CHương 107.
Có cái gọi là binh bất yếm trá, miễn có thể thắng là được. +
Bản đồ Vô Lượng Sơn luôn luôn là bản đồ công phòng chiến quy mô nhỏ, nhưng hôm nay không giống, Thúc Cửu mang theo bang chúng của Di Hồi chiêu mộ rất nhiều người chơi tự do bên trận doanh Hạo Khí Minh, một số lượng nhân số khổng lồ dũng mãnh tiến vào bản đồ Vô Lượng Sơn, có thể sánh ngang với số lượng người chơi bên trận doanh của Ác Nhân cốc mà Cố Sính dẫn tới.
Truyền tống trận trong bản đồ trực tiếp kẹt cứng, nhân số lên đến hơn ba nghìn người, kinh khủng hơn chính là những bang hội hậu cung hâm mộ Cố Sính kia, vừa nhận được tin tức Cố Sính bị Thúc Cửu vây ở Vô Lượng Sơn ngay lập tức điều động binh sĩ vọt tới trợ giúp.
Điều đáng sợ không phải là số lượng binh sĩ mà là số lượng vú em trị liệu, cho ngươi vài phút tự mình trải nghiệm cảm giác thống khổ muốn chết mà chết không được, máu chỉ còn một tia liền có người cho ngươi sữa.
Mắt thấy số người tham gia trận công phòng này càng ngày càng nhiều, thế lực hai bên ngang nhau, nụ cười của Thúc Cửu càng thêm xấu xa, hắn lựa chọn dùng chiến thuật biển người đem Cố Sính vây ở trong trận công phòng chiến này không cho y thoát thân, nếu như tên Cố Sính này lựa chọn bỏ trốn để chạy về bên cạnh tình duyên, nhất định sẽ phải hứng chịu một cơn mưa mắng chửi, Thúc Cửu hắn cũng có thể vãn hồi được mặt mũi bị ném đi năm đó.
[Hệ thống: thời gian kết thúc nhiệm vụ dưỡng thai còn lại hai mươi phút, xin hiệp sĩ mau chóng hoàn thành.]
Hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ kỳ ngộ chỉ còn lại hai mươi phút, Cố Sính nhíu mày nhìn số lượng người tham gia công phòng ngày càng nhiều, y có chút hơi đau đầu.
Chỉ huy công phòng của Ác Nhân cốc lộ vẻ đau đầu, điều này giúp cho tâm lý cầu thắng của người chơi bên Hạo Khí minh tăng cao, lúc đánh nhau càng có thêm động lực.
"Cố Sính, hay là như vậy đi, ngày hôm nay ở trước mặt mọi người, ngươi hãy cúi đầu cầu xin ta bỏ qua cho ngươi, nói không chừng ta sẽ không để cho ngươi thua thảm hại như vậy." Thúc Cửu kiêu ngạo nói ra, không phải chỉ có một mình Cố Sính mới nghĩ đến việc tìm bộ phận phát triển hỏi thăm, Thúc Cửu hắn cũng biết nha, hắn đã hỏi thăm rõ ràng rồi, Diệp Vô Nhiên kích hoạt kỳ ngộ, nhiệm vụ dưỡng thai là quan trọng nhất, mỗi ngày đều có thời gian hạn chế nhất định, một khi bỏ lỡ, không chỉ nhiệm vụ kỳ ngộ biến mất mà nhân vật trong trò chơi của Diệp Vô Nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
"Cố Sính, ta chỉ huy thay ngươi một lúc, ngươi quay về làm nhiệm vụ trước rồi sau đó quay lại." Đường Trâu nói, mặc dù khả năng chỉ huy của hắn không bằng Thúc Cửu thân kinh bách chiến, nhưng ít nhất cũng có thể chống đỡ một thời gian ngắn.
Cố Sính lắc đầu, y không chỉ muốn chiến thắng trong trận công phòng lần này, y còn muốn dùng mười phút này đánh bại Thúc Cửu.
"Nếu không gọi Cái lão nhị đến giúp đỡ?" Đường Trâu mở danh sách hảo hữu, mặc dù giữa Cái lão nhị và Cố Sính xảy ra mâu thuẫn, nhưng dù sao hắn cũng là một chỉ huy công phòng của Ác Nhân cốc, sẽ không đến mức thấy chết mà không cứu. +
"Không cần, ta có biện pháp." Cố Sính không phải là một người chủ động cầu xin người khác, cho dù thật sự có một ngày y gặp phải tai vạ, ngạo khí của y cũng không cho phép y cầu xin người khác, không bằng chiến đấu đến chết mới thôi.
Đường Trâu nhíu mày nhìn Di Hồi đứng phía sau đám người Hạo Khí Minh thi triển kỹ năng Phụng Vũ Cửu Thiên, âm thầm hạ quyết tâm, trước kia Di Hồi gây chuyện chọc tức Cố Sính bọn họ đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, dù sao cũng không phải đại sự gì, nhưng chuyện ngày hôm nay hắn không thể mặc kệ không quản được nữa.
Nghĩ xong, Đường Trâu lẩn vào trong đám người chơi lén lút hủy bỏ trạng thái chiến đấu, sau đó hắn ẩn thân chuẩn bị bắt cóc Di Hồi.
Cố Sính cầm trường thương trong tay, híp mắt nhìn Thúc Cửu đang đại sát bốn phương trong đám người, khuôn mặt dần dần trở nên âm trầm.
"Mộc Tĩnh, ngươi là Tán cha, trong các trận đấu thì ngươi chính là ba ba a, vậy mà ngay cả đánh người mà ngươi cũng không làm được?"
Trầm Thuật chỉ hận không thể rèn sắt thành thép nói, hắn lại thỏa hiệp đem vài trang bị trên người tháo xuống, điểm trang bị không khác gì tân thủ, nếu như vậy mà Mộc Tĩnh vẫn không thể đánh chết hắn, vậy hắn không thể dạy bảo cho Mộc Tĩnh được.
"Trầm Thuật ngươi đừng tức giận, ngươi xem bây giờ ta đã nắm rõ kỹ năng hơn lúc trước nhiều rồi đúng không?" Mộc Tĩnh chột dạ nở nụ cười ôn nhu với Trầm Thuật, hắn vẫn có chút không hiểu kỹ năng phái Bồng Lai, dù sao hắn cũng là kẻ ngốc trong lĩnh vực thi đấu thể thao điện tử, có thể xem hiểu kỹ năng cũng xem như tiến bộ không tệ rồi.
Trầm Thuật nhìn bộ dạng ôn nhuận như ngọc của Mộc Tĩnh, thở dài nói câu xin lỗi.
Mộc Tĩnh cùng Trầm Thuật là bạn thời đại học, mặc dù không ở chung một phòng ký túc xá, nhưng hai người là khách quen trong thư viện, hai người thường xuyên cùng ra cùng vào cho nên quan hệ rất tốt, sau khi bước chân vào xã hội vẫn giữ liên lạc với đối phương, nhưng có một thời gian ngắn hai người mất liên lạc, Trầm Thuật vừa mới gặp phải với cuộc khảo hạch thăng chức cho nên bận túi bụi, mãi gần đây mới biết được chuyện tình cảm của Mộc Tĩnh gặp phải vấn đề rất lớn.
Với tư cách là bạn bè, hắn cũng chỉ có thể quan tâm an ủi Mộc Tĩnh nhiều hơn vài câu mà thôi, nhưng mỗi ngày Trầm Thuật đều nhìn thấy dáng vẻ khổ sở không chịu nổi vì chuyện tình cảm của Mộc Tĩnh, dứt khoát lôi kéo Mộc Tĩnh chơi Kiếm Tam cùng mình, hắn muốn giúp cho Mộc Tĩnh có thể tạm thời quên tên cặn bã Trần Hãn kia đi, mặc dù bây giờ Mộc Tĩnh đã không còn nhớ đến Trần Hãn, nhưng thuộc tính tay tàn này lại làm cho Trầm Thuật đau đầu không dứt.
"Ngươi đó, nếu như ngươi hung dữ nóng nảy một chút thì đã không bị Trần Hãn đối xử như vậy." Trầm Thuật vừa nghĩ tới ba tháng trước mình nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, cả người đầy vết thương của Mộc Tĩnh liền hận đến cắn răng. +
"Ừ." Mộc Tĩnh gật đầu không nói gì, người khác hay nói hắn có tính cách ôn nhu, nhưng cái từ ôn nhu này cũng chỉ để che giấu cho sự nhu nhược của hắn mà thôi.
Trầm Thuật gõ đầu mình, hắn vô tình nhắc tới chuyện thương tâm của Mộc Tĩnh rồi, Trầm Thuật vô cùng áy nói lời xin lỗi thêm một lần nữa.
"Từ Dã, Từ Dã, chút nữa ngươi đi quyết đấu với Tán cha kia đi, đó là một Tán cha có vũ khí cam, ta đánh không lại." Ngô Ly trốn phía sau tảng đá lớn, thò ra nửa cái đầu nhỏ giọng nói.
Từ Dã đứng sau Ngô Ly hốt hoảng nhìn Mộc Tĩnh cách đó không xa, Tán cha có vũ khí cam đó, tìm Tán cha có vũ khí cam quyết đấu không phải đi tìm chết sao?
"Ngô Ly, rốt cục ngươi hận ta đến thế nào a, ngươi muốn ta thăng thiên phải không?" Từ Dã đau lòng nói.
"Ngươi cảm thấy bị Tán cha đánh tốt hơn hay là bị Cố đại thần tố cáo ngươi đem ảnh của hắn ra buôn bán tốt hơn? Ngồi tù và bị Tán cha đánh, ngươi chọn cái nào?" Ngô Ly cho Từ Dã hai sự lựa chọn.
"...." Từ Dã không phải là một Thuẫn Nương không biết tốt xấu, tất nhiên nàng biết rõ hai lựa chọn này bên nào nặng bên nào nhẹ.
"Ngô Ly, ngày này năm sau ngươi nhớ đốt cho ta chút tiền giấy." Dứt lời, Từ Dã cầm mạch đao và lá chắn của mình xông về phía hai người Trầm Thuật và Mộc Tĩnh.
Dương tinh sa trường!!
Từ Dã nhìn thấy trên đầu Mộc Tĩnh thành công xuất hiện dấu hiệu bị nàng khiêu chiến, nàng chột dạ chạy đến trước mặt Mộc Tĩnh, ra vẻ tiêu sái nói: " Tiểu Tán cha, cùng ta quyết đấu được không?"
"Hả?" Mộc Tĩnh sợ hãi nhìn về phía Trầm Thuật, ngay cả kỹ năng hắn cũng không quen tay thì đánh thế nào?
Trầm Thuật cảm giác được Từ Dã không có ý tốt lập tức muốn đem trang bị vừa tháo ra mặc lại, đợi đến khi đếm ngược thời gian quyết đấu hắn sẽ ra tay giúp Mộc Tĩnh đánh hội đồng Thuẫn Nương này, không ngờ bên tai đột nhiên xuất hiện âm thanh thi triển kỹ năng Bình Sa Lạc Nhạn, một giây sau toàn bộ kỹ năng của Trầm Thuật đều biến thành màu đen, hắn bị Cầm nương trốn ở nơi hẻo lánh khống chế.
"Không xong!" Trầm Thuật kinh hô một tiếng không tốt, hắn cắn răng nhìn về phía Cầm nương đang đứng ở một nơi hẻo lánh, chỉ thấy Cầm nương âm thầm Bình Sa hắn cầm trong tay một đoạn dây thừng mỉm cười với hắn.
"Trầm Thuật, ngươi làm sao vậy?" Mộc Tĩnh nghi ngờ nhìn Trầm Thuật đầu cũng không quay lại tiêu sái đi đến bên cạnh Cầm nương, còn chủ động để cho người ta trói, hắn muốn đi lên hỗ trợ nhưng lại phát hiện kỹ năng của mình căn bản không thể đánh trúng Cầm nương kia.
"Xin lỗi nha, tiểu thân ái của Thúc Cửu." Ngô Ly đem Trầm Thuật trói thật chặt, tiểu Cầm cha này thật là đẹp mắt, nàng không nhịn được dùng ngón trỏ nâng cái cằm vừa Trầm Thuật lên. +
Trầm Thuật nghĩ bản thân mình đã quá chủ quan, không thể tháo hết trang bị trong bản đồ cho phép người chơi tuyên chiến với nhau, bây giờ thì tốt rồi, bị người của Ác Nhân cốc bắt được.
"Mộc Tĩnh, ngươi không giúp được ta, trên người của ngươi bị treo buff rồi, bây giờ ngươi chỉ có thể đánh Thuẫn Nương trước mặt ngươi thôi."
Mộc Tĩnh quay đầu nhìn về phía Từ Dã đang ôm thuẫn run lẩy bẩy, chỉ có thể đánh Thuẫn Nương này?
"Tán Tán Tán cha, tán hạ lưu thuẫn a, ngươi xem hôm nay thời tiết đẹp như vậy, không bằng cùng ta ngồi xuống cùng nhau uống trà a." Từ Dã nịnh nọt nói với Mộc Tĩnh, đùa gì thế, đây là Bồng Lai đó, là ba ba trong các trận đấu, cho dù chỉ là một tay mới, nhưng chỉ cần người ta bấn loạn kỹ năng cũng có thể hành hạ nàng thuẫn nát người vong.
Ngô Ly phụng mệnh làm việc không có tâm trạng để cho Trầm Thuật giải thích với Mộc Tĩnh về kỹ năng Thương Vân gì gì đó, nàng nắm chặt dây thừng trong tay, đắc ý cười nói: " Từ Dã, ngươi giữ chân Tán cha, ta đem tiểu thân ái này đi trước."
Trầm Thuật nghe được ba chữ "tiểu thân ái" này liền khẳng định chuyện này có liên quan đến tên Thương Vân quấn người kia, đúng là âm hồn bất tán.
"Trầm Thuật?" Mộc Tĩnh thấy Trầm Thuật bị bắt đi, hắn lo lắng đi theo phía sau nhưng lại bị Từ Dã chặn lại.
"Tán cha, không phải chúng ta đã nói cùng uống trà sao?" Vì không bị Cố Sính kiện lên tòa án, Từ Dã mạo hiểm tính mạng ngăn cản Mộc Tĩnh lại.
Mộc Tĩnh khó xử nhìn Từ Dã lại nhìn Trầm Thuật đã đi xa, trò chơi này tại sao lại không thân thiện như thế? Không phải Trầm Thuật đã nói người chơi trong trò chơi này đều rất thân thiện hay sao?
Công phòng chiến dưới sự chỉ huy của Cố Sính và Thúc Cửu đánh đấm túi bụi, bên phía Cố Sính đa số đều là vú em, người chơi bên Ác Nhân cốc cơ bản sẽ không quay về điểm phục sinh, Tụ Hiệp Lệnh là server do Ác Nhân cốc làm chủ, trong mấy mùa giải người chơi bên Hạo Khí minh một mực bị Ác Nhân cốc chèn ép, trong lòng đã sớm nhẫn nhịn một hơi, rút cuộc hôm nay cũng đã thấy được hi vọng chiến thắng trong công phòng chiến, mỗi người đều giống như uống phải máu gà, sau khi sống lại từ điểm phục sinh lại lập tức xông ra ngoài, ai cũng giết đến đỏ cả mắt rồi.
"Cố Sính, thời gian của ngươi cũng không còn nhiều a." Thúc Cửu cầm thuẫn đứng trong đám người nở cười xấu xa với Cố Sính, có thể phục thù khiến cho hắn cực kỳ thoải mái.
Cố Sính đem trường thương trong tay cắm xuống dưới đất, đúng là thời gian của y không còn nhiều lắm.
"Ngươi nói rất đúng, ta đây cũng không phụng bồi nữa, mang người lên đi." Sự tự tin trên mặt Cố Sính chưa bao giờ giảm đi một phần, y vừa dứt lời liền quay đầu nhìn về đỉnh núi phía sau lưng mình, chỉ thấy Trầm Thuật bị Ngô Ly trói trên đỉnh núi không thể động đậy
Thúc Cửu dựa theo ánh mắt của Cố Sính nhìn sang, tiểu thân ái của hắn vậy mà lại bị Cố Sính sai người trói lại.
Trầm Thuật đứng trên đỉnh núi cúi đầu nhìn những người tham gia công phòng chiến đánh nhau kịch liệt, trên mặt phần lớn là nghi hoặc, bọn họ đánh công phòng thì trói hắn làm cái gì?
"Cố Sính!" Trên người Thúc Cửu không còn bóng dáng của sự kiêu ngạo, hắn thật sự đã bị chọc giận, điểm nộ khí sớm đã bùng lên mãnh liệt, hắn ném một cái Thuẫn Phi về phía Cố Sính sau đó không chút do dự đánh ra một cái Trảm Đao.
Sau một cú nhảy nhẹ nhàng né tránh Trảm Đao của Thúc Cửu, Cố Sính nở nụ cười kiêu ngạo với Thúc Cửu, trận công phòng lần này người có tư cách kiêu ngạo chỉ có thể là y. +
"Ngươi muốn thắng hay là muốn Cầm?" Gần đây Cố Sính luôn ôn hoà nhã nhặn giúp Diệp Vô Nhiên làm nhiệm vụ dưỡng thai, cho nên y cũng trở nên tốt bụng hơn, y cho Thúc Cửu hai sự lựa chọn.
"Đây chỉ là trò chơi, ngươi trói nhân vật trong trò chơi của tiểu thân ái thì làm được cái gì?" Thúc Cửu không cam lòng nhượng bộ.
Cố Sính ra vẻ buồn bực nói: " Ngươi nói rất đúng, không thể làm gì a, cùng lắm thì ta để cho toàn bộ người của Ác Nhân cốc tri triển kỹ năng lên một mình hắn mà thôi."
Cũng thiệt thòi cho Cố Sính nghĩ ra được cách này, có đến vài nghìn người chơi có mặt tại nơi này, nếu cả đám thật sự đem Trầm Thuật hạnh hạ trong một lần, trừ phi tâm lý của Trầm Thuật vô cùng cường đại, nếu không hắn chắc chắn sẽ tức giận tới mức A trò chơi.
"Ngươi.." Thúc Cửu còn chưa dứt lời, Độc la phía sau đã hô to không ổn: "Không hay rồi, bang chủ bị Pháo ca bên Ác Nhân bắt đi rồi!"