Chương 82.
Nhẫn nhịn là việc duy nhất Diệp Vô Nhiên có thể làm vào lúc này, mặc dù từ lúc bắt đầu Cố Sính chỉ nhẹ nhàng bóp mặt hắn sau đó dần chuyển thành dùng sức niết. +
Đau thì khẳng định có đau, nhưng Diệp Vô Nhiên chỉ dám dùng ánh mắt căm hận nhìn Cố Sính.
Cố Sính đang chờ đợi, y chờ đợi Diệp Vô Nhiên bộc phát, ánh mắt thưởng thức dần trở nên nghiêm khắc, y muốn để cho Diệp Vô Nhiên chủ động nhận sai.
Ngón cái cùng ngón trỏ lại dùng lực thêm chút nữa, bóp đến khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của Diệp Vô Nhiên bắt đầu đỏ bừng, đây là phản ứng sinh ra từ nhẫn nại cùng đau đớn.
"Ngươi bóp đủ chưa?" Rốt cục Diệp Vô Nhiên cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, đưa tay kéo bàn tay đang chơi xấu của Cố Sính ra, phẫn nộ nói.
"Chưa đủ." Cố Sính lạnh giọng nói, bàn tay lại một lần nữa hướng tới khuôn mặt của Diệp Vô Nhiên mà bóp, lại bị Diệp Vô Nhiên đánh bay một lần nữa.
"Muốn bóp thì tự bóp mặt ngươi ấy, đau muốn chết." Diệp Vô Nhiên xoa xoa khuôn mặt hình như có chút sưng lên của mình, hoàn toàn không cho Cố Sính sắc mặt tốt.
Cố Sính yêu thích tiểu tính tình của Diệp Vô Nhiên, nhưng không đại biểu cho việc y cũng yêu thích Diệp Vô Nhiên dùng tiểu tính tình này để giả ngu cho việc hắn đã làm sai.
Bàn tay to bắt lấy bàn tay đang vân vê khuôn mặt của Diệp Vô Nhiên cưỡng ép rời đi, một bàn tay khác lại dùng đại lực bóp lên một lần nữa.
"Ngọa tào, Cố Sính ngươi có bệnh đúng không?" Diệp Vô Nhiên muốn rút bàn tay ra khỏi bàn tay của Cố Sính.
Chênh lệch bàn tay giữa nam nhân và thiếu niên được thể hiện rõ ràng, bàn tay nhỏ bé của Diệp Vô Nhiên bị bàn tay to lớn của Cố Sính nắm chặt trong tay, dù vung thế nào cũng không thoát khỏi kiềm chế của Cố Sính.
"Biết rõ sai lầm rồi sao?" Cố Sính chất vấn, y muốn Diệp Vô Nhiên biết rõ sai lầm của bản thân, nếu Diệp Vô Nhiên không biết thì y sẽ nói cho Diệp Vô Nhiên biết, nếu Diệp Vô Nhiên không chịu thay đổi vậy thì y sẽ dùng hành động để cho Diệp Vô Nhiên biết rõ sai lầm một cách triệt để.
Diệp Vô Nhiên bĩu môi, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn khuất phục trả lời một câu cho có lệ: " Ta biết sai rồi."
"Sai ở đâu?" Cố Sính có cảm giác sai lầm mà Diệp Vô Nhiên muốn nói không giống với sai lầm mà Cố Sính muốn nói.
Biểu tình của Diệp Vô Nhiên rất không kiên nhẫn, nhưng tình hình lúc này khiến hắn chỉ có thể thành thật nhận sai.
"Sai ở việc không xuống dưới lầu gặp ngươi."
Ngoài miệng thì thành thành thật thật nhận sai nhưng đáy lòng Diệp Vô Nhiên lại quyết định, cho dù sau này Cố Sính có tìm hắn, hắn vẫn sẽ không gặp là không gặp.
"Không phải sai ở việc này."
"Không phải việc này?" Diệp Vô Nhiên suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy ngày hôm nay hắn chọc giận Cố Sính cũng chỉ có mấy việc thôi.
"Sai ở việc không nên chửi ngươi, mắng ngươi trong điện thoại?"
"Không đúng."
"Sai ở việc biết rõ trời nắng mà vẫn bắt ngươi phơi nắng ở dưới lầu."
"Không đúng."
"Sai ở..." Diệp Vô Nhiên nghĩ nửa ngày cũng thật sự không biết hôm nay mình còn làm sai việc gì, lấy tay gãi gãi cái ót, hắn nhìn về phía Cố Sính xin giúp đỡ.
Cố Sính không biết Diệp Vô Nhiên cố ý giả ngu hay thật sự không biết mình đã làm sai chuyện gì, lấy điện thoại di động của mình ra quơ quơ trước mặt Diệp Vô Nhiên.
"Điện thoại."
Điện thoại?
Đối với lời nhắc nhở này của Cố Sính, Diệp Vô Nhiên càng thêm không hiểu ra sao, mặt mũi đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Cố Sính.
Được rồi, là Cố Sính đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Diệp Vô Nhiên, Cố Sính đầu hàng.
"Cuộc điện thoại sáng này, em không tắt."
Diệp Vô Nhiên nghe xong liền có phần câm nín, sáng nay hắn chỉ không tắt điện thoại của Cố Sính mà thôi, đây cũng không phải là tội lỗi ngập trời gì phải không? Có vậy nà Cố Sính lão đại cũng phải chạy tới tìm hắn gây phiền toái?
Hiệu trưởng cũng không biết phải nói sao.
"Một cuộc điện thoại mà thôi, ta chỉ làm sai ở việc đó sao? Ta không tắt thì ngươi không biết tắt hả?" Diệp Vô Nhiên đầu toàn cơ bắp, thầm nhớ lại không biết mình đã nói những gì trong điện thoại.
Tha lỗi cho Diệp thẳng nam, thẳng như xi măng cốt thép.
"Nước đường đỏ." Cố Sính không nhanh không chậm nhả ra ba chữ, nhưng ba chữ này lại khiến cho cơ thể Diệp Vô Nhiên triệt để cứng đờ.
"Không phải ngươi cũng nghe được đấy chứ, Cố Sính?"
Tình hình lúc này đặc biệt giống như sấm sét giữa trời quang, hôm nay hắn đi mua "bánh mì" cho Lâm Mộng, thời điểm mua đường đỏ quên không ngắt điện thoại của Cố Sính.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Vô Nhiên bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho phát khóc, hắn còn nghĩ vì lý do gì mà Cố Sính lại tới đây, thì ra là nghe được những lời kia của hắn, xong rồi xong rồi.
"Ừ, tôi đang nghe em giải thích đây." Cố Sính đứng dậy, ôm cánh tay tựa ở trên ghế làm việc dùng ánh mắt như một vị phán quan mà nhìn Diệp Vô Nhiên.
"Cố Sính, ta nghĩ hành vi này của ngươi có phần quá đáng, ta với ngươi chỉ là tình duyên trong trò chơi, cũng không phải là người yêu trong hiện thực, hơn nữa ngay từ đầu ta đã nói với ngươi rồi, giữa ta và ngươi chỉ dừng lại ở quan hệ tình duyên trong trò chơi, cho nên ngươi cũng không có tư cách chất vấn đến tình cảm của ta trong hiện thực."
Diệp Vô Nhiên đem từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng, từ lúc bắt đầu tất cả là do Cố Sính sống chết quấn chặt lấy hắn, còn dùng phương thức uy hiếp khiến cho hắn cùng y trở thành tình duyên, hết thảy đều là Cố Sính chủ động.
Mà thái độ của Diệp Vô Nhiên dành cho Cố Sính chỉ có hai chữ chán ghét, cho nên ngay từ khi bắt đầu hắn đã từng nói qua với Cố Sính, hai người bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ trong hiện thực. Tất nhiên Diệp Vô Nhiên đã sớm cảnh cáo qua, là do Cố Sính tự nghĩ rằng mình bị đội nón xanh, việc này cũng không thể trách Diệp Vô Nhiên.
"Ừ, em nói rất đúng." Cố Sính gật đầu, giọng nói rất hời hợt, giống như người vừa rồi yêu cầu Diệp Vô Nhiên giải thích không phải là y vậy.
Diệp Vô Nhiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn Cố Sính là một người thức thời hiểu chuyện, như vậy thì hảo hảo nói chuyện cùng sẽ không phí sức nha.
"Cố Sính, theo quy tắc của Kiếm Tam, nếu ở hiện thực đã có đối tượng thì nên tử tình duyên, nếu không thì chính là bắt cá hai tay, cho nên chúng ta không phải nên tử tình duyên hay sao?"
Cố Sính vẫn gật đầu như trước, cái gật đầu này của y làm cho Diệp Vô Nhiên cảm thấy mình giống như một con ngựa hoang thoát cương, thoát khỏi sự trói buộc của dây cương trở về với thảo nguyên rộng lớn mà nó yêu thích nhất.
Hình dung chính xác thêm chút nữa thì giống như hình ảnh của một con gà vui sướng chạy như điên.
"Cố Sính, xem ra là trước kia ta đã hiểu lầm ngươi rồi, trước kia trong trò chơi ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một kẻ bá đạo không nói lý, không nghĩ tới trong hiện thực ngươi lại tốt bụng như vậy, thật tốt nha." Tâm trạng Diệp Vô Nhiên tốt lắm, thái độ đối với Cố Sính cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Nói cũng đúng, ngươi vốn là một con cừu non chờ bị mổ thịt, thợ săn lại đột nhiên buông tha cho ngươi, ngươi cũng sẽ vui vẻ mà nói dối người thợ săn này thật vĩ đại, thật thiện lương thật tốt bụng.
"Ừ, tử tình duyên, trở thành người yêu." Cố Sính nhìn Diệp Vô Nhiên cao hứng như vậy, cao hứng đến cái miệng nhỏ nhắn đều cong lên, nói chuyện cũng ngọt ngào như mật, vậy y sẽ nói chút chuyện mà y cho rằng hắn sẽ càng cao hứng hơn nữa.
Cố Sính khẽ nhíu mày.
"Không làm người yêu, vậy trực tiếp kết hôn?" Cố Sính thấy việc này có thể thực hiện được, y đã không thể chờ đợi được muốn dùng sợi dây tơ hồng vĩnh viễn trói Diệp Vô Nhiên bên người.
"Kết cái đầu quỷ a!" Diệp Vô Nhiên tức giận lấy hai tay đập bàn đứng dậy, thiếu chút nữa thì đã tiến lên đánh Cố Sính một trận.
Về phần tại sao lại không đánh, Cố Sính quá cao, Diệp Vô Nhiên sợ đánh không lại.
Chênh lệch chiều cao khiến cho Cố Sính gần như ôm trọn Diệp Vô Nhiên, Diệp Vô Nhiên cực kỳ chán ghét Cố Sính dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống hắn, hừ, lớn lên cao như vậy, khẳng định đều ăn thức ăn công nghiệp.
"Bảo bối, kiên nhẫn của tôi không tốt lắm đầu." Áp chế về chiều cao khiến ngữ khí của Cố Sính có phần ngạo mạn.
"Cố Sính, có phải ngươi không nghe hiểu tiếng người hay không? Ta không thích đàn ông! Ta thích em gái đáng yêu, ngươi có thể buông tha cho ta hay không?"
Xem ra bạo lực không hề có tác dụng với Cố Sính, Diệp Vô Nhiên nghĩ vẫn lên ngoan ngoãn nói chuyện đạo lý với Cố Sính thì hơn, hy vọng Cố Sính có thể nghe hiểu lời hắn nói.
"Trần tiên sinh, Cố tổng và Diệp đồng học thật sự là người yêu sao? Cảm giác giống như lúc nào cũng có thể đánh nhau ấy." Mông hiệu trưởng thấy tình hình càng ngày càng không đúng, không khí yêu đương lúc đầu đến giờ phút này dần dần phát triển thành mùi thuốc súng nồng nặc, Mông hiệu trưởng không biết đây là phương thức yêu đương kiểu mới gì.
Đây cũng là ngày đầu tiên Trần Thỏa biết đến sự tồn tại của Diệp Vô Nhiên, hắn làm sao biết cái quỷ gì đang diễn ra a? Chỉ có điều thiếu niên kia giương nanh múa vuốt dùng lời lẽ hết sức thô tục mắng chửi Cố tổng trước mặt hắn, vậy mà Cố tổng của bọn họ cũng không hề tức giận, có lẽ chẳng qua là thiếu niên kia đơn phương gây sự.
"Mông hiệu trưởng không cần lo lắng, Cố tổng cũng không để ý."
"Thế nhưng là, Diệp đồng học ngang ngược càn rỡ như vậy có cần ta lên tiếng ngăn lại không?" Mông hiệu trưởng nhìn Diệp Vô Nhiên chỉ vào mũi Cố Sính dùng tiếng địa phương mắng chửi một câu sau lại dùng tiếng phổ thông mắng chửi một câu, đây là phòng làm việc của hiệu trưởng nha, sao có thể xuất hiện ngôn ngữ thô bỉ như vậy?
"Mắng đủ chưa?" Cố Sính nhíu mày nghe Diệp Vô Nhiên mắng chửi y, cũng không mắng lại mà vẫy vẫy tay với Trần Thỏa.
Trần Thỏa nhanh tay lẹ mắt đi đến bên cạnh máy đun nước lấy một cốc nước ấm đặt trước mặt Cố Sính.
"Cố tổng, nước đây ạ."
Đừng nhìn bộ dạng giống như em trai nhà bên của Diệp Vô Nhiên trông vô hại thậm chí còn có chút dễ bắt nạt mà lầm, cái miệng nhỏ nhắn kia mắng người còn phi thường lợi hại, câu chữ rõ ràng, nghiêm chỉnh lưu loát mắng Cố Sính hai phút đồng hồ.
Cố Sính một mực trầm mặc không lên tiếng tùy ý Diệp Vô Nhiên thoải mái mắng chửi, dù sao cũng chỉ quanh quẩn ở khốn khiếp này nọ các loại, trong trò chơi Cố Sính cũng đã nghe quen rồi, không quan tâm.
Y cầm cốc nước trên bàn đưa tới trước mặt Diệp Vô Nhiên.
"Uống nước trước đi."
Diệp Vô Nhiên nhả chữ mắng người rất nhanh, nhả chữ mắng nhanh như vậy vô cùng tốn nước miếng, nhìn thấy cốc nước trước mặt mới cảm thấy khát, hắn cảnh giác nhìn về phía Cố Sính, hừ, có tật giật mình.
"Uống xong lại mắng." Cố Sính đau lòng cho cổ họng của Diệp Vô Nhiên, y sợ Diệp Vô Nhiên không uống ngụm nước thấm giọng thì cổ họng sẽ khó chịu, thấy Diệp Vô Nhiên không nhận cốc nước trong tay y, y liền mở miệng giải thích với Diệp Vô Nhiên. +
"..." Diệp Vô Nhiên á khẩu không nói được câu nào, ra vẻ không tình nguyện nhận lấy cốc nước trên tay Cố Sính uống một ngụm, cổ họng lập tức thoải mái.
"Kia... Cảm ơn." Diệp Vô Nhiên đặt ly nước lên bàn, không tình nguyện ấp úng nói ra một câu cảm ơn.
Cố Sính lắc đầu cười, cúi người ngồi xuống ghế, lễ phép mời.
"Mắng tiếp đi." 1
"....." Diệp Vô Nhiên vừa mới uống nước của Cố Sính, sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục mắng người ta, Cố Sính cố ý muốn cho hắn xấu hổ đúng không?
Trần Thỏa đứng một bên thiếu chút nữa thì véo vào chân mình một cái, không phải hắn đang nằm mơ đấy chứ? Cố tổng của bọn họ từ khi nào lại trở nên tốt tính như vậy?