Chương 32.
"Chúc quân gia cùng quân tẩu trăm năm hảo hợp!" +
Trong sân đấu không hề phát hiện tiếng đánh nhau kịch liệt vốn có, ngược lại lại có âm thanh chúc mừng của tiểu hài tử.
Diệp Vô Nhiên cảm thấy nếu đánh hài tử mà không phạm pháp thì hắn nhất định phải giết chết hai tiểu hài tử hư hỏng này, mà hai tiểu hài tử này sau khi cúi người nho nhã lễ độ chúc mừng bọn họ lập tức nhu thuận đoạn tuyệt kinh mạch.
"Này! Tại sao lại tự đoạn tuyệt kinh mạch nữa?" Diệp Vô Nhiên đánh sân đấu một buổi trưa, thấy Miêu ca có nhãn lực, Hoa tỷ thức thời, nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao tiểu hài tử không hiểu chuyện chỉ biết đánh sàn thi đấu cũng sợ hãi Cố Sính như vậy.
Mười trận thì năm trận đối thủ tự tuyệt kinh mạch không muốn đánh với bọn họ, Diệp Vô Nhiên cảm thấy trò chơi này đã mất đi ý nghĩa, bị tên khốn Cố Sính này làm cho mất đi ý nghĩa.
Hai chữ thắng lợi lại xuất hiện làm cho Diệp Vô Nhiên có chút muốn khóc, hắn không biết đây là lần thứ mấy thắng sân thi đấu, bên tai chỉ nghe được tên khốn Cố Sính kia rất hưởng thụ gọi hắn một tiếng lão bà.
"Cút! Con mẹ nó!"
Hệ thống trò chơi tự động đem bọn họ truyền tống ra khỏi sân thi đấu, Diệp Vô Nhiên không chấp nhận thất bại đang muốn xếp hàng thi đấu, không ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái khóa nhỏ, chỉ thấy khóa nhỏ kia "xoạch" một tiếng mở ra, đoạn vị sân thi đấu liền xuất hiện trước tầm mắt Diệp Vô Nhiên.
[Chúc mừng hiệp sĩ lên đến đoạn mười ba, từ xưa đến nay chỉ có mình hiệp sĩ Độc Cô Cầu Bại.]
Diệp Vô Nhiên bối rối, mới chưa được bao lâu a, Cố Sính thật sự đem hắn kéo lên đoạn mười ba.
Hắn là ma quỷ sao?
Ma quỷ làm cho Diệp Vô Nhiên sợ, bởi vì toàn bộ quá trình hắn rõ ràng toàn nằm không, hắn nhớ ngay cả Thám Mai cũng chưa từng buff cho Cố Sính một lần nào. Cái này, cái này, cái này!
Cố Sính cũng mở rồi chứ?
Cố Sính xếp hàng trong đám người thấy Diệp Vô Nhiên hồi lâu không có động tĩnh gì liền đi tới.
Đã lên đoạn mười ba rồi, còn xếp hàng cái búa a, Diệp Vô Nhiên suy nghĩ thật kỹ xem bọn họ đã thắng bao nhiêu trận, nhìn thông tin lên đoạn mười ba ít nhất cũng phải có hơn một trăm trận.
Cái này đại biểu cho việc hắn phải gọi Cố Sính hơn một trăm tiếng lão công?
Diệp Vô Nhiên cảm thấy để cho hắn gọi một trăm tiếng lão bà đó không phải là vấn đề, nhưng để cho hắn, một nam nhân gọi một nam nhân khác là lão công? Làm sao có thể gọi ra miệng được a, cho nên Diệp Vô Nhiên suy nghĩ một chút.
Là chính hắn muốn cùng Cố Sính đánh cuộc, cho dù bị đánh thành đầu heo hắn cũng phải quỵt nợ, chạy trốn không thừa nhận!
Đã nghĩ là phải làm, Diệp Vô Nhiên thừa dịp Cố Sính còn chưa đi đến gần, hắn xoay người dùng đại khinh công bay ra khỏi cửa lớn Thành Đô. +
Gọi cái beep ấy! Không gọi!
Cố Sính nhìn Diệp Vô Nhiên muốn quỵt nợ, đại khinh công đuổi theo tới mái nhà, nhìn Diệp Vô Nhiên vừa chạy vừa mắng.
"Bye bye, đại biến thái!"
Đây là muốn cùng y chơi trò truy đuổi đúng không?
"Dám chạy!"
______________________________________
Hỏi, đối với Minh Giáo, trên thế giới chuyện giờ là vui sướng nhất?
Đáp, cướp tiêu, cướp tiêu của tân thủ, cướp tiêu của tiểu hào!
Phải nói là cướp tiêu, hơn nữa trầm mê cướp tiêu mới là Minh Giáo chính tông, cho nên Lục Sâm tuyệt đối là một Miêu ca Minh Giáo chính tông không thể chính tông hơn được nữa.
Mặc dù mỗi ngày bị tên Cái Bang biến thái kia lùng bắt, hắn vẫn như trước đây ẩn thân lén lén lút lút đứng ở trong bản đồ Mã Nguy Dịch nhìn các tiểu hào của Ác Nhân Cốc chạy qua chạy lại, mắt mèo cũng sáng lên.
"Nhiều tiểu hào như vậy, cướp của ai trước mới tốt đây." Lục Sâm nhìn đám tiểu hào đang chạy tới, không kìm nén được nội tâm dâng trào, biểu tình dần dần trở nên tham lam.
Tuy nhiên cách nơi Lục Sâm ẩn thân nằm vùng không xa, Quân Tiêu xách theo một bầu rượu nhỏ đứng trên tuyến đường chạy thương trong Mã Nguy Dịch, đằng sau hắn là một nhóm gia hỏa tùy thời có thể đánh nhau, người chơi Tàng Kiếm Sơn Trang.
Quân Tiêu rất hài lòng việc Cố Sính cho mượn Phong Xa đoàn, đoàn Phong Xa này có thể đem đám cướp tiêu của Hạo Khí đánh chết, để xem lần này tiểu miêu miêu kia chạy đằng nào? Ẩn thân cũng vô dụng.
Lục Sâm hoàn toàn không biết mình đang bị canh chừng, hai mắt dõi theo một shota Cái vừa mãn cấp.
"Chọn shota Cái này đi."
Dù sao thì gần đây oán niệm của Lục Sâm với Cái Bang cũng rất lớn, ngẫm lại trong Cái Bang có một Quân Tiêu, hắn liền hỏa khí bừng bừng.
Shota Cái đáng thương còn chưa phát hiện mình sắp gặp phải tai vạ, còn ung dung chạy thương, chạy phía sau ngựa của hắn là một Tàng Kiếm Nhị thiếu gia, có ngựa không cưỡi, đại khinh công không bay, ngốc hồ hồ chạy bộ.
Loan đao trong tay Lục Sâm đã chuẩn bị sẵn sàng hướng về phía shota Cái, Lục Sâm vốn định ra tay nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn quay đầu lại phát hiện ra người quen đang chạy về phía này.
"Tiểu Hoàng Kỷ hại ta bị biến thái dây dưa đây mà!"
Diệp Vô Nhiên từ trước đến nay lần đầu tiên tức giận vì chính mình bị khoá thần hành , hành vi nuôi ngựa nhưng không cho ngựa ăn cỏ thật đáng xấu hổ, bây giờ đại khinh công thì giá trị khí lực không có, con ngựa cũng đói chết rồi, Cố Sính vẫn một đường đuổi theo hắn, thật sự hết sức đau đầu.