Chương 42.
Diệp Vô Nhiên không hề thấy thẹn mà đổ tất cả tội lỗi lên đầu Lâm Tu Chiêu. +
"TMD, Cố Sính ngươi làm cái gì thế?"
Cửa ra vào phó bản vô cùng náo nhiệt, tầm mắt mọi người đều bị thanh âm của Diệp Vô Nhiên hấp dẫn mà quay sang nhìn, chỉ thấy đại thần PVP của bọn họ một tay ôm tiểu hài tử, một tay khiêng quân tẩu đi đến rừng nhỏ cách phó bản không xa.
"Cố Sính, ngươi mau buông ta ra! Rất người người đang nhìn a! Ngươi không sợ mất mặt nhưng ta sợ!"
Diệp Vô Nhiên giảng đạo lý với Cố Sính suốt đường đi mà cũng không có tác dụng gì.
"Ngao~~!" Cố Sính triệu hồi một con sói Husky sủng vật Thiên Sách, tiểu gia hỏa vui vẻ chạy qua chạy lại bên cạnh Cố Sính.
Đã rất lâu rồi Cố Sính không cho sói con này ra ngoài hoạt động, nhìn thấy chủ nhân lập tức hưng phấn.
"Trông chừng!" Cố Sính ra lệnh sau đó đặt Lâm Tu Chiêu xuống dưới.
"Sư cha? Sư phụ?" Lâm Tu Chiêu không biết đây là muốn làm gì.
Diệp Vô Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Cố Sính muốn mang hắn vào khu rừng nhỏ...
"Cố Sính! Ngươi thả ta xuống!"
Cố Sính dứt khoát giả điếc, cúi đầu cười nói: "Con ở đây chờ sư cha sư phụ được không?"
Lâm Tu Chiêu ngẩng đầu cười ngây thơ: "Được, sư cha muốn cùng sư phụ vào bên trong chơi đùa sao?"
"....." Diệp Vô Nhiên lần đầu tiên thấy hối hận vì đã thu tên đồ đệ này.
"Ừ, bây giờ sư phụ con rất cần sư cha cùng hắn đi vào trong đó chơi." Cố Sính nói xong còn đưa tay sờ đầu Lâm Tu Chiêu.
"Vậy sư cha nhớ chiếu cố sư phụ thật tốt nha!" Lâm Tu Chiêu nói.
"TMD, đồ đệ con mau cứu sư phụ! Hắn muốn hại ta!" Diệp Vô Nhiên cầu cứu.
Tuy nhiên cũng vô dụng, ngược lại Lâm Tu Chiêu ngoan ngoãn phất tay với bọn họ.
Diệp Vô Nhiên thấy tuyệt vọng, hết sức tuyệt vọng, Lâm Tu Chiêu căn bản không phải đồ đệ của hắn! Là nhi tử ruột của Cố Sính mới đúng! Việc gì cũng giúp Cố Sính.
Bên ngoài Đạo Hương Thôn có rất nhiều khu rừng nhỏ yên tĩnh, Cố Sính tìm một nơi ẩn nấp sau đó buông Diệp Vô Nhiên xuống, cũng không nói chuyện mà trực tiếp đem người áp đến đại thụ.
"Cố Cố Sính, ta cho ngươi biết a, trò chơi này nếu vượt quá giới hạn sẽ bị khóa tài khoản đó."
"Không sợ, ta nhiều tài khoản!" Cố Sính không có kiên nhẫn cùng Diệp Vô Nhiên nói chuyện vô nghĩa, cúi đầu sát vào Diệp Vô Nhiên, hai tay chống vào thân cây đại thụ, tạo thành một tư thế bích đông.
Diệp Vô Nhiên thấy hắn thực sự đã chọc giận Cố Sính, có chút muốn khóc.
"Không phải chỉ đùa với ngươi một chút sao? Cắn một cái thì có làm sao?"
Cố Sính thấy những lời này cũng có chút đạo lý, mà ăn miếng trả miếng càng có đạo lý. +
"A....!" Diệp Vô Nhiên kêu đau một tiếng, cánh môi bị Cố Sính cắn một cái, y là chó sao? Nói cắn liền cắn!
Tuy nhiên Cố Sính cũng không có ý định chỉ ngừng lại ở việc chơi trò gặm cắn cùng với Diệp Vô Nhiên, đã là tình duyên thì nên làm chút chuyện gì đó cũng là lẽ đương nhiên.
"Bảo bối, muốn bị đánh hay là muốn bị làm?"
"....."Diệp Vô Nhiên không muốn lựa chọn.
"Hửm?"
"Cố Sính, ta ta sai rồi, ta chân thành nhận lỗi với ngươi, ta thề không bao giờ...nữa, A!"
Nếu xin lỗi mà hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì?
Nói xin lỗi với Cố Sính cũng vô dụng thôi.
"Lão bà, tự mình cởi sao?"
"Cố Sính, ngươi không phải rất nghiêm túc sao?" Diệp Vô Nhiên cảm giác giờ phút này mình giống như một cái hoàng hoa khuê nữ sắp bị đoạt đi trinh tiết, cảm giác vô cùng kỳ quái.
"Ngươi muốn sờ sao?" Cố Sính cầm tay Diệp Vô Nhiên đưa xuống hạ thân y tìm kiếm.
Nội tâm Diệp Vô Nhiên như có một vạn con thảo nê mã đang gào thét, hắn rút tay ra khỏi tay Cố Sính, toàn tức võng du này đã phát triển đến mức này sao? Có thể sờ được sao?
Nhưng mà nhìn Cố Sính không giống như đang nói dối, Cố Sính không bắt tay hắn nữa, y cúi đầu hôn lên bờ môi Diệp Vô Nhiên vẫn còn đang thất thần.
Cuộc chiến răng môi bắt đầu, ngươi bại trận nhất định là Diệp Vô Nhiên, dù sao hắn cũng đang thất thần, nụ hôn này ập đến khiến hắn không kịp đề phòng.
"Ngô!... Cố...ngô!" Diệp Vô Nhiên ngay cả ý định muốn chết cũng có, toàn bộ khuôn miệng bị đầu lưỡi Cố Sính chiếm lĩnh, ngay cả đầu lưỡi của hắn cũng không có chủ kiến mà triền miên hùa theo.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi, nhưng mỗi lần Diệp Vô Nhiên đều rất bài xích, cho nên nam nhân không muốn cùng hắn dừng lại ở hôn môi đơn giản như vậy, thậm chí còn muốn ở nơi này đem hắn ăn xong lau sạch.
Hắn thân là một người đàn ông, không cách nào tiếp nhận được mình bị một người đàn ông khác ngủ.
Hai tay dùng sức chống đỡ lồng ngực ngày càng áp sát của Cố Sính, Diệp Vô Nhiên cảm thấy mỗi một tế bào thần kinh của hắn đều nổ tung, hắn muốn giết người, hắn muốn giết chết nam nhân này!
Tuy nhiên vào thời khắc này hôn môi lại tạo ra tác dụng vô cùng thần kỳ, mặc dù đây chỉ là trò chơi, nhưng sự trao đổi ý thức đã mang cảm xúc khi hôn môi truyền đạt sang đại não, khiến cho Diệp Vô Nhiên độc thân hai mươi mấy năm không cách nào kháng cự được hôn môi cuồng nhiệt như vậy.
Thân thể Diệp Vô Nhiên dần dần mất đi khí lực, thậm chí bắt đáp lại nụ hôn của Cố Sính.
Cố Sính cũng bất ngờ, Diệp Vô Nhiên vậy mà còn có thể biết điều như vậy, lập tức đem người ôm chặt vào trong ngực.
Rốt cuộc y cũng không nhịn nổi, thiếu niên này khiến y yêu đến phát điên, thích đến cuồng nhiệt, y một khắc cũng không muốn buông tha cho hắn.
Nhưng trò chơi chẳng qua cũng là trò chơi, ngay khi xiêm y của Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính cởi ra, hai hạt đậu đỏ trước ngực bị mút vào, hệ thống phát ra tiếng cảnh báo mãnh liệt.
Dấu chấm than (!) điên cuồng chấn động trước mắt hai người.
[Hiệp sĩ có hành vi trái với thuần phong mỹ tục, yêu cầu lập tức đình chỉ hành vi, nếu không sẽ khóa tài khoản!]
Diệp Vô Nhiên không biết hắn nên cảm tạ hệ thống hay làm gì, hiện tại thân thể hắn có chút hưng phấn a.
Cố Sính: !!!!!!!
Cố Sính muốn giết người!
______________________________
Chương sau sẽ biết thế nào là lão lưu manh, quả thật lưu manh đến không thể nhìn thẳng.