Chương 34.
Hương vị của huyết dịch cùng nước bọt không thể xem là dễ nuốt, ít nhất nó khiến cho Lục Sâm chán ghét, hắn mở to mắt nhìn Quân Tiêu nhắm mắt hưởng thụ vừa hôn vừa cắn hắn, trong nội tâm rất "có" lễ phép ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Quân Tiêu. +
Mặc dù đã bị cắn đến rướm máu, Quân Tiêu vẫn không buông tha cho đôi môi của Lục Sâm, đây là hình phạt tiểu miêu miêu này trước kia dám ẩn thân trốn tránh hắn, Quân Tiêu chính là muốn tiểu miêu miêu này muốn đến phát bệnh a.
Cho nên Lục Sâm phải bồi thường hắn!
Thật xin lỗi, mèo hoang dù sao cũng là mèo hoang dã tính tình không tốt, cho dù ngươi có là một con dã thú cũng không thể khiến cho mèo hoang triệt để thuần phục.
Lục Sâm không thích loại cảm giác bị người cưỡng bức, cắn người đúng không? Lẽ nào chỉ mỗi mình tên ăn mày thối này mới biết cắn người chắc?
Hàm răng sắc nhọn cắn lên cánh môi, còn rất đau nha.
Quân Tiêu lại cười, hắn híp mắt nhìn Lục Sâm không chút do dự cắn lại hắn, yêu thích loại dã tính này chết đi được.
Lục Sâm với tâm tư trả thù cực mạnh không hề cho rằng hắn cũng cắn nát bờ môi Quân Tiêu thì việc này liền coi như hòa, hắn chủ động vươn tay ôm lấy cổ Quân Tiêu, mặc dù trong nội tâm có chút không thích ứng nhưng vẫn ngửa đầu tăng thêm nụ hôn giữa hai người, thậm chí còn vươn đầu lưỡi chủ động câu dẫn đầu lưỡi Quân Tiêu.
Câu dẫn khác thường phía sau nhất định là dao găm, điều này Quân Tiêu so với bất cứ người nào đều rõ ràng, dù biết rõ đó là cạm bẫy nhưng Quân Tiêu vẫn cam tâm tình nguyện đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng Lục Sâm, bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên cằm của Lục Sâm.
Đầu lưỡi quấn giao trong miệng Lục Sâm triền miên vài lần, trong mắt Quân Tiêu đấy chỉ là một hồi dây dưa, mà trong mắt Lục Sâm đây chỉ đơn thuần là cái giá phải trả để con mồi sa vào cạm bẫy của hắn mà thôi, thời gian dần trôi qua, hắn đang đợi thời cơ tốt nhất đóng chặt hàm răng cắn nát đầu lưỡi của tên biến thái này.
"A....!" Lục Sâm kêu lên đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay to lớn của Quân Tiêu nắm lấy, khiến cho hắn ngậm miệng liền đau nhức, hàm răng hoàn toàn không thể khép lại được!
Hắn trợn mắt nhìn Quân Tiêu một cách khó tin, mà Quân Tiêu lại không nhịn được cười.
"Tiểu miêu miêu, cuộc khẩu chiến này vẫn còn tiếp tục a..."
Tên khốn khiếp Quân Tiêu được tiện nghi lại còn khoe mẽ... Phì, cái bộ dáng tiểu nhân đắc chí này khiến Lục Sâm phát điên, hắn hung tợn nhìn Quân Tiêu trên người mình, nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn nhất định đem tên nam nhân này ra phân thây xé xác.
Bên này hai người quan hệ kịch liệt căng thẳng, Diệp Vô Nhiên nhìn mà ớn lạnh cả người, cảm giác như Cái ca kia lúc nào cũng có thể đem Miêu ca kia một ngụm nuốt vào trong bụng, một chút xương cũng không chừa lại.
Kích thích vậy sao? +
"Tình duyên." Cố Sính không có tâm tư xem người khác tán tỉnh, đặc biệt người nọ là Cái lão nhị.
"Hả?" Diệp Vô Nhiên quay lại.
"Ngoan ngoãn gọi lão công rồi để ta ôm! Hay là ngươi muốn giống như con mèo kia?"
Cố Sính vẫn rất "thiện lương" cho Diệp Vô Nhiên cơ hội lựa chọn.
"A....? Cái này!"
Diệp Vô Nhiên chần chừ, hắn đã quên người trước mặt hắn cũng là một tên biến thái, chẳng qua vị biến thái này không có trực tiếp như vị biến thái bên kia mà thôi. Không không không, Diệp Vô Nhiên cảm thấy Cố Sính đủ trực tiếp.
"Ngô...! Khốn khiếp, y phục của ta!"
Ngay lúc Diệp Vô Nhiên ngàn vạn do dự liền nghe thấy âm thanh thảm thiết bảo vệ y phục của Miêu ca, Diệp Vô Nhiên bị dọa lập tức đưa ra quyết định.
Tình huống hiện tại là chạy không thoát, dù sao thì ôm cũng không ít đi khối thịt nào, ôm thì ôm!
Nghĩ xong Diệp Vô Nhiên ôm tâm tình tráng sĩ một đi không ngoảnh lại đi về phía Cố Sính, cúi người xuống cùng Cố Sính ôm nhau, mà Cố Sính cũng hết sức tuân thủ hứa hẹn, chỉ đem Diệp Vô Nhiên ôm vào lòng sau đó không làm bất cứ hành động dư thừa nào.
"Ngoan!"
Về phần lý do a, thật xin lỗi nhưng Cố Sính không muốn làm Diệp Vô Nhiên sợ, tình duyên của y ấy à, mặc dù lúc tức giận mạnh mẽ dọa người, nhưng thực tế rất nhát gan, chính là kiểu giật mình liền trượt ngã.
"Đến, bảo bối, gọi lão công!" Cố Sính đợi một lát, thấy Diệp Vô Nhiên đã không còn khẩn trương mới mở miệng nói.
Diệp Vô Nhiên do dự một hồi, giữa bị làm cùng gọi lão công rất nhanh liền đưa ra lựa chọn.
"Lão công."
Để cho quyển sách này mang ngươi đi vào thế dưới nội tâm của Cố Sính a. Cố Sính, một tổng giám đốc mặt liệt cao lãnh nhiều tiền, một đại lão sắc bén 66666, nội tâm của y đang bùng nổ, không sai, đang bùng nổ.
Bởi vì một tiếng lão công của Diệp Vô Nhiên mà phóng ra đủ loại hình dạng màu sắc của pháo hoa.
"Ngoan, còn thiếu 102 tiếng."
"Cút!"
Diệp Vô Nhiên theo bản năng ném cho Cố Sính một chữ cút, gọi một tiếng đã rất không dễ dàng.
Cố Sính trên mặt mang theo vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt tóc Diệp Vô Nhiên, một tiếng cũng đủ rồi.
Diệp Vô Nhiên vì tránh cho Cố Sính được một tấc thêm một thước mà lấy cớ ký túc xá sắp ngắt mạng mà thoát khỏi trò chơi.
Đem mũ giáp bỏ xuống, Diệp Vô Nhiên chẳng biết tại sao lại đổ một thân mồ hôi, có lẽ là do chuyện vừa rồi trong trò chơi a, nghĩ xong Diệp Vô Nhiên cầm khăn tắm đi tắm rửa.