Chương 44.

Tự mình dâng hiến? +


Nam thần của các ngươi còn biết nói lời không biết xấu hổ như vậy kìa.


"Tặng cái đầu ngươi!"


Nếu không phải vì không dám chọc giận Cố Sính, Diệp Vô Nhiên đã sớm chửi bới người đến đầy miệng thô tục rồi.


Diệp Vô Nhiên tận lực khống chế để không khí cuộc điện thoại này trở nên bình thường, tuy nhiên hắn chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi, muốn đọ ngôn ngữ với tinh anh xã hội như Cố Sính nhất định không có phần thắng.




Sau dăm ba câu giao chiến, Diệp Vô Nhiên từ một người chính trực trở thành tiểu tử huyết khí phương cương bị Cố Sính trêu chọc sinh ra phản ứng.


"Bảo bối, ngươi đã thử dùng miệng chưa?"


"Lão bà, ngươi có thể thử qua tư vị bị ngậm lấy."


"Diệp Vô Nhiên, thật muốn nhìn thấy bộ dạng phóng thích của ngươi!"


"A....A.....A......A..... Cố Sính ngươi câm miệng lại!"


available on google playdownload on app store


Diệp Vô Nhiên muốn phát điên, bên tai đều là Cố Sính dùng giọng nói trầm thấp của y nói lời xxxxx, vang vọng trong ký túc xá yên tĩnh lôi kéo tất cả sự chú ý của Diệp Vô Nhiên.


Dẫn dắt suy nghĩ của Diệp Vô Nhiên, khiến đầu óc Diệp Vô Nhiên không nhịn được tưởng tượng đến vài thứ ngổn ngang, thậm chí còn dẫn lối  phản ứng của Diệp Vô Nhiên.




"Bảo bối, ngươi có phản ứng?"


"Phản ứng cái đại gia ngươi!" Diệp Vô Nhiên đỏ mặt phủ nhận, nội dung điện thoại quá kích thích làm hắn không chịu nổi.


"Ngươi sờ sờ nó, cứng rắn sao?" Cố Sính trong lòng tự động không để ý đến Diệp Vô Nhiên xù lông, như một thầy giáo hướng dẫn Diệp Vô Nhiên đi tới phương hướng kỳ quái.




Diệp Vô Nhiên một tay cầm điện thoại, một tay che mặt, ngay cả khi không có ai ở trong ký túc xá hắn cũng xấu hổ không dám nhìn mặt mình, hắn cúi đầu nhìn cái lều nhỏ dựng bên trong quần của mình.




Muốn khóc, thật sự muốn khóc a.


Không cần phải phản ứng mạnh như vậy được không?


"Cố Sính, đùa giỡn ta như vậy thú vị sao?"


"Không muốn đùa giỡn ngươi, muốn chơi ngươi!" Ngôn ngữ đùa giỡn của Cố Sính ngày càng càn rỡ, y thầm nghĩ đến điểm mấu chốt thì sẽ dừng, dù sao đây cũng là hành vi đùa giỡn nam nhân, nếu Diệp Vô Nhiên thật sự bài xích, y sẽ từ từ lùi bước.




Nhưng hiển nhiên Diệp Vô Nhiên cũng không phải nam nhân, hắn là một bé trai không hiểu chuyện, một bé trai không biết thế nào là cự tuyệt, cho nên bị y trêu chọc mấy câu đã có phản ứng, Cố Sính cảm thấy Diệp Vô Nhiên như vậy đáng yêu muốn chết.




Diệp Vô Nhiên không biết cự tuyệt như vậy, Cố Sính phải nhanh chóng ra tay nếu không sẽ bị người khác đoạt mất.


Thân dưới trướng đau làm Diệp Vô Nhiên vô cùng khó chịu, khó chịu làm cho hắn mất đi lý trí, hắn muốn cúp điện thoại sau đó mau chóng đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo. +


"Ngươi tắt điện thoại đi, ngày mai ta còn có tiết."


"Ngươi sờ sờ nó đi, nếu không nó sẽ rất khó chịu." Cố Sính không hề có ý định buông tha Diệp Vô Nhiên.


"Ta không sờ!" Diệp Vô Nhiên không chịu, muốn hắn tự an ủi cho Cố Sính nghe sao? Không được không được, thật đáng sợ.


"Ngoan, nghe lời, sờ sờ." Cố Sính tiếp tục hướng dẫn.


Diệp Vô Nhiên khó chịu, tên khốn Cố Sính còn nhất quyết không chịu tắt điện thoại, giọng nói của Cố Sính giống như là có dòng điện thông qua điện thoại trực tiếp tiến vào lỗ tai Diệp Vô Nhiên, tạo ra một cảm giác tê dại, tê dại khiến cho tay Diệp Vô Nhiên không nghe theo sự điều khiển của đại não, sờ lên.




"Cố Sính."


"Ta đây!" Cố Sính trả lời rất nhanh.


Dù  ở trong mắt Cố Sính, Diệp Vô Nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng tâm lý trả thù của hắn rất mạnh, hắn cũng muốn Cố Sính thử trải qua việc xấu hổ giống như hắn, dựa vào cái gì mà chỉ một mình hắn cảm thấy xấu hổ?




"Ngươi cứng sao?"


Hô hấp của Cố Sính trong điện thoại rõ ràng nhanh hơn, điều này làm cho Diệp Vô Nhiên vô cùng đắc ý, nói cho cùng thì Cố Sính cũng yêu thích hắn, hắn trêu chọc Cố Sính không phải rất dễ dàng sao?




"Đúng vậy." Cố Sính không chút do dự trả lời.


"......" Diệp Vô Nhiên đột nhiên cảm thấy mình thật ngây thơ.


"Ngươi muốn chạm vào sao? Thử xem nó cứng như thế nào?" Cố Sính hiểu rõ tâm tư Diệp Vô Nhiên, càn rỡ nói ra.


"....." nếu như có thể, Diệp Vô Nhiên rất muốn bẻ gãy cái thứ đồ chơi kia của Cố Sính.


"Bảo bối, muốn biết nó vì ngươi mà lớn thế nào sao?" Cố Sính tiếp tục đùa giỡn Diệp Vô Nhiên, thứ lỗi cho một thẳng nam như Diệp Vô Nhiên, vừa nghĩ tới mặt sau của mình bị Cố Sính nhớ thương, bao nhiêu phản ứng cũng mất sạch.




Nam nhân đấu với thiếu niên, KO.


Không biết xấu hổ, thật sự là không biết xấu hổ, Diệp Vô Nhiên biết rõ bản thân mình không biết xấu hổ, hắn chỉ có thể khóc lóc cầu xin:


"Cố Sính, ngươi tha cho ta được không? Ta sai rồi còn không được sao?"


Bên kia điện thoại rất lâu không có tiếng trả lời, lâu đến mức Diệp Vô Nhiên cho rằng Cố Sính đã ngủ rồi, thời điểm đang định cúp điện thoại thì đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cố Sính.




" Ngươi đi ngủ đi, ta đi tắm nước lạnh."


Không lâu sau Diệp Vô Nhiên nghe được tiếng nước tắm truyền ra, nội tâm không hiểu sao có chút vui vẻ, Cố Sính cũng không quá phận a.


Diệp Vô Nhiên tâm tình tốt, đang muốn bò lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn phát điên của Lục Sâm.


Từ lần trước Diệp Vô Nhiên cùng Lục Sâm phát hiện hai người cùng chung một cảnh ngộ, sau đó liền trở thành thân hữu, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều đem Cố Sính cùng Quân Tiêu ra phun tào. 3




[Diệp Vô Nhiên, lão tử muốn giết chết tên biến thái Quân Tiêu kia, lão tử xxxxx cả nhà hắn!]


[Ngươi làm sao thế?]


[Tên biến thái kia gửi cho ta ảnh chụp xx hắn cứng nhắc! Ta ********!] 1




[....]


Diệp Vô Nhiên nghe tiếng Cố Sính tắm nước lạnh, đột nhiên thấy mình thật may mắn, may mà Cố Sính không giống như Quân Tiêu.


Sống hai mươi mấy năm trên đời, lần đầu tiên Lục Sâm cảm thấy giết người ngồi tù có lợi nhất, hắn rất muốn dùng tay chặt đứt cái thứ đồ chơi kia của Quân Tiêu.


Hôm nay hắn còn rất cao hứng vì Quân Tiêu không online, sau khi vui vẻ cướp tiêu thì tiêu sái chơi đùa trong trò chơi một chút, không ngờ tên Cái Bang âm hồn bất tán kia lại tìm hắn.


[Tiểu miêu miêu, đã ngủ chưa?]


[Liên quan cái rắm gì đến ngươi?]


[Nhớ ta sao?] +


[Nhớ cái JJ ngươi ấy, đồ đần!]


[("Chuym to).jpg, ăn ý, nó cũng nhớ ngươi không ngủ được!]


"A....A.....A.....A.....A...." Lục Sâm bị dọa từ trên giường ngồi dậy, giống như phỏng tay mà đem điện thoại nhét vào trong chăn.


Lục Sâm có thể báo cảnh sát không? Đây là quấy rối tình dục! Quấy rối tình dục! Lục Sâm thấy hắn muốn phát điên rồi.


____________________________________


P/s: Ai lưu manh hơn tất cả đã rõ. Giải lão lưu manh số một thuộc về Quân lão đại, chúc mừng anh, R.I.P Lục Sâm






Truyện liên quan