Chương 21
Lí Văn Tĩnh gỡ khăn trùm đầu của tân nương xuống, giống như một đóa hoa lan trong sơn cốc âm u hiện ra. Liễu Ngâm Nguyệt vẫn cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt của người ngồi đối diện cứ đảo quanh trên người mình, rất sợ bị hắn phát hiện bản thân nàng đang khẩn trương, nàng càng cúi đầu, cố gắng không để ánh sáng của ngọn nến soi ra dáng vẻ xấu hổ của mình.
Lí Văn Tĩnh lẳng lặng thưởng thức dung nhan xinh đẹp của nàng, trầm ổn dỡ khăn quàng vai và mũ phượng xuống, đôi tay nhẹ nhàng phủ lấy gò má trắng mềm mại nõn nà của nàng, sau đó xoay nàng lại đối diện với hắn, nhìn kỹ dung nhan mỹ lệ đang e lệ đỏ bừng.
“Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, đôi tay bắt đầu cởi bỏ tân phục của nàng.
“Từ từ!” Nàng khiếp đảm lùi về sau.
“Làm sao vậy?”
“Còn…còn chưa uống rượu giao bôi mà.” Liễu Ngâm Nguyệt cực lực che giấu sự sợ hãi của mình, không muốn hắn dễ dàng nhìn thấy sự yếu đuối của nàng.
Lí Văn Tĩnh liếc mắt một cái liền dễ dàng biết nàng đang bất an, thản nhiên cười..
“Đúng rồi, trước tiên nên uống rượu giao bôi.”
Đưa ly rượu cho nàng, hai người kề vai đối ẩm, hắn không hề kiêng kị nhìn thẳng vào mắt nàng, mỉm cười khát vọng với nàng, làm cho Liễu Ngâm Nguyệt có chút rung động, hai gò má không nghe lời trở nên đỏ bừng, để lộ sự ngượng ngùng của mình, làm cho Lí Văn Tĩnh nhịn không được nở nụ cười thắng lợi.
“Để ta đi cất cái chén. ” Nàng nóng lòng đứng dậy quay đầu, tức giận định lực bản thân quá kém, tự nhiên lại nông cạn giống như mấy nữ tử bình thường khác, vì nụ cười tà ác kia mà động lòng.
Tức giận nhen nhóm, Liễu Ngâm Nguyệt bực mình nghĩ thầm, chắc chắn hắn cho rằng nàng là một nữ nhân tùy tiện, cứ chờ mà xem! Đêm nay bất luận ra sao nàng cũng không động phòng với hắn.
“A!” Nàng kinh ngạc la lên.
Lí Văn Tĩnh đột nhiên ôm nàng từ phía sau, thổi tắt nến rồi đi về phía giường.
“Vương, Vương gia, từ từ!” Nàng còn chưa nghĩ xong phải cự tuyệt hắn như thế nào mà!
“Bổn vương không thể chờ được nữa .” Đè nàng trên giường, hắn bắt đầu cởi tân phục đỏ hồng của nàng. “Không được đâu, Vương gia!”
Hắn cũng không nên gấp gáp quá ! Hai tay Liễu Ngâm Nguyệt cố gắng đẩy thân hình rắn chắc của hắn ra, ai ngờ lại chạm vào bờ ngực trần nam tính ấm áp, nàng liền nhanh chóng rụt tay lại. Trời ơi! Ngay cả áo hắn cũng cởi luôn.
“Sao? Thẹn thùng?”
Nàng liều mạng cố đưa tay nắm chặt quần áo trên ngực, tân phục màu hồng trên người sắp bị hắn cởi hết rồi.
“Vương gia! Chờ chút đi, ta…ta tối nay bất tiện.”
Lúc này Lí Văn Tĩnh mới dừng động tác.
“Bất tiện? Là sao”
Liễu Ngâm Nguyệt tỏ vẻ ngượng ngùng, sau đó ghé tai hắn nói nhỏ, nói hôm nay có nguyệt kỳ*, không thể hầu hạ hắn. (* Chu kỳ hàng tháng ) [ ĐĐ: *đỏ mặt ing* ]
“Mong vương gia thông cảm, ta thật sự không tiện.”
“Nàng đã là phi tử của ta, đừng xưng “ta” nữa. .” Lí Văn Tĩnh chau mày.
“Dạ, thiếp thân tuân lệnh.” Nàng sửa sang lại áo cưới; nhẹ nhàng thở phào, âm thầm cảm thấy may mắn mình có thể giấu diếm được hắn
Ánh mắt của Lí Văn Tĩnh chợt lóe, hai mắt lợi hại nhìn ra tâm tư của nàng, khóe miệng đẹp đẽ nở một nụ cười giả dối, thừa dịp nàng không để ý, liền đưa tay về phía chỗ kín của nàng.
“A!” Nàng lại kinh ngạc hô lớn.”Vương..Vương gia!”
“Ngươi không phải đến kỳ à? Sao không dùng “cái đó”? Thì ra là gạt ta.”
[ Đình Đình: anh này….*không nói nên lờ*i . PD: cái này là vỏ quýt dày có móng tay nhọn]
“Sao ngươi lại có thể….sờ ta…” Liễu Ngâm Nguyệt tức không nói nên lời, lần này là nàng ngượng thật.
“Ai biểu ngươi dám lừa gạt bổn vương, tối nay đừng hòng từ chối ta, bổn vương nhất định không để ngươi chạy thoát.”
(Đình Đình: chắc mọi người thấy lạ, tại sao lúc thì nam chính gọi nữ chính là nàng lúc lại ngươi, bởi vì lúc nam chính xưng nàng là 2 ng" đang nói chuyện khá nhỏ nhẹ, [mà nam chính cũng sẳn có tình cảm với nữ chính] , khúc sau xưng ngươi là vì hai người đang đôi co ^^ )
Không để nàng có lý do thoái thác, Lí Văn Tĩnh đã cuồng dã hôn lên môi nàng, linh hoạt nhanh chóng thoát hết quần áo của nàng.
Bị khí phách cuồng dã của hắn tấn công, Liễu Ngâm Nguyệt không khỏi luống cuống! Cho dù nàng giãy dụa như thế nào, hắn cũng luôn luôn có thể hôn môi nàng, còn cởi bỏ lớp áo lót cuối cùng.
Vừa chạm vào da thịt trắng nõn mềm mại như nước của nàng, Lí Văn Tĩnh rốt cục không thể kiềm chế được khát vọng chiếm hữu nàng, thân hình nóng rực đè lên nàng, hảo hảo cảm thụ thân thể tuyệt mỹ của nàng.
Liễu Ngâm Nguyệt không phải không biết, một khi nam nhân bị kích thích lửa dục, sẽ càng mãnh liệt thêm mà thôi, nàng càng giãy dụa chống cự, càng làm Lí Văn Tĩnh gấp gáp chiếm hữu nàng.
“Ngâm Nguyệt. . . . . .”
Hắn rên nhẹ bên tai nàng, ɭϊếʍƈ vành tai non mềm vốn nhạy cảm của nàng, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào làm toàn thân Liễu Ngâm Nguyệt run rẩy, một loại tình tự không tên cũng bắt đầu nhiễu loạn lý trí của nàng.
“Vương gia, không được. . . . . .” Lý trí nói cho nàng biết nàng không thể trầm luân thêm lần nữa.
“Gọi tên của ta ” Hắn ra lệnh.
Liễu Ngâm Nguyệt nhắm chặt hai mắt, không muốn suy nghĩ cũng không nguyện cảm thụ; nếu tránh không được, nhưng cũng không thể thua luôn thân thể của mình vì vậy nàng không hề phản kháng, để hắn muốn làm gì thì làm! Sau khi hắn phát hiện không thể kích thích sự nhiệt tình của nàng, như vậy nàng có thể bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Lí Văn Tĩnh sao lại không hiểu nàng nghĩ gì? Nàng cố ý kháng cự sự đụng chạm của hắn, cho rằng dùng thái độ lạnh nhạt thì hắn sẽ buông tha .
Hắn không cho phép nàng không cần hắn! Tức giận dâng lên, bàn tay đang bao phủ, đụng chạm đột nhiên trở nên mãnh liệt, làm cho nàng vì kinh hoàng mà giãy dụa.
Hắn động thân một cái, Liễu Ngâm Nguyệt liền kinh sợ hiểu ra ý đồ của hắn, tuy rằng đây không phải đêm đầu tiên của nàng, nhưng hôm ở Túy Hoa Lâu, trong tình huống tâm trí mơ hồ nên nàng mới bị mất đi trinh tiết.
Hiện tại nàng hoàn toàn tỉnh táo, ý thức được hắn sắp xâm nhập , không khỏi sợ hãi lùi bước, mất đi sự can đảm lúc ban đầu.
“Vương gia, làm ơn đi ta không muốn!”
Lúc ban đầu là mãnh liệt cướp lấy, vì sự mảnh mai mê hoặc lòng người của nàng mà trở nên mềm nhẹ.
“Đừng sợ, hãy để ta yêu ngươi, Ngâm Nguyệt. . . . . .”
Hắn nỉ non bên tai nàng, dần dần cũng tiêu trừ sự sợ hãi của nàng, cơ thể vốn căng thẳng cũng chầm chậm trở nên mềm mại, nàng giống như bị hạ xuân dược, chìm đắm trong ôm ấp triền miên của hắn không thể tự thoát ra.
Trong nháy mắt hắn tiến vào, nàng lập tức run rẩy ôm lấy hắn, nước mắt bất giác chảy xuống, Lí Văn Tĩnh đau lòng hôn những giọt lệ của nàng, kiên nhẫn chờ nàng thích ứng khi hắn tiến vào.
Liễu Ngâm Nguyệt thật không biết chuyện gì đang xảy ra? Vốn cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng dần dần có một luồn khoái cảm trào dâng, làm nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Tiếng rên rỉ say lòng người càng làm Lí Văn Tĩnh được thể không kiêng nễ gì, Liễu Ngâm Nguyệt đã không còn định lực kháng cự yêu cầu của hắn, chỉ có thể để mặc hắn di chuyển trong người mình, dù muốn dù không cũng trầm luân, nàng không thể không nhận lấy…