Chương 68.
Hùng hài tử phạm sai lầm nhất định phải đánh một trận, nhưng vẫn phải thông báo cho gia trưởng mới thỏa đáng. +
Cố Sính dùng tỏa hồn trói Thẩm Trì mang đến bản đồ phái Thương Vân, thuận đường mang theo Diệp Vô Nhiên và Lâm Tu Chiêu đến Hồ Ánh Tuyết ngắm phong cảnh, du ngoạn trên hồ băng.
Để tránh cho tiểu tử Thẩm Trì này chạy trốn, Cố Sính triệu hồi sủng vật sói Husky ra trông chừng.
Bên trong thuyền nhỏ mà sư môn ba người ngồi có trà có điểm tâm, nhưng Lâm Tu Chiêu như thế nào cũng không cười, hắn chăm chú nhìn về phía Thẩm Trì quỳ trên nền tuyết, trong nội tâm rất khổ sở.
"Sư cha! Hu hu hu hu." Lâm Tu Chiêu rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên, nắm tay nhỏ dụi dụi con mắt đến đỏ bừng, động tác lau nước mắt có hơi dùng sức.
Diệp Vô Nhiên là một người dễ mềm lòng, nhìn tiểu đồ đệ của mình vẫn luôn khóc, mềm lòng giúp đỡ cầu xin tha thứ.
"Thả người đi, dù sao ngươi cũng đã dạy dỗ rồi." Mặc dù Diệp Vô Nhiên cũng không phải rất ưa thích tiểu tướng quân này, ai bảo hắn dám động tâm tư với đồ đệ của mình, nhưng Cố Sính đánh người một trận còn bắt người ta quỳ trên nền tuyết cũng có chút quá đáng.
Cố Sính không cảm thấy y đối xử với Thẩm Trì như vậy là quá đáng, đối với y mà nói thì trừng phạt hùng hài tử như vậy đã là quá nhẹ nhàng, dù sao Thẩm Trì này cũng là đồ đệ của Thúc Cửu, cũng không phải loại dễ xơi.
"Yên tâm, sẽ có người tới cứu."
Cách chơi tâm pháp Mạc Vấn khiến cho Trầm Thuật trầm tư thật lâu, tính ra thì Trầm Thuật là một người chơi rất chuyên, hai năm trước mới lọt hố Kiếm Tam liền chơi Cầm cha đơn tu trị liệu, y thuật cao minh ,ở trong trò chơi này, nếu không có ba người cùng đánh một lúc thì đừng mơ tưởng có thể đánh chết hắn.
Gần đây vị Cầm cha trị liệu này bởi vì vài ngày trước gặp phải một Thương cha đáng sợ đến mức tức giận ném cầm chuyển đổi tâm pháp, bây giờ còn chưa quen với kỹ năng chiến đấu.
Nhìn cổ cầm có thuộc tính chiến đấu trong tay, lại nghĩ đến cổ cầm thuộc tính trị liệu chính mình ném đi, lòng đau như cắt, tiểu cầm cầm của hắn a, hoàn toàn không tìm thấy.
Trong Trường Ca Môn, Trầm Thuật ngồi một mình dưới đại thụ đau lòng tiểu cầm cầm của hắn, không ngờ trên cây đột nhiên rơi xuống một cổ cầm trị liệu.
Trầm Thuật thấy cầm này có chút quen mắt, nhìn kỹ mới giật mình vui mừng đứng dậy muốn đỡ lấy cổ cầm đang lơ lửng giữa không trung, là cầm của hắn! Tiểu cầm cầm của hắn a!!
Tiếng huýt sáo nhỏ theo bờ môi Thúc Cửu phát ra, đáy mắt mang theo chút đùa giỡn, trong tay cầm theo một chiếc cần câu nhỏ móc vào cổ cầm trị liệu thả xuống phía dưới.
Trầm Thuật nhảy vài cái liên tục đều không với được cổ cầm của hắn, cổ cầm kia giống như đang trêu chọc hắn, hắn nhảy cao thì cổ cầm cũng nhảy lên cao, hắn có chút buồn bực, trò chơi này có linh tính như vậy sao? Ngay cả cổ cầm cũng biết tức giận?
"Có phải ngươi còn giận ta không? Thật xin lỗi nha, ngày đó không phải ta cố ý đem ngươi ném đi đâu." +
Trầm Thuật cũng vô cùng đơn thuần, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, còn thành khẩn xin lỗi cổ cầm trị liệu của mình.
Tốt xấu gì cũng là vũ khí cùng mình tác chiến bao lâu nay, nói xin lỗi là việc nên làm.
Nội tâm Thúc Cửu đang run rẩy a, ngay cả tay cũng bị sự ngốc manh của Trầm Thuật làm cho run rẩy, tiểu Cầm cha này thật ngốc thật đáng yêu.
Trầm Thuật giơ hai tay xin lỗi cổ cầm trị liệu trên không trung, lại phát hiện cổ cầm trị liệu lên xuống cao thấp vô cùng lợi hại, không ngừng run run, điều này làm cho Trầm Thuật cảm thấy có chút 6666, trò chơi này sẽ không linh tính hóa đến mức như vậy chứ? Cầm không chỉ có linh khí, có tức giận mà còn biết uỷ khuất?
"Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, sau này ta sẽ không bao giờ đem người vứt bỏ, ngươi xem ngươi cũng đã trở về tìm ta, quay trở về trong ngực ta có được không?"
Cổ cầm trị liệu không hiểu sao lại bị chủ nhân nhìn thấu "linh hồn", theo sự điều khiển của Thúc Cửu mà nhẹ nhàng rơi vào trong ngực Trầm Thuật.
Thúc Cửu nằm trên cây, một tay che cái mũi, xong rồi xong rồi, máu mũi muốn ngừng mà không được, Cầm cha này quá quá quá đáng yêu, hắn không chịu nổi nữa.
Trầm Thuật vẫn luôn cho rằng đây là trò chơi linh tinh hóa, dù sao cũng nghe nói công ty game đã nghĩ đến việc phát triển về phương diện này, nhưng khi hắn ôm cổ cầm mới phát hiện trên thân cầm còn buộc một sợi dây câu cá, cả người lâm vào trong xấu hổ vô tận.
Hắn vừa mới làm chuyện ngu ngốc gì thế này?
Dỗ dành cổ cầm của chính mình?
Trầm Thuật đột nhiên có cảm giác mình giống như một Kiếm thuần, một kẻ dùng lời nói dỗ dành [Dạ Thoại Bạch Lộ], một Kiếm thuần xem [Dạ Thoại Bạch Lộ] như là tình duyên, đúng thật là bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho phát khóc, may mắn không có người nào ở bên cạnh lúc này a.
Trầm Thuật xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ hồng, thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Một giọt máu tươi đột nhiên từ trên không rơi xuống khuôn mặt Trầm Thuật, Trầm Thuật theo bản năng sờ sờ mặt, nhìn thấy trên đầu ngón tay dính máu tươi thì trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cành cây um tùm và bầu trời, cái gì cũng không thấy a.
Trên mặt Trầm Thuật đầy nghi hoặc.
Hồ nước trong Trường Ca Môn lẫn vào vài tia máu đỏ tươi, chất lỏng cùng chất lỏng dung hợp lại nhất định sẽ lan ra càng rộng, Thúc Cửu nhìn máu mũi rơi xuống hồ nước, lại đưa tay vốc thêm một ít nước rửa sạch vết máu mũi còn lưu lại, may mắn vừa rồi hắn chạy nhanh nếu không sẽ bị tiểu Cầm Cầm phát hiện ra mất.
Nghĩ lại bộ dáng ngốc nghếch xuẩn manh của tiểu Cầm Cầm vừa rồi, máu mũi của Thúc Cửu có chút không ngừng được. +
"Thúc Cửu a Thúc Cửu, ngươi con mẹ nó như thế nào lại giống tiểu gia hỏa mới lần đầu biết yêu a." Nhìn bóng của mình trong hồ nước, Thúc Cửu không nhịn được trào phúng chính mình, nói thế nào thì hắn cũng đã duyệt qua vô số người, trong trò chơi thì càng khỏi phải nói mỗi ngày một cái tình duyên, vì sao khi gặp phải Cầm cha ngốc manh lại lưu lạc đến độ chảy máu mũi khoa trương như vậy, thật là mất mặt a.
Một Thương Vân như hắn ngồi xổm bên hồ nước ở Trường Ca Môn rửa cái mũi, khiến cho những Cầm cha khác hay Cầm nương, Cầm la qua đường đều chú ý đến, lại thêm một Thương Vân si hán đến Trường Ca Môn bọn họ rửa máu mũi.
Rất hiển nhiên Thúc Cửu không phải là Thương Vân quân đầu tiên bị đệ tử Trường Ca Môn mê hoặc đến chảy máu mũi.
Thúc Cửu rửa mũi xong vốn định trở lại, không ngờ đột nhiên lại nhận được trò chuyện mật của Di Hồi.
"Ta nói này Thúc Cửu lão đại, đồ đệ của ngươi bị Cố Sính trói lại bắt quỳ trên tuyết, ngươi không quản sao?" Ở đầu bên kia Di Hồi vô cùng lo lắng.
"Cái gì? Cố Sính trói đồ đệ của ta?" Thúc Cửu hoài nghi mình đã nghe lầm, Cố Sính ăn no không có việc gì làm hay sao mà còn quản cả đồ đệ của hắn?
Di Hồi không nhịn được trợn trắng mắt.
"Ngươi giúp đồ đệ ngươi bắt cóc đồ đệ của hắn, bắt một lần liền vài ngày, ngươi cho rằng việc này có thể bỏ qua dễ dàng vậy sao?"
"Vậy ngươi thân là sư thúc mà bây giờ mới báo cho ta biết, tại sao không đi cứu sớm một chút?"
Di Hồi muốn đến cứu a, thế nhưng bây giờ hắn bị một đống chuyện phiền toái quấn đến không thể thoát thân ra được.
"Ta đang mở bang chiến, ngươi nói ta phải giúp thế nào?"
"Được rồi, bây giờ ta lập tức tới đó."
Đem truyền âm phù thu lại, Di Hồi nhìn giao diện bang chiến, vô cùng tức giận, tên Ác Nhân Đường Mạnh đáng chết, con mẹ nó còn muốn đối nghịch với hắn đến lúc nào.
"Bang hội bọn chúng muốn khai chiến, vậy đánh, hôm nay chúng ta phải đánh gãy chân của tất cả Pháo ca trong bang hội bọn chúng!" Bang chủ Di Hồi ra lệnh một tiếng, tìm chỉ huy kéo đại kỳ lập tức tiến hành bang chiến.
"Đúng!" tất cả bang chúng đều nhiệt huyết sôi trào.
Thẩm Trì quỳ trên tuyết bao lâu thì Lâm Tu Chiêu khóc bấy lâu, khóc đến mức Diệp Vô Nhiên dùng hai tay che lỗ tai cũng không ngăn được tiếng khóc của Lâm Tu Chiêu truyền vào tai.
"Ai nha, Cố Sính, ngươi thả người ra trước đi! Không nghe thấy đồ đệ vẫn còn khóc sao?" Diệp Vô Nhiên không đành lòng phát giận với Lâm Tu Chiêu, dứt khoát phát giận với Cố Sính.
Dù sao mỗi ngày đều kêu to rống to với Cố Sính, nhiều thêm một lần cũng không có gì.
Cố Sính đưa tay sờ sờ đầu Diệp Vô Nhiên trấn an, quay sang nói với Lâm Tu Chiêu: "Con càng khóc quỳ càng lâu." +
"Hu hu hu khụ khụ khụ khụ." Lâm Tu Chiêu lập tức ngừng khóc, nước miếng không kịp nuốt xuống mà sặc đến yết hầu, ho khan vài tiếng sau đó mới hoàn toàn im bặt.
Diệp Vô Nhiên bên tai coi như thanh tịnh, trong lòng cũng vô cùng bội phục Lâm Tu Chiêu, còn rất biết khóc a!
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, tiểu sư tử gây chuyện lúc trước lần theo mùi hương của tiểu chủ nhân cùng Thúc Cửu đi đến, Thúc Cửu nhìn thấy Thẩm Trì lẻ loi trơ trọi một mình quỳ trên nền tuyết, bên cạnh chỉ có một con sói trông coi, hỏa khí liền bốc lên.
"Cố Sính, ngươi dám bắt nạt đồ đệ của ta sao?"
"Sư phụ!" Thẩm Trì phát hiện cứu tinh đã tới.
Đùa sao, Kiếm Võng Tam này ngoại trừ việc không dám phóng pháo hoa với người ngoài, không có việc gì là Cố Sính không dám.
"Chẳng qua là giúp ngươi dạy dỗ một chút thôi."
Một câu hời hợt như thế, nhưng lại mang theo hàm ý nói Thúc Cửu dạy đồ đệ không tốt.
Thúc Cửu đem tỏa hồn trên người Thẩm Trì cởi xuống vứt trên mặt đất, thân là sư phụ, hắn đứng ở trước mặt Thẩm Trì ý muốn bảo hộ đồ đệ phía sau, hơn nữa còn vô cùng ngang nhiên nói: " Nhóc Kỷ nhà ngươi đáng yêu thật đấy, chẳng trách bị sói con nhà ta ngậm đi mất."
Nói rất hay rất có đạo lý, thậm chí còn có chút muốn ăn đòn, cái này nói thẳng ra chính là ngụy biện.
Cố Sính thấy Thúc Cửu có thể nói ra được những lời này, xem chừng trí thông minh cũng vô cùng thiếu thốn.
"Hơn nữa, người làm sư cha như ngươi bị mù sao? Không nhìn ra hai đứa thích nhau sao?" Thúc Cửu hai mặt nói.
Lâm Tu Chiêu ngồi trên thuyền thấy Thẩm Trì đã được an toàn, liền cao hứng cười cười với Thẩm Trì, nụ cười này tiến vào trong nội tâm của Thẩm Trì, hai tiểu hài tử đối mặt với nhau có chút tốt đẹp, mà Thúc Cửu vẫn đang giở công phu mồm mép ra với Cố Sính.
"Hài tử bọn chúng chơi với nhau, ngươi quản cái gì?" Thúc Cửu rất có khí thế vàng thật không sợ lửa, Diệp Vô Nhiên trong trạng thái ăn dưa nhìn về phía Cố Sính, hắn rất tò mò không biết Cố Sính sẽ đáp trả thế nào.
Có cái gọi là quân tử động khẩu không động thủ, Cố Sính cảm thấy động khẩu cũng chia làm năm bảy loại, mà Thúc Cửu động khẩu như vậy chẳng khác nào người đàn bà chanh chua nơi phố phường, y cũng không muốn nói chuyện với Thúc Cửu, chỉ đơn giản đáp một câu.
"Ngươi muốn đánh nhau?"
"Đến a! Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?" Thúc Cửu vẫn luôn không phục Cố Sính, mặc dù trước kia thua công phòng chiến, nhưng hắn vẫn không phục, đánh một trận đọ sức xem sao, cũng không phải chỉ một mình Cố Sính mới có tiến bộ về thao tác.
Cố Sính thấy khá thú vị, bại tướng dưới tay kêu gào trước mặt y, không phải Cố Sính y kiêu ngạo, mà là Thúc Cửu quá buồn cười.
Đây là vẫn đề liên quan đến mặt mũi, Thúc Cửu sẽ không lùi bước, có điều Thúc Cửu vẫn nghĩ đến để lại cho mình một đường lui, chịu khổ thêm một lần nữa cũng không thể để đồ đệ chịu khổ a, không thể để cho đồ đệ bởi vì có quan hệ với người sư phụ này mà ngay cả thích một người cũng không có cách nào theo đuổi.
"Ta mà thua thì đem đồ đệ cho ngươi luôn." Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, trực tiếp đem đồ đề ra làm tiền cược, thắng hay thua đều không chịu thiệt a.
Cố Sính vô thức liếc nhìn Lâm Tu Chiêu cùng Thẩm Trì, mặc dù hỗn tiểu tử này rất đáng ghét, nhưng thắng mà đem hắn về cũng còn tốt hơn so với việc hắn bắt cóc đồ đệ, như vậy thì đồ đệ sẽ có người chơi cùng, sẽ không quấy rầy đến y và Diệp Vô Nhiên, Cố Sính cảm thấy chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại. +
Cùng lắm là sau khi chiến thắng, Cố Sính y bỏ chút tinh lực dạy dỗ hỗn tiểu tử này cách làm người như thế nào mà thôi.
"Được!" Cố Sính sảng khoái đáp ứng.
Trong lòng Thúc Cửu nghẹn cười, Cố Sính này cũng không có bao nhiêu thông minh nha, ngay cả việc bản thân dẫn sói vào nhà cũng không biết.
Cố Sính quan sát Thẩm Trì hồi lâu, không muốn kéo dài thời gian, hai người đều có mục đích riêng phải đạt được, binh khí chạm vào nhau.
_______________________________________
Cầm cha thực sự quá đáng yêu luôn các cậu ạ, thích dàn tiểu thụ trong này lắm ấy, sau này Cửu Cửu vì Cầm Cầm phản Hạo Khí, đánh người nhà bảo vệ tình yêu, dàn công sủng dàn tiểu thụ lắm lắm ấy.