đi.
"TMD, ngươi thả ta ra!" Diệp Vô Nhiên bị người kéo đi như vậy, mặc kệ cái gì kinh sợ hay không kinh sợ, hỏa khí ngùn ngụt bốc lên, hắn há miệng chính là một đống ngôn ngữ thô tục.
"Tên gay chết thiệt, buông ta ra!"
Mặc kệ hắn có tức giận mắng chửi thế nào nam nhân kia vẫn cứ thờ ơ, kéo hắn đi. +
Diệp Vô Nhiên bởi vậy mà trợn trắng mắt, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi tình cảnh này, hướng những người chơi đang đứng vây xem chung quanh mà hô to cứu mạng.
"Cứu mạng a! Cướp gà rồi!"
Đã nói yêu thích Nhị thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang đâu?
Hiện giờ Nhị thiếu gia gặp nạn nguyên một đám cứ như vậy nhìn mà không giúp sao?
Diệp Vô Nhiên rất là ủy khuất!
Thực ra Cố Sính rất yêu thích Diệp Vô Nhiên, bất quá bây giờ y cảm thấy thực là phiền, tiểu kỷ Nhị thiếu gia sau lưng chíp chíp ồn ào không ngừng, khiến hắn đau cả đầu.
"Câm miệng!"
Quát xong một tiếng liền đem ngươi kéo vào trong rừng cây.
Sau khi quát câm miệng Cố Sính cũng không nói thêm câu nào, dù sao y phóng pháo hoa cầu tình duyên đã khiến cho người ta bị dọa sợ.
Cố Sính cứ như vậy dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người không chút khách khí cướp gà, đương nhiên những người chơi đi ngang qua cũng chỉ kinh ngạc đưa mắt nhìn vị đại lão này bắt gà rời đi.
Thẳng đến khi Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính kéo vào trong rừng cây nhỏ bên cạnh Thành Đô mới bắt đầu rối rít châu đầu ghé tai nhau bàn luận.
"Khốn khiếp! Ngươi buông ta ra!"
"Ngươi bị điếc sao?"
"Ngươi cái tên cẩu so Thiên Sách!"
Một đường luôn miệng mắng chửi thô tục khiến giọng nói của Diệp Vô Nhiên cũng nhỏ dần đi, mắt thấy trên đường người chơi càng ngày càng ít, nội tâm Diệp Vô Nhiên càng kinh sợ.
Hắn có nghe nói trong thực tế có kẻ lừa gạt bắt cóc người, chưa hề thấy qua bắt cóc người trong trò chơi, bắt được cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi, có cái gì nha?
Hiển nhiên là Diệp Vô Nhiên vẫn không sâu sắc cảm nhận được tình cảm của Cố Sính đối với hắn.
"Bye bye, lão tử offline đây!" Dù sao hôm nay Diệp Vô Nhiên cũng đã làm xong hàng ngày, nghĩ lại thì hắn cũng không đánh thắng được tên Thiên Sách này, phương pháp chạy thoát duy nhất là offline.
Vì vậy Diệp Vô Nhiên thoát khỏi trò chơi, lấy mũ giáp xuống, tắt nguồn điện một loạt động tác vô cùng liền mạch dứt khoát.
Y phục trong tay đột nhiên biến thành không khí, Cố Sính hơi nhíu mày xoay người lại nhìn, sau lưng đã sớm không còn bóng dáng Diệp Vô Nhiên, nhìn một cái ở bảng quan hệ xã giao, trạng thái của Diệp Vô Nhiên tất nhiên là offline.
"...." Cố Sính muốn giết người.
"Thời buổi gì thế này? Trong trò chơi mà cũng gặp phải biến thái!" Diệp Vô Nhiên mệt mỏi nằm trên giường nhớ lại tất cả những gì vừa trải qua trong trò chơi, đáy lòng vẫn còn hoảng sợ, tính toán mấy ngày này tốt nhất là không online tránh sóng gió.