Chương 62.
Trong lòng mỗi người đều có một giới hạn đùa giỡn, tất nhiên với Lục Sâm mà nói thì trò đùa vừa rồi của Quân Tiêu có phần quá đáng, cho nên trên mặt Quân Tiêu xuất hiện một vệt bàn tay màu hồng. +
"Ngươi con mẹ nó thật khốn khiếp! Tử tình duyên! Bây giờ lập tức tử tình duyên!" Sau khi được Quân Tiêu mang lên bờ, Lục Sâm cho Quân Tiêu một cái bạt tai vang dội, sau đó tức giận chửi ầm lên.
Đột nhiên nhận được một cái tát, cái này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Quân Tiêu, dù tiểu miêu miêu này có đanh đá cũng sẽ không trở nên đanh đá như vậy, có lẽ bởi vì quá sợ hãi nên làm ra hành vi quá mức cũng không phải không thể a.
"Muốn xuống nước một lần nữa?"
Miệng nói lời uy hiếp, sắc mặt Quân Tiêu mang theo ý tứ đùa giỡn như ngày thường, khiến cho Lục Sâm vốn đang tức giận lập tức sợ hãi đứng nguyên tại chỗ.
"....." Lục Sâm nhớ lại tình cảnh bọn họ hôn môi ở trong nước sông vừa rồi, cái cảm giác hít thở không thông này có đánh chết hắn cũng không muốn nếm thử lần thứ hai, mặc dù Quân Tiêu là một người thích nói giỡn, nhưng thực sự là một người nói được làm được a.
Vừa trải qua một trận kinh sợ như vậy, đây là một vẫn đề đáng suy ngẫm của tiểu miêu miêu nha, câu nói uy hiếp kia của Quân Tiêu chẳng qua là muốn đem không khí giữa hai người làm dịu xuống mà thôi, hắn đưa tay bắt lấy cổ tay Lục Sâm, mang người đến nơi có ánh nắng phơi nắng.
"Phơi nắng một chút là được rồi, mèo keo kiệt."
Lục Sâm thật muốn dìm đầu Quân Tiêu vào trong nước để cho hắn nếu thử cảm giác hít thở không thông là như thế nào, để xem tên ăn mày thối này có tức giận hay không.
Hai người trầm mặc bò lên đỉnh núi Quân Sơn, tìm vị trí nhiều ánh nắng nhất, nhàn nhã phơi nắng.
Khung cảnh bên trong bản đồ Thất Tú bốn mùa như mùa xuân, trên hồ sen là một vài đôi hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa, Tú thái ngồi bên cạnh hồ sen vừa ngâm nga một ca khúc thiếu nhi vừa nghịch nước.
Thẩm Trì nắm chặt trường thương trong tay thêm một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tú thái đang nghịch nước bên cạnh hồ sen, điểm trang bị và giá trị thương tổn của hắn lúc này không có biện pháp miễu sát Tú thái trong một chiêu.
Dù sao thì Tú thái này cũng không phải là một vú em, mà là một lôi điện Băng Tâm.
Phân vân giữa hạ thủ và không hạ thủ, Thẩm Trì nhìn Tú thái vui vẻ dùng chân khuấy nước trong hồ, đánh không chết không có nghĩa là chìm xuống nước cũng không chết.
"Nha nha nha~" trong miệng phát ra vài âm thanh thay thế những ca từ không nhớ được, Tú thái tâm trạng rất tốt nhìn đám hồ điệp đùa giỡn bên cạnh, không hề biết phía sau mình có một tiểu tướng quân Thiên Sách phủ vì ăn dấm chua mà đi tới.
Lao nhanh xuống bậc thang, Thẩm Trì chột dạ tiến lên chuẩn xác đạp một cước vào lưng Tú thái, trực tiếp đem Tú thái ngã vào trong hồ, bọt nước văng khắp nơi. +
Đột nhiên bị đạp một cái khiến Tú thái không kịp phản ứng, vùng vẫy trong nước hồi lâu còn tưởng rằng mình sắp bị chết chìm a, kết quả cuối cùng lại kinh hỉ phát hiện ra nước chỉ sâu đến ngực hắn.
"......" Tú thái thật không muốn thừa nhận mình quá ngu xuẩn, đứng dậy nhìn về phía người vừa đạp hắn, là một Sách thái, khốn khiếp.
Tú thái ghi hận nhớ kỹ ID của Thẩm Trì, không biết có phải Băng Tâm trời sinh nhiều điện hay không, chỉ thấy trong hồ dần dần xuất hiện một dòng điện di động, dòng điện khiến cho cá vàng trong hồ nhao nhao nhảy lên khỏi mặt nước.
Dỗ dành Cố Sính là chuyện không thể nào, cả đời này chuyện dỗ dành Cố Sính là rất khó xảy ra, miệng không ngọt lại không muốn dỗ dành, cũng chỉ có thể tìm Cố Sính gây sự làm cho Cố Sính phải quay sang dỗ dành ngược lại.
"Đến cùng thì ngươi đang giận cái gì?" Cố Sính đi phía sau Diệp Vô Nhiên, sắc mặt rất bất đắc dĩ, y thật sự cũng không rõ, ngày hôm qua rõ ràng là Diệp Vô Nhiên vẫn còn tìm kiếm biện pháp cầu xin sự tha thứ của y, tại sao hôm nay lại chuyển biến lớn như vậy?
Diệp Vô Nhiên ôm tay, đầu nghiêng sang một bên không thèm để ý đến Cố Sính.
"Hừ~!"
Đều nói nữ nhân sinh khí đều khiến người không hiểu thấu, kỳ thật nam nhân sinh khí càng khiến người ta không hiểu thấu.
Giống với Diệp Vô Nhiên ngày hôm nay.
"Lão bà!" Cố Sính kiên nhẫn đi theo Diệp Vô Nhiên, muốn hảo hảo dỗ dành.
Cố Sính buồn bực đi phía sau Diệp Vô Nhiên, suy nghĩ xem y đã làm gì khiến cho Diệp Vô Nhiên tức giận, lại không biết cái miệng nhỏ của Diệp Vô Nhiên đi phía trước sắp cười ra tiếng.
Chiêu này của Từ Dã quả nhiên có hiệu quả, vậy hắn cũng không cần phải cầu xin Cố Sính tha thứ nữa.
"Cố Sính giận ngươi không phải rất đơn giản sao? Ngươi chủ động hôn một cái, hôn nhẹ một cái, ta đảm bảo đại thần hạnh phúc muốn thăng thiên, có thể giận ngươi nữa sao?" Từ Dã nói ra biện pháp thứ nhất.
Đương nhiên là Diệp Vô Nhiên cự tuyệt.
"Ngươi con mẹ nó chính là tổ tông a, thật khó hầu hạ, như vậy đi, Cố Sính giận ngươi, ngươi liền tức giận hơn hắn, tùy tiện tìm một lý do tức giận là được, đến lúc đó Có Sính dỗ dành lại ngươi còn không kịp." Từ Dã tiếp tục nói biện pháp thứ hai.
Tất nhiên là Diệp Vô Nhiên lựa chọn dùng biện pháp này, nhìn đi, thật mẹ nó có tác dụng a.
"Diệp Vô Nhiên, ngươi đang gây sự gì ở đây hả?" Cố Sính đã dùng hết tất cả lời ngon tiếng ngọt, nhưng Diệp Vô Nhiên giống như người câm như thế nào cũng không nói chuyện.
Liếc nhìn thời gian online, Cố Sính đã dỗ dành Diệp Vô Nhiên hơn nửa cạnh giờ, ừm, thời gian cũng không sai biệt lắm nên kiềm chế lại một chút. +
"Ngươi nói hay lắm, ngày hôm qua ngươi giận ta, hại ta khuya muộn mới logout, hôm nay lên lớp muộn còn bị lão sư trách phạt." Bịa ra một câu chuyện, Diệp Vô Nhiên lời lẽ hùng hồn, còn thêm vào một chút ủy khuất.
Việc nhỏ thế này cũng tức giận với Cố Sính, sao Cố Sính cứ có cảm giác bị bảo bối nhà mình gài bẫy nhỉ?
"Ta xin lỗi."
Mặc kệ cuối cùng có phải là Cố Sính y sai hay không, tóm lại Diệp Vô Nhiên tức giận đem trách nhiệm đổ lên đầu y, vậy thì y phải xin lỗi.
Cố Sính thẳng thắn xin lỗi như vậy khiến Diệp Vô Nhiên không biết phải làm sao, thái độ thành khẩn nhận sai này làm cho nội tâm hắn thấy có phần áy náy.
Diệp Vô Nhiên là người có suy nghĩ gì đều viết lên trên mặt, Cố Sính đã nhìn thấu cũng chỉ có thể thở dài, y còn có thể làm gì?
Diệp Vô Nhiên không phải là ỷ vào Cố Sính yêu thích hắn sao?
"Vậy vậy ngươi phải dùng lễ vật để xin lỗi ta."
"Ngươi muốn cái gì?" Chỉ cần Diệp Vô Nhiên vui vẻ, một món lễ vật mà thôi, Cố Sính không quan tâm.
Diệp Vô Nhiên rất muốn nói muốn một cái tử tình duyên làm lễ vật, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cùng dáng vẻ cưng chiều kia của Cố Sính, nội tâm cảm thấy rất áy náy với Cố Sính.
Mặc dù giữa bọn họ chỉ có Cố Sính đang dây dưa, lại còn quấy rối hắn, nhưng không thể không thừa nhận Cố Sính đối xử với hắn rất tốt.
"Hừm~, bây giờ ta còn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết." Diệp Vô Nhiên muốn rất nhiều đồ vật, nhưng vừa nhìn đến giá tiền không rẻ lập tức không dám nói với Cố Sính.
Tỷ như hắn muốn cái mũ giáp trò chơi 2080 phân phối, nhưng mà a, cái kia con mẹ nó năm vạn RMB lận! Diệp Vô Nhiên phải tiết kiệm tiền sinh hoạt trong hai năm mới có thể để ra được số tiền đó.
"Đem điện thoại di động liên kết với thẻ của ta, muốn mua gì thì mua." Cố Sính nói, chỉ cần nghĩ đến lúc trước Ngô Ly nói Diệp Vô Nhiên bị những ngoại trang y tặng làm cho kinh sợ, lập tức thấy đau lòng, cũng nghe Từ Dã từng nói về hoàn cảnh gia đình Diệp Vô Nhiên, không phải quá khá giả.
"Không được không được." Diệp Vô Nhiên vội vàng khoát tay cự tuyệt, bị Cố Sính bao dưỡng trong trò chơi đã đủ mất mặt, hắn không muốn chuyện này phát sinh ngoài hiện thực.
Diệp Vô Nhiên cự tuyệt còn chưa được hai giây, điện thoại liền nhận được tin nhắn liên kết từ Cố Sính.
"....." lòng tự trọng của Diệp Vô Nhiên dần dần bị tổn thương, sự chênh lệch về kinh tế khiến cho hắn ngày càng không thể ngẩng đầu lên được trước mặt Cố Sính.
Nói cho cùng thì Diệp Vô Nhiên vẫn còn có chút ghét kẻ có tiền. +
"Liên kết." Cố Sính chân thành nói.
Diệp Vô Nhiên mỉm cười với Cố Sính, vốn chỉ giả vờ tức giận để Cố Sính không giận hắn nữa, kết quả Cố Sính thật sự là nhân tài a, vậy mà làm cho Diệp Vô Nhiên thật sự tức giận.
"Ngươi tưởng rằng mình là đại phú hào sao?"
Ngoài mặt thì cười hì hì, nhưng trong nội tâm Diệp Vô Nhiên rất khó chịu với cách làm này của Cố Sính, hắn muốn mắng người, mặc dù bây giờ hắn chỉ là sinh viên nghèo, phải dựa vào tiền sinh hoạt mỗi tháng cha mẹ gửi tới, nhưng đợi đến lúc hắn tốt nghiệp đại học bước chân vào xã hội, hắn cũng có thể kiếm ra tiền, cảm ơn!
Giả vờ tức giận biến thành thực sự tức giận, một người EQ cao vời vợi như Cố Sính gặp phải Diệp Vô Nhiên hiển nhiên giảm xuống, nếu gặp người mình thích mà còn có thể lý trí còn có thể bảo trì EQ, vậy loại yêu thích kia cũng đáng để người ta nghi ngờ.
Cố Sính không biết Diệp Vô Nhiên vì sao lại tức giận, nhìn Diệp Vô Nhiên ở trước mặt nháy mắt đã tức giận logout không khỏi thở dài lần nữa.
"Ha ha ha ha ha ha." Tiếng cười ma tính mười phần của Lâm Tước vang vọng trong phòng Cố Sính, đầu độc lỗ tai Cố Sính.
Tay cầm mũ giáp trò chơi của Cố Sính nổi lên gân xanh, rõ ràng đang rất ẩn nhẫn.
"Cười nữa ném ngươi ra ngoài."
"Ha ha ha ha ngạch khục khục khục." Lâm Tước nhận ra Cố Sính đang thật sự tức giận, muốn sống lập tức ngừng lại tiếng cười, còn hết sức tốt bụng giúp Cố Sính phân tích vì sao tiểu tình nhân của y lại tức giận.
"Ta nói này Cố Sính, ngươi có phải là thích dùng não người chết để suy nghĩ hay không thế? Tiểu tình nhân kia của ngươi không phải là nữ nhân hám giàu, càng không phải tiếp cận ngươi vì tiền bạc, ngươi thì tốt rồi, ném tiền về phía hắn, cái này rất tổn thương đến tự tôn của người ta."
Cố Sính vẫn không nghĩ ra, y không hề muốn dừng lại ở việc chỉ làm tình duyên trong trò chơi với Diệp Vô Nhiên, y muốn phát triển đến hiện thực, thậm chí còn muốn kết hôn, sau khi hai người kết hôn thì tài sản trở thành tài sản chung.
Tất cả tiền của y cũng là tiền của Diệp Vô Nhiên, Diệp Vô Nhiên tiêu tiền này thì có gì không ổn?
"Hắn không cần thì ta kiếm tiền làm cái gì?"
"......" Lâm Tước bị lời nói này của Cố Sính thành công chặn lại một đống tình yêu bảo điển trong yết hầu, trái tim đau đớn giống như bị mười mũi tên cắm vào.
Ăn hết cẩu lương của vị hôn phu của mình không nói, còn phải nghe những lời nói ngược tâm như vậy.
"Cố Sính, ta mặc kệ việc ngươi tìm tiểu tình nhân, ngươi yêu thích người ta thì cũng phải dùng cái đầu mà suy nghĩ, các ngươi cũng chỉ là yêu đương qua mạng mà thôi, ngươi nghiêm túc như vậy làm cái gì?"
Yêu qua mạng?
Cố Sính thấy cũng không sai, yêu qua mạng tiến đến hiện thực cũng không tệ lắm.
"Đợi hắn tốt nghiệp a."
Mặc dù hiện tại sinh viên đang học đại học kết hôn không phải là ít, nhưng có lẽ Diệp Vô Nhiên sẽ không chấp nhận việc kết hôn khi đang đi học đâu nhỉ.
Lâm Tước hoài nghi liệu có phải trong khi nàng xuất ngoại Cố Sính bị tai nạn xe cộ hay không, nếu không vì sao đầu óc lại không bình thường như thế, chỉ cần vừa nhắc đến cái tên nam nhân Diệp Vô Nhiên kia, Cố Sính giống như trở thành một người khác.
"Cố Sính, ngươi có nghĩ đến chỉ có một bên tình nguyện thì có thế sao?"
Tất cả đều chỉ là suy nghĩ của Cố Sính, Cố Sính muốn cùng Diệp Vô Nhiên kết hôn, thế nhưng Diệp Vô Nhiên ngay cả bằng hữu cũng không muốn kết giao với Cố Sính, điển hình của một bên đơn phương tình nguyện.
Nhưng Cố Sính rất có lòng tin, Diệp Vô Nhiên không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của y, chỉ có điều Cố Sính đảo mắt nhìn về phía Lâm Tước, vô cùng có lễ nói. +
"Lâm tiểu thư, cũng không phải là đơn phương tình nguyện sao?"
Bụng dạ đen tối lời nói ác độc sẽ khiến người khác bị tổn thương, Lâm Tước cười khổ một tiếng, đúng vậy, nàng là đơn phương tình nguyện.