Chương 112.
Nếu muốn sinh hoạt không có trở ngại, thì ít nhất trên đầu cũng phải mang chút màu xanh. +
Diệp Vô Nhiên lấy tay dụi nhẹ vài cái trên mắt mới xác nhận mình không nhìn lầm, tay Quân Tiêu chính xác đang ôm eo của hắn, mà người trong ngực Cố Sính đích thực là Lục Sâm.
Nhưng mà Diệp Vô Nhiên còn chưa có phản ứng gì thì Quân Tiêu đã đứng ngồi không yên, hắn buông Diệp Vô Nhiên ra sau đó nhảy xuống khỏi xe ngựa, nắm đấm hữu lực trực tiếp đánh về gương mặt tuấn dật của Cố Sính.
Ngồi chờ chết cũng không phải phong cách của Cố Sính, y đem Lục Sâm trong lòng đẩy ra, lùi về phía sau vài bước né tránh nắm đấm của Quân Tiêu, nháy mắt một cái trong tay y đã xuất hiện trường thương, cùng Quân Tiêu đánh đấm túi bụi.
Lục Sâm lấy lại được tự do, hắn vượt qua Cố Sính và Quân Tiêu đang đánh nhau đi đến trước mặt Diệp Vô Nhiên.
"Hai tên này điên rồi, ta với ngươi trốn đi thôi?" Lục Sâm nhìn Cố Sính và Quân Tiêu đánh nhau đến khí thế ngất trời, ánh mắt hai người đều hận không thể rút gân lột da đối phương.
Diệp Vô Nhiên liếc nhìn Cố Sính, cái mặt thúi hoắc kia cứ như ai đó nợ y mấy trăm vạn vậy, lại nhìn sang Quân Tiêu, ừm, đây chính là biểu lộ của tên sát nhân cuồng ma chỉ xuất hiện trong phim ảnh a.
"Lên xe." Diệp Vô Nhiên bị bọn họ dọa sợ, hắn ôm cái bụng to lớn của mình dịch sang một bên chừa lại cho Lục Sâm một chỗ trống, Lục Sâm thấy thế liền leo lên xe ngựa, sau khi để cho Diệp Vô Nhiên nắm chặt lấy y phục của mình hắn mới nhặt roi da dưới chân lên đánh xe chuồn đi.
_______________________________________
Tự mình lui binh nhận thua một trận công phòng, nửa đời người nhận lấy vạn lời bêu danh.
Thúc Cửu xem 818 Kiếm Tam từng bài từng bài đều quở trách hắn là một tên chỉ huy vô năng, nội tâm không hề gợn sóng thậm chí hắn còn cảm thấy có chút buồn cười, người chơi Kiếm Tam mắng chửi người thật đúng là không có chút sáng tạo nào hết a, mắng qua mắng lại cũng chỉ có vài câu.
"Thiếu gia, bên phía công ty đã an bài xong xuôi, lão gia nói thứ hai sẽ để ngài đến công ty." Cầu thúc ôm một chồng tài liều đặt lên bàn trước mặt Thúc Cửu, quấy rầy Thúc Cửu xem bài post mắng chửi hắn.
Mấy bài viết này đảo mắt đã hơn một ngàn lầu, tất cả đều mắng Thúc Cửu là một chỉ huy vô dụng, mặc dù ngôn ngữ không nặng nề thô tục nhưng ý tứ lại liên miên bất tận, Thúc Cửu cũng không có tâm trạng tiếp tục xem, hắn đặt điện thoại di động lên mặt bàn sau đó ngẩng đầu cười với Cầu quản gia.
"Những thứ này buổi tối cháu sẽ xem, bây giờ đến bệnh viện trước."
Dứt lời, Thúc Cửu đứng dậy duỗi duỗi cái lưng mỏi nhừ, lại nói hôm nay là lần đầu tiên hắn ngây người trong thư phòng lâu như vậy, sau này cuộc sống của hắn có lẽ phần lớn thời gian đều là ở chỗ này, nên thích ứng trước thì hơn.
"Vâng, thiếu gia, đúng rồi thiếu gia, người lần trước mà ngài để tôi đi tr.a đã tr.a ra được rồi, tư liệu của người đó tôi đặt ở dưới cùng." Cầu quản gia nghi hoặc trong lòng, vì sao lần này trở về thiếu gia nhà hắn lại thay đổi nhiều như vậy? +
Muốn nói da mặt dày, Thúc Cửu thật sự rất mặt dày, từ nhỏ cái gì mà đào tổ chim, tốc váy nữ sinh, những việc nghịch ngợm này hắn đều đã làm qua, lại còn không nghe lời trưởng bối, Cầu thúc cũng xem như nhìn Thúc Cửu lớn lên, ông biết rõ tính nết của Thúc Cửu như thế nào, nhưng hành vi gần đây của Thúc Cửu thật sự khiến cho Cầu thúc hoài nghi người trước mắt là một con báo biến thành một con mèo.
Trong mắt Thúc Cửu lóe lên chút kinh hỉ, mới duỗi lưng được một nửa liền xoay người lật tập tài liệu lên.
Đem tất cả tài liệu phía trên lấy ra, Thúc Cửu nhìn tập tài liệu của Trầm Thuật đặt trên mặt bàn, giống như một người yêu thích đọc sách đã tìm được một quyển sách làm cho hắn hết sức hài lòng.
Hắn cầm lấy tư liệu của Trầm Thuật, mở trang thứ nhất liền nhìn thấy ảnh chụp thẻ căn cước của Trầm Thuật.
Thiếu niên trong tấm ảnh nhiều nhất cũng chi hai mươi tuổi, mái tóc ngắn vụn vặt không quá tai, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đẩy trẻ trung.
Người đẹp mắt có nhan trị giá cao dù có chụp ảnh chứng nhận có lực sát thương cao kiểu này cũng không bị ảnh hưởng, trái lại trong tấm ảnh ngũ quan của Trầm Thuật thoạt nhìn càng thêm thanh tú tuấn dật, lại để cho Thúc Cửu nhìn chăm chú không chớp mắt.
"Ta biết mà, ngoài đời thực em nhất định sẽ rất đẹp mắt." Thúc Cửu rất hài lòng với tấm hình này, bất tri bất giác khóe miệng của hắn đã không khống chế được mà khẽ cong lên.
Tính ra thì Thúc Cửu cũng là một tay tình trường lão luyện duyệt qua vô số người, đặc biệt là mỹ nhân, thời điểm nữ hào Thuẫn Nương của hắn được Trầm Thuật cứu sống, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trầm Thuật liền khẳng định ngoài đời Trầm Thuật tuyệt đối là một nam nhân mặt mũi thanh tú xinh đẹp.
Đem ánh mắt lưu luyến không rời trên tấm ảnh của Trầm Thuật chuyển xuống dưới, Thúc Cửu đảo mắt nhìn về tin tức của Trầm Thuật trên tư liệu.
Trầm Thuật, 24 tuổi, quản lý công ty Phong Tấn, tốt nghiệp đại học XX, cao 1m74, thể trọng 54 cần, thành viên gia đinh, cha là giáo sư, mẹ là bà chủ tiệm cơm, em trai đang học tại đại học XXX.
"52 cân hơi gầy." Thúc Cửu hơi nhíu mày nói, hắn đối với chiều cao và thể trọng của Trầm Thuật có chút không hài lòng, tiểu thân ái nhà hắn không thể quá gầy, xem ra sau này phải tốn chút tâm tư vỗ béo mới tốt.
"Gầy?" Cầu thúc nghi ngờ xen vào hỏi.
"Đúng vậy, hơi gầy, Cầu thúc trong khoảng thời gian này ngài tìm hiểu giúp cháu vài phương pháp chú ý chăm sóc thân thể, sau này có ích." Thúc Cửu nhíu mày nói.
"Vâng, thiếu gia." Cầu quản gia đáp ứng lại thấy Thúc Cửu đang rất chăm chú xem tư liệu của Trầm Thuật liền liếc mắt nhìn sang, hiếu kỳ hỏi: "Thiếu gia, ngài đây là?" +
Thúc Cửu ngẩng đầu nhìn Cầu thúc, khóe miệng giơ lên một nụ cười vui vẻ.
"Không có gì, chỉ là may mắn gặp được người mà cháu muốn chăm sóc cả đời thôi."
Muôn nói ra mấy lời hời hợt cũng không được, Thúc Cửu phóng đãng không bị trói buộc rốt cuộc cũng hắt đầu tìm kiếm an phận.
Trên mặt Cầu thúc rõ ràng xuất hiện sự kinh ngạc, ông đưa tay nâng gọng kính trên kính mắt lên, có chút hối hận tại sao lúc trước không xem kỹ tư liệu này thêm vài lần, ông rất ngạc nhiên rút cuộc là người ưu tú tài giỏi đến mức nào mà lại có thể làm cho thiếu gia nhà mình quyết tâm lãng tử quay đầu.
Dù sao thì trong trí nhớ của Cầu thúc, nữ nhân đi bên cạnh Thúc Cửu người này so với người kia càng thêm xinh đẹp mỹ lệ, nhưng chưa từng có người nào có thể ở bên cạnh hắn một thời gian dài, cơ bản đều là Thúc Cửu cảm thấy nhàm chán thì sẽ lập tức đổi người.
Người có thể làm cho thiếu gia nhà ông thay đổi tính tình, không phải thần tiên trên trời hạ phàm chứ?
"Cầu thúc, ngài biết tình huống của công ty Phong Tấn này không?" Thúc Cửu híp mắt nhìn tên công ty Phong Tấn nhưng lại không nhớ ra mình đã nghe qua ở đâu, mặc dù đã đưa ra thị trường nhưng vẫn là công ty nhỏ, trong đầu hắn không hề có ấn tượng.
Cầu thúc đi đến bên cạnh Thúc Cửu, cung kính đáp: " Thiếu gia, công ty Phong Tấn là công ty tư nhân nhỏ mới thành lập ở thành phố X vào hai tháng trước."
"Công ty nhỏ à? Nhỏ đến mức chúng ta có thể thu mua sao?" Thúc Cửu híp mắt hỏi, trong đầu đã bắt đầu tính toán đến việc thu mua công ty của tiểu thân ái vào tay.
Cầu thúc gật đầu, nói ra bốn chữ.
"Là vật trong túi."
Bốn chữ này khiến cho Thúc Cửu không khỏi cao hứng vỗ tay, hắn đem tư liệu cá nhân của Trầm Thuật kẹp vào trong một quyển sách, sau đó đứng dậy chỉnh sửa quần áo đi ra khỏi thư phòng.
"Đến bệnh viện thăm cha cháu trước đã."
Cầu thúc cung kính đưa mắt nhìn Thúc Cửu đi ra khỏi thư phòng sau đó xoay người đem thông tin cá nhân của Trầm Thuật nhìn một lần, lúc này mới đóng cửa thư phòng đuổi theo bước chân Thúc Cửu.
Thái độ khác thường tất có trá, Thúc cha nằm trên giường bệnh nhìn thằng con trai chỗ nghịch của ông vậy mà lại tốt bụng gọt táo cho mình, ngoài mặt vì bảo hộ hình tượng một người phụ thân nghiêm khắc mà giả vờ bình tĩnh nghiêm túc, trong nội tâm lại hoài nghi lẽ nào ông đang nằm mơ?
"Ngươi thật sự không có gây chuyện bên ngoài?"
Thúc cha không yên trong lòng, vẫn mở miệng lặp lại câu hỏi mà mấy ngày nay ông vẫn hỏi Thúc Cửu, thằng con bất hiếu này của ông bình thường ông có sinh bệnh nằm liệt trên giường cũng không thèm đến liếc mắt nhìn một cái, lần này trở về lại nói muốn giúp ông quản lý công ty, lại còn chăm sóc chu đáo cho ông nữa.
Ông chắc chắn Thúc Cửu lại gây họa bên ngoài, hơn nữa còn là chuyện lớn, về phần lớn bao nhiêu, Thúc cha chỉ hi vọng không phải là chuyện mà ông không thể giải quyết được là tốt rồi. +
"Không có gặp rắc rối, cha yên tâm đi." Thúc Cửu ngẩng đầu thu liễm lại sự mất kiên nhẫn của bản thân mà đáp hết, sau đó hắn tiếp tục cúi đầu đọ sức cùng quả táo trong tay, với thân phận thiếu gia của mình, hắn chỉ thò tay há miệng là có người đưa cơm đến tận miệng cho hắn, hắn chưa bao giờ gọt táo, quả táo trên tay bị gọt nham nhở giống như bị chó gặm vậy.
Thúc Cửu thoáng nhíu mày, nội tâm cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả quả táo cũng gọt không xong, sau này còn như vậy thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho tiểu thân ái? Bây giờ liền lấy người bên cạnh hắn ra thí nghiệm trước vậy. ( có hiếu với bố mẹ vê lờ).
Thúc mẹ yên lặng ngồi ở bên kia giường bệnh, đáy mắt vui vẻ không nói lên lời, con trai từ nhỏ cho đến lớn đều khiến cho bọn họ tức đến thổ huyết, đột nhiên lại trở nên hiểu chuyện quả thực rất đáng để vui mừng.
"Cửu nhi, con nói thật cho mẹ biết, có phải trong lòng con đã có cô gái nào rồi không?"
Thúc Cửu bị câu hỏi của Thúc mẹ làm cho sững sờ, dao nhỏ trong tay vô ý cắt một đường dài trên ngón tay của hắn.
"Ôi, tại sao con lại không cẩn thận như vậy chứ?" Thúc me ̣thấy ngón tay của con trai chảy máu liền luống cuống rút khăn tay buộc trên ngón tay Thúc Cửu, sau đó nhấn chuông gọi y tá tới.
Thúc Cửu đem quả táo cùng dao nhỏ đặt xuống mặt bàn rồi nhếch miệng cười với Thúc mẹ, hắn lắc đầu nói mình không có việc gì, chỉ là trong lòng có chút mơ hồ.
Không phải đã có cô gái ngưỡng mộ trong lòng, mà là đã có chàng trai âu yếm.
Y tá mở cửa tiến vào phòng bệnh hỏi thăm tình hình, Thúc mẹ lo lắng để Thúc Cửu đi theo hộ sĩ xử lý miệng vết thương tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.
Nếu đổi lại là trước kia, Thúc Cửu đã trực tiếp dùng miệng mút lấy vết máu trên tay coi như đã xử lý vết thương, thế nhưng hiện giờ hắn không thể không nghe lời, Thúc mẹ vừa nói hắn đi theo y tá xử lý vết thương hắn liền ngoan ngoãn đi theo.
Sau khi Thúc cha Thúc mẹ đưa mắt nhìn Thúc Cửu đi ra khỏi phòng bệnh, cả hai ăn ý liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức nở nụ cười.
"Ông nhìn đi, tôi đã nói lúc đó hài tử vẫn còn nhỏ, có kỳ phản ứng nên mới không nghe lời chúng ta, bây giờ trưởng thành rồi, chúng ta nói gì cũng nghe theo." Thúc mẹ vui mừng nói.
Thúc cha vẫn còn có chút nghi kỵ.
"Tôi chỉ sợ nó ở bên ngoài gặp phải đại họa."
"Ông đừng có mà miệng quạ đen, con của chúng ta mặc dù nghịch ngợm ngỗ nghịch nhưng tuyệt đối không phải là loại người sẽ làm chuyện phạm pháp." Thúc mẹ mất hứng, nghĩ lại khoảng thời gian này con trai bà nghe lời bao nhiêu a.
Cầu quản gia vẫn đứng bên cạnh chậm rãi đi đến bên cạnh giường bệnh, quay đầu xác định Thúc Cửu thực sự không có ở đây mới mở miệng nói ra: " Lão gia phu nhân, lúc trước thiếu gia có để ta điều tr.a một người, hẳn là người trong lòng của thiếu gia."
"Ông nhìn đi, tôi đã nói Cửu nhi nhất định đã có cô gái mà nó thích rồi mà." Thúc mẹ nghe xong vui mừng nhướng mày, cao hứng chỉnh lại áo lông, hỏi: " Cô bé kia có xinh đẹp hay không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Gia cảnh thế nào?"
"Cái này..." Cầu thúc cà lăm.
Thúc cha giả vờ như không thèm để ý, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên chờ đợi câu trả lời của Cầu thúc, Thúc mẹ thấy Cầu thúc cả buổi cái này cái này rồi không nói nữa liền bắt đầu thúc giục.
"Cái này cái gì? Cô bé kia điều kiện không tốt sao?"
"Không phải! Ngườ̀i mà thiếu gia để cho ta đi điều tr.a chính là một người đàn ông!" +
"Phanh!"
Cầu thúc vừa dứt lời, Thúc cha liền từ trên giường bệnh ngã lăn xuống mặt đất, có thể thấy được ông bị kinh hãi không nhỏ.
"Ông nhìn ông xem, đã lớn như vậy mà còn ngã khỏi giường." Thúc mẹ lo lắng đem Thúc cha từ trên mặt đất nâng dậy, kỳ thật trong nội tâm cũng sợ muốn chết.