Chương 3

“Ta sẽ giải thích sau, rồi sao, rồi sao nữa?” Liễu Ngâm Nguyệt vui sướng truy vấn.


“Nghe nói tên Đỗ Quan Bác kia chủ động dạm hỏi với Viên Ngàn Bá, Viên Ngàn Bá dĩ nhiên vui mừng không kịp, lập tức đáp ứng hôn sự này. Tin tức lập tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người không ai hiểu nổi, một tên ham mê sắc đẹp như Đỗ Quan Bác sao lại tự nguyện cưới một nữ tử xấu xí làm vợ, thậm chí vì muốn làm cho Viên Ngàn Bá vui vẻ, hắn còn đồng ý đem nàng lập thành chính thất, còn vị chính thế kia bị thì bị đẩy xuống làm thiếp Quái lạ quái lạ!”


Nghe đến đó, Liễu Ngâm Nguyệt cùng nha hoàn Tiếu Nhân cuối cùng không nhịn được nữa cười to, đến nỗi hai má đỏ hồng, nước mắt cũng tràn ra khóe mi.
Chỉ có Liễu Hiền Lễ không hiểu gì cả, ngạc nhiên nhìn các nàng: “Sao lại thế này? Đừng cười nữa, mau kể cho đệ nghe nha!”


Thế là Liễu Ngâm Nguyệt đem chuyện lần đó Đỗ Quan Bác đùa giỡn cô nương đàng hoàng, rồi ngọn nguồn nàng lập mưu dụ Đỗ Quan Bác tự động dạm hỏi với Viên Ngàn Bác, toàn bộ kể cho đệ đệ nghe.


Liễu Hiền Lễ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Thảo nào Đỗ Quan Bác lại đi cưới một Chung Vô Diệm, chắc hắn nghĩ cô nương xinh đẹp kia là nữ nhi của Viên Ngàn Bá.”


Tiểu Nhân ở một bên ca ngợi nói: “Tiểu thư thông minh cơ trí, không chỉ cứu vị cô nương kia, mà còn dạy cho tên háo sắc ấy một bài học .”
“Đâu có.” Liễu Ngâm Nguyệt bắt chước phong thái nam nhân, thở dài trả lễ.


available on google playdownload on app store


“Nếu tên Đỗ Quan Bác biết người mình cưới là ai, nhất định sẽ rất giận dữ.” Liễu Hiền Lễ có chút lo lắng nói.
“Hắn xứng đáng bị vậy!”
“Tỷ, Đỗ Quan Bác không phải là người dễ chọc, với cá tính của hắn, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.”


“Hắn không biết tỷ là ai, sao có thể làm khó dễ?” Nàng còn lâu mới sợ!
Ai! Hắn đối với tính tình ngoan cố xảo trá của tỷ tỷ thật không còn biện pháp, tốt nhất là sớm đem tỷ tỷ gả đi.


“Được rồi! Đừng nói chuyện này nữa, chơi cờ chơi cờ! Ta đánh trước.” Nàng bắt đầu di chuyển một con cờ .
Thật ra, hôm nay Liễu Hiền Lễ đến tìm tỷ tỷ dĩ nhiên có chuyện.


“Tỷ, Dương đại ca lần trước đến đây uống rượu ngâm thơ…chính là đại công tử của Trung thư Thị lang đại nhân, mấy ngày trước có nhờ ta một việc .”
“Ừ, thì sao?” Liễu Ngâm Nguyệt vẫn chuyên tâm vào mấy quân cờ.


“Dương đại ca nói nghe thơ của tỷ tỷ rất hay, muốn có cơ hội để…lãnh giáo tỷ tỷ.”
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong liền dừng tay, đôi mắt thông minh đẹp đẽ cẩn thận xem xét hắn, giọng nói ôn nhu mát mẻ “Nghe thơ của tỷ? Hình như tỷ chưa từng làm thơ cho bất kỳ ai xem? Sao lại “ nghe thơ của tỷ”?


Liễu Hiền Lễ ho nhẹ một cái, tiếp tục nói “Năm trước tỷ tỷ có làm thơ tặng đệ, sau khi Dương đại ca xem xong….”
“Đệ nói với người khác là tỷ làm? Không phải đệ đã hứa sẽ không nói với ai sao?”


“Tỷ, một nữ tử tài mạo song toàn như tỷ, chỉ hắn mới là vị hôn phu xứng đáng!”
Lại nữa rồi! Cha mẹ suốt ngày tìm vị hôn phu cho nàng, ngay cả đệ đệ bây giờ cũng bắt đầu giống như gà mẹ.
“Muốn tỷ sớm thành thân? Đệ biết đó, mấy chuyện này tỷ luôn không thích mà.”


Liễu Hiền Lễ chưa từ bỏ ý định, khuyên nhủ: “Nữ tử mềm yếu như tơ lụa, cần phải tìm một nơi nương tựa, nhân lúc còn trẻ lại xinh đẹp, tỷ mới có thể tìm được một nơi nương tựa tốt nhất, chứ qua năm tháng, đến khi tuổi đã xế chiều, sẽ không còn kịp nữa.”


Liễu Ngâm Nguyệt không cho là đúng hỏi lại “Đệ chưa từng nghe qua mỹ nhân tuổi xế chiều là bi ai nhất sao? Lúc xinh đẹp tươi trẻ, có thể được phu quân sủng ái, nhưng đến khi phai tàn nhan sắc, có nam nhân nào mà không nạp thêm mấy thiếu nữ xinh đẹp? Người ta nói “Chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc”, tỷ tỷ đây thà rằng xuất gia thành ni, cuối cùng nghiên cứu kinh phật. Nè! Đệ chơi cờ chuyên tâm chút đi, thua bây giờ.”


Liễu Hiền Lễ nghe xong không khỏi lắc đầu thở dài “Khó trách tỷ hàng năm tham gia tiệc hoa sen, cũng chỉ cải nam trang gặp người, lần này mượn quần áo của đệ sửa nhỏ lại, lỡ cha mẹ biết, không phải sẽ bị quở trách một chút là xong chuyện đâu, đệ thật lo lắng cho tỷ….Đúng rồi! Ngọc bội của đệ đâu? Sao lại không thấy “


Liễu Ngâm Nguyệt sững người, sau đó gấp khăn tay thẹn thùng che nửa mặt lại, chỉ để lộ một đôi mắt to chột dạ, mềm giọng nói “Ngọc bội đó….đã hết duyện phận với chúng ta.”
[ ĐĐ: Bó tay chị Nguyệt lun, làm mất còn nói văn vẻ =)) ]


“Đã hết duyên phận? Ý tỷ là sao?” Liễu Hiền Lễ đối với lời nói của tỷ tỷ có chút không hiểu.
“Ý tỷ là —làm mất rồi.”


“Làm mất rồi?” Hắn kinh ngạc kêu to “Đó chính là là lễ vật Phó Bắn đại nhân tặng cho cha, sau đó cha tặng cho đệ! Ngọc bội kia phải nói là vô giá, lỡ cha mà biết được tỷ làm mất…sẽ…sẽ… “


“Thực xin lỗi mà!” Liễu Ngâm Nguyệt chớp chớp đôi mắt làm ra vẻ vô tội, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Bộ dáng mê hoặc lòng người này, đừng nói là nam nhân khác, ngay cả Liễu Hiền Lễ thân là đệ đệ, cũng không nỡ quở trách .


Dù sao đời này hắn cũng thua trên tay tỷ tỷ rồi! Hắn thở dài nói: “Có bắt tỷ cũng không còn cách nào.”
“Sẽ không tìm được, nếu nó không muốn mình tìm. Thôi, chơi cờ, chơi cờ!” Không còn bộ dáng vô tội nữa, Liễu Ngâm Nguyệt lại phục hồi vẻ ban đầu, hưng phấn hí hoáy trên bàn cờ .


Liễu Hiền Lễ lắc lắc đầu, cũng trở về vấn đề chính.
“Nếu tỷ chịu gặp Dương đại ca một lần, chắc chắn sẽ biết, thái độ làm người của hắn đoan chính nhã nhặn, lại là một tài tử hào hoa, nhưng đến nay cũng chưa cưới vợ, hắn cũng không có thê thiếp gì, tỷ tỷ không cần lo lắng quá? “


“Tỷ đã nói đánh cờ phải chuyên tâm mà, đừng trách tỷ không nhắc nhở đệ nha, chiếu tướng!” Nàng nở nụ cười thắng lợi .
“Cái gì? Khoan đã, từ từ “
“Bây giờ mới hối hận? Không kịp nữa rồi. Haizzz, tỷ tỷ muốn ngủ trưa.”


“Vậy Dương đại ca làm sao bây giờ? Đệ đồng ý dùm tỷ nha !”
“Cứ nói tỷ tỷ bị bệnh được không?”
“Chẳng lẽ lúc nào cũng bệnh, sau này phải nói sao?”






Truyện liên quan