Chương 8: Chú Lee xuyên thời gian 5
Không biết cậu như thế nào mà còn có thể để tâm và có thời gian đi mua bữa sáng, tôi cùng kẻ nhỏ kia chỉ ngồi trên ghế sa lon nhai tới hai lui xíu mại nóng hổi mà chẳng có vị gì, đại Kha Lạc luôn luôn bên cạnh yên lặng dọn dẹp bánh ngọt tối qua bị ném trên mặt đất. Nhìn dáng cậu nửa quỳ lau sàn nhà, nhìn những đường cong và tấm lưng rộng lớn của cậu, bất chợt tôi phát giác ra dường như lòng mình trở nên kiên định, có thứ cảm giác ấm áp của ổn yên.
Nhưng có lẽ do thấp thỏm mà ăn, thế là thịt nghẹn nơi cổ họng, nghẹn đến mức tôi khó chịu, bất tri bất giác liền mở miệng kêu lên: “Kha Lạc.”
Hải kẻ bên cạnh đồng thời ngẩng đầu nhìn tôi, còn trăm miệng một lời “Ừ” một tiếng.
Nhất thời lúng túng, tôi cười gượng hai tiếng, ha ha nói: “Gọi nhầm, không có gì đâu.”
“Lee?” Tiểu Kha Lạc nhích lại gần tôi, tôi lấy tay vỗ đầu cậu nhóc, chưa kịp mở miệng thì đột nhiên một ly nước đưa qua trước mặt.
Đại Kha Lạc vừa đưa nước cho tôi, vừa nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ thôi.”
Tôi cầm lấy ly nước ấm uống một hơi, nước vào bụng, toàn cơ thể đều ấm áp lên, thế là thoải mái mà thở phào. Lại nói tiếp, thời gian chúng tôi cùng một chỗ không phải quá dài, nhưng Kha Lạc luôn có thể cảm nhận và quan sát được tôi cần gì, cũng đúng lúc mà chuẩn bị tốt đồ gì đó chờ tôi. Tuy luôn biết cậu là người rất biết chăm sóc người khác, nhưng loại chăm sóc dễ chịu như khảm vào xương cốt này vẫn thường khiến tôi kinh ngạc và cảm động không thôi.
Chẳng qua kẻ nhỏ kia dường như mang theo ý thù và cảm xúc gạt bỏ đối với cậu, đôi mắt dõi theo nhìn thẳng cậu có phần lạnh lùng.
Đại Kha Lạc cũng nhìn nhóc con ấy, khẽ cười có vẻ bất đắc dĩ, đi trở lại phòng bếp rồi cũng bưng một ly nước khác ra.
Nhóc con đông cứng đến một lúc lâu, vẻ mặt hồng hồng biến đổi trong chốc lát, rốt cuộc mới cứng ngắc mở miệng nói câu đầu tiên:
“Cám ơn.”
Sự cứng ngắc và khách sáo giữa hai kẻ trước mặt càng khiến tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lông trên lưng đều dựng dứng lên. Không khí xâu hổ đến vô cùng, ngay cả tôi vẫn tự cho mình dẻo mồm dẻo miệng, thủ đoạn điều tiết không khí là hạng nhất, thế mà giờ phút này cũng chỉ có thể cam chịu không khí nặng nề ép người này, hơi thở như nghẹn lại.
Tối hôm qua một đêm không ngủ, lại vẫn bảo trì tinh thần khẩn trương, càng sau hừng đông thì mệt mỏi càng nhiều, gân sau đầu thình thịch đập, mí mắt vừa nặng vừa dính vào nhau, cả người như chẳng có chút sức lực nào.
Tôi đứng lên, lấy tay đỡ trán, lấy dáng vẻ tiều tụy này và khoa trương diễn cho tăng thêm ba phần, thấp giọng suy yếu nói: “Tôi nhức đầu, đi ngủ trước một lúc.”
Hai kẻ kia lập tức đến dìu tôi, một trái một phải nâng tay tôi vào phòng ngủ. Phúc phần ấy đến quá bất ngờ, nên trong lòng tôi nhất thời thầm thích thú, thiếu chút nữa chẳng thể giữ được vẻ đau khổ trên mặt.
Vào phòng, đuổi hết cả hai đi, tôi đóng kỹ cửa, kéo chăn lên khỏi đầu, giấu mình trong ấy.
Tình huống hiện tại đã vượt qua dự liệu của tôi, cũng vượt quá phạm vi mà năng lực tôi có thể đối phó, cho nên cách giải quyết duy nhất chính là: bịt kín đầu ngủ một giấc thật say.
Có lẽ chờ đến lúc tôi tỉnh dậy, hết thảy vấn đề cũng đã tự mình hóa giải, có lẽ vẫn là trạng thái căng thẳng như trước, hoặc có lẽ sẽ trở nên càng loạn hơn… Mặc kệ, tôi ôm chăn, ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, đếm cừu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc mở mắt ra phát hiện sắc trời đã tối, khó được dịp ngủ say đến thế, ngay cả mơ cũng không nằm, trên người nhẹ nhàng lại biếng nhác, những áp lực vào buồn bực trước đó trở thành hư không, tôi duỗi người, tâm tình rất tốt đứng lên.
Cửa phòng vẫn đóng im như trước, chính là ly nước nơi đầu giường, tấm màn trước đó còn mở rộng đã được kéo lại.
Không biết là ai đã vào qua, cũng không biết hai kẻ kia bên ngoài thế nào, tôi chậm rãi mặc quần áo tử tế, lại đi rửa mặt, tinh thần trạng thái tốt hẳn lên chuẩn bị đi giải quyết vấn đề khó khăn của hai chú cừu ngoài kia. Nhưng vừa tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
“Tôi đã là người lớn rồi.” Là thanh âm của tiểu Kha Lạc, nghe còn có chút tức giận, “Tôi biết nên như thế nào yêu một người.”
Đại Kha Lạc nhẹ nhàng cười, thở dài nói: “Thời điểm ấy tôi cũng nghĩ như vậy, có thể sau này cậu sẽ hiểu được, sự tình cũng không phải đơn giản như cậu nghĩ.”
Tôi ở trong phòng nghe cơ hồ té ngã, người này khi nào thì biết nói lời tang thương như vậy, kẻ chân chính có tư cách tang thương phải là tôi mới đúng chứ.
Quả nhiên nhóc con kia không phục, “Cổ phần này là thứ duy nhất hiện tại tôi có, tôi yêu Lee, cho đi toàn bộ của tôi thì có gì sai?”
“Mạc Diên không cần thứ ấy.” Kẻ lớn nói, “Hơn nữa thứ này sẽ gây phiền phức cho Mạc Diên, cậu chưa từng nghĩ đến sao?”
Kẻ nhỏ trầm mặc một hồi, rồi vẫn dùng giọng điệu quật cường, “Vậy thời điểm đó anh làm thế nào?”
Trong lòng tôi đột nhiên run lên, lắng nghe sự im lặng thật lâu ngoài cửa. Đại Kha Lạc không nói, tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì, do dự gì, nhưng loại yên tĩnh này chẳng hiểu sao làm cho tôi cả người trầm xuống. Loại áp lực này, loại cảm giác tắc nghẹn muộn phiền này, trong nháy mắt như ùa về.
*22.*
“Thời điểm ấy tôi vẫn chưa gặp Lee.” Sau một lúc lâu, rốt cuộc cậu mở miệng, thanh âm có phần trầm thấp.
“Tôi biết.” Tiểu Kha Lạc tựa hồ cười lạnh một tiếng, “Thời điểm ấy anh đang yêu người khác.”
Lại trầm mặc.
Tôi bỗng nhiên hối hận khi trốn nơi đây nghe lén hai người họ nói chuyện, tâm tình vừa mới tốt lên đã biến mất không thấy, trong lòng bắt đầu phiền muộn, ánh đèn mờ bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm tôi cảm thấy buồn bực quá. Tôi chán ghét cảm giác mông lung ẩn hiện này, rõ ràng cảm thấy có gì đó ngay trước mắt, thế mà lại vừa như chẳng thấy rõ, vươn tay chạm lấy thì rốt cuộc không cầm được bất cứ gì.
Bóng đen dày đặc còn có thể khiến tôi kiên định hơn.
Bỗng tôi rất muốn một phen đẩy cửa ra ngoài, nhưng do dự nửa ngày vẫn kiềm lại được. Tôi tiếp tục tựa vào đầu giường, châm thuốc, dự định kiên nhẫn chờ câu trả lời của Kha Lạc.
Có lẽ do ngủ lâu lắm nên toàn thân tôi vô lực, lúc châm thuốc tay nhẹ run. Chờ đến khi châm được thuốc rồi, vội vã rít vào một hơi, thanh âm tiếng nói chuyện bên ngoài của Kha Lạc bất chợt truyền đến.
Tay cầm thuốc run lên, thiếu chút nữa phỏng cả cánh tay, tôi nín thở, như một tên gián điệp chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.
“Tôi đã từng yêu người khác, còn đem cổ phần công ty này tặng cho người đó.” Cậu nói từng chữ từng chữ một, “Nhưng hiện tại người tôi yêu chính là Mạc Diên.”
Âm điệu Kha Lạc thản nhiên mà bình tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy những lời ấy như một nắm đấm vô hình đánh ngay vào ngực mình, toàn thân tê dại, ngay cả thuốc lá dường như cũng chẳng giữ nổi. Cậu rất ít khi nói thẳng ra lời thích và lời yêu, mà tôi cũng chẳng thể như cô gái ngây thơ quấn lấy cậu, ép hỏi cậu có yêu thương tôi hay không. Hai người cùng một chỗ, tôi vẫn cảm thấy hành động thực tế quan trọng hơn bất cứ gì, những lời từ miệng nói ra đều rất rỗng tuếch.
Nhưng mà hóa ra, chỉ một câu tôi yêu Mạc Diên lại có thể khiến tôi cảm động đến thế.
Ngay cả cái tên tôi vốn luôn ghét bỏ giờ đây nghe cũng êm tai đến vậy.
“Tôi biết có lúc Mạc Diên cũng sẽ để ý đến chuyện này.” Gió thổi ngoài cửa sổ khiến những trang giấy kêu phần phật, khiến giọng Kha Lạc cũng hơi khàn đi. Bốn phía có vẻ như lập tức yên tĩnh.
“Nhưng tôi sẽ cố gắng để Mạc Diên tin, tôi đã không phải là tôi lúc trước, sẽ cố gắng để Mạc Diên tin, tôi thương anh ấy.”
Lời cậu nói rất nghiêm túc, không hề sợ hãi, rồi lại vừa giống lộ ra sự trịnh trọng, vừa giống như đang tự nói với bản thân minh. Tôi thậm chí còn có thể nhận ra một phần trong đó là sự thả lòng, thẳng thẳn và không hề đề phòng mà chỉ xuất hiện khi đối mặt với bản thân mình.
Gió đêm đầu hạ nhẹ nhàng khoan khoái mà se lạnh, ráng chiều dần tắt nơi ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi cách một cánh cửa, trộm nghe người yêu tôi nói chuyện với bản thân người đó vào ba năm trước, nói rằng người ấy như thế nào yêu tôi.
Bất giác cảm thấy, thế này mới lãng mạn làm sao.
Tôi từng ở trước mặt Kha Lạc làm biết bao trò hề, từng nói những lời ác độc với cậu, cũng từng vài lần tức giận mà đối với cậu lạnh lùng. Những gì chúng tôi đã đi vừa vô cùng ly kỳ, vừa giống trò khôi hài, buồn cười đến đáng thương. Vậy mà tôi lại không thể ngờ được, thời khắc những lời chẳng thể nói rõ ấy phát ra sẽ dịu dàng, sẽ thâm tình đến vậy.
Là dịu dàng, là trầm thấp vào một buổi đêm.
Vượt quá phong tục cũng được, buồn nôn cũng được, chỉ cần đó là cậu thì tựa hồ luôn không giống nhau.
Tôi ở trong bóng tối mênh mông một mình cười phá lên, rít một hơi thuốc lá cuối cùng thật sâu, sau đó mở miệng phả ra ngoài một vòng khói hình trái tim.
Đó là một trong những kỹ xảo hữu hiệu của một cậu trai ngây thơ đẹp đẽ tôi từng thấy được, chẳng qua thời gian tôi luyện tập rất hời hợt, xao lãng nên hầu như đã chẳng thể làm, tối nay lại không biết vì sao bỗng xuất thần, thành công.
Tôi nhìn màn sương trắng hình trái tim đủ đầy chậm rãi biến mất trong không khí, trong lòng đang còn đắc ý không ngừng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm buồn bực hờn dỗi của tiểu Kha Lạc, “Tôi đi xem Lee dậy chưa.”
Trong lòng cả kinh, tôi cũng không biết mình bối rối điều gì, chính là như phản xạ có điều kiện mà ném tàn thuốc, xoay người trên giường một lần nữa quấn kỹ chăn, nhắm mắt vờ như ngủ.
Cửa mở, ánh sáng chiếu vào mặt tôi, tiếp theo là tiếng bước chân khẽ khãng của hai người. Tôi có thể cảm thấy có người ngồi xổm trước giường, hơn nữa rất gần tôi, hơi thở phà trên mặt.
“Lee…” Là thanh âm tiểu Kha Lạc, thật cẩn thận, trên gương mặt chợt lạnh, tựa hồ là ngón tay cậu đang xoa lên, xúc cảm rất mượt, rất thoải mái.
Tôi mở mắt ra, giả bộ dáng vẻ mơ mơ màng màng, ừ một tiếng.
“Anh tỉnh rồi à.” Tiểu Kha Lạc dùng đôi mắt đen nhìn tôi, đưa tay vuốt tóc tôi, “Ngủ cả một ngày.”
“Ha, vậy sao?” Tôi cười gượng ngồi xuống, thấy đại Kha Lạc đứng cạnh cửa. Vừa nhớ đến những lời cậu nói khi nãy, chẳng biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy tim đập nhanh quá, thậm chí có phần xấu hổ.
Đại Kha Lạc nhìn tàn thuốc vừa mới tắt còn vương khói trắng nơi gạt tàn đầu giường, cười với tôi, giọng dịu dàng nói: “Dậy thì hãy ăn cơm nào.”
*23.*
Trong lòng vẫn khống chế không được mà cảm thấy áy náy, luôn muốn tìm phương thức để đền bù lấy lòng cậu, cho dù là chỉ một chút thôi cũng tốt. Dưới áp lực tâm lý như thế, từng giây từng phút trôi qua đều cảm thấy người khó chịu.
Cũng may đại Kha Lạc động tác nhanh nhẹn, mùi đồ ăn nhanh chóng nhẹ nhàng bay tới, tôi mượn cơ hội, cười hỏi: “Đói bụng không? Rất nhanh là có thể ăn cơm, tay nghề cậu ấy rất tốt.”
Tiểu Kha Lạc rất không cam tâm khịt mũi, tựa hồ là muốn từ hương thơm ấy mà tìm ra được chỗ không tốt, nhưng ngửi nửa ngày lại chỉ có vẻ ủ rũ.
Chờ đồ ăn dọn lên, ba người ngồi vây quanh bàn xong, không khí càng thêm cổ quái.
Kẻ lớn kia thật ra vẫn luôn bình tĩnh ôn hòa, kẻ nhỏ cũng chỉ cúi đầu ăn cơm trắng trong chén. Thấy thế tôi đau lòng, gắp giúp cậu nhóc không ít đồ ăn, gắp luôn hai chân gà vào chén cậu.
“Ừm?” Tiểu Kha Lạc ngẩng đầu nhìn tôi một hồi, sau đó gắp lại một miếng cho tôi.
Tôi quả thực vừa mừng vừa lo, thế là bất chấp việc đầy mỡ, vội cắn một cái, nhóc con ở một bên xem cười phá lên, còn lấy khăn tay giúp tôi lau miệng. Trong lòng tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, giờ phút này cho dù bảo tôi phải làm trò hề, tôi đều cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần cậu vui.
Chúng tôi hai kẻ gắp đồ ăn tới lui cho nhau, gần như quên mất bên cạnh còn có sự tồn tại của người thứ ba. Nhưng sự tồn tại đó quá mức nhỏ bé, không ai để ý đến và người đó vẫn chẳng nói lời nào, ngoại trừ bàn tay cầm đùa có dùng sức nhiều hơn, ngay cả những đốt ngón tay đều có thể nhìn ra trắng bệch.
Chính là đến thời gian ngủ vào buổi tối, sức chịu đựng của đại Kha Lạc rốt cuộc đã không đủ dùng.
Lúc ba người đều rửa mặt xong, tôi cùng nhóc con thay bộ áo ngủ tuy hai mà một giống nhau như đúc, kẻ lớn kia lại chỉ quấn khăn tắm một cách đáng thương, trên thân trần trụi.
Cậu vừa mới tắm xong, làn da lộ ra màu hồng phấn có vẻ thanh xuân mà khỏe mạnh, chỉ là vẻ mặt có phần cứng ngắc, đôi mắt không ngừng đảo qua lại trên áo ngủ chúng tôi mà lưu luyến.
Tiểu Kha Lạc miễn cưỡng lấy bộ áo ngủ cũ ra, thế nhưng ngay cả cám ơn cậu cũng quên nói, mặt tối sầm đi phòng tắm thay xong thì lại nặng nề hỏi, “Đêm nay tôi phải ngủ sô pha sao?”
“Đương nhiên.” Dáng vẻ kẻ nhỏ là biết rồi sao còn cố hỏi.
“Tôi không muốn.”
“Cái gì?” Kẻ nhỏ cau mày, “Chẳng lẽ anh muốn Lee ngủ sô pha?”
“Đương nhiên không phải.” Kẻ lớn rầu rĩ, ngồi trên ghế sa lon với gương mặt bình tĩnh, lời còn lại chưa nói ra ai cũng hiểu, nhưng nhóc con nghe theo mới lạ.
“Nơi này là nhà tôi!” Kẻ nhỏ gần như tức lên, “Không thích thì đi ngủ khách sạn đi!”
“Nơi này cũng là nhà tôi.”
Tôi ở một bên vừa nghe cãi nhau, vừa nhàn nhã ăn hoa quả đại Kha Lạc chuẩn bị cho. Dù kết quả thế nào, cũng sẽ luôn có một người tới làm ấm giường tôi.
Cuối cùng vẫn là kẻ lớn thua trận, bị an bài qua đêm trên ghế sa la có vẻ nhỏ hẹp. Nhìn dáng vẻ cậu uất ức nhíu mày, tôi cũng có chút không đành lòng, tự mình giúp cậu chuẩn bị tốt đệm chăn, rồi thử qua chăn có đủ dày không, gối có đủ mềm không, sau đó mới an ủi xoa đầu cậu, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Cậu lại đột nhiên bắt lấy tôi, ánh mắt ngập nước, thấp giọng làm nũng nói: “Mạc Diên, tôi đã lâu lắm chưa ngủ chung với anh.”
“Không được.” Tôi đẩy cậu ra, lập tức đi vào phòng ngủ, rõ ràng đóng cửa lại.
Có lẽ cũng chỉ có thời điểm như vậy, tôi mới có thể tiêu sái cự tuyệt Kha Lạc.
Kỳ thật không phải tôi không nhớ cậu, nhưng mà nhóc con càng khiến tôi không yên lòng hơn. Khi hai người cậu cùng một chỗ, tôi luôn cảm thấy Kha Lạc trước mặt này cần phải nhường Kha Lạc kia. Dù thế nào thì đại Kha Lạc cũng trưởng thành hơn, chín chắn hơn, biết suy nghĩ hơn, chứ không giống như cậu ba năm trước, tuy luôn mạnh miệng nói mình là người lớn, nhưng càng như thế thì càng lộ ra sự ngây ngô, non nớt và vẻ đáng thương của trẻ nhỏ.
Tắt đèn, tiểu Kha Lạc liền xoay qua ôm tôi, lẳng lặng nằm trong chốc lát thì cẩn thận nhẹ hôn tôi. Nhất thời tâm tình tốt, tôi cũng vòng tay ôm lấy cậu, vuốt tóc cậu, trong lòng dịu dàng.
“Lee, cổ phần công ty này sẽ mang đến phiền phức cho anh sao?” Cậu nhẹ giọng hỏi.
“Với tôi mà nói thì không sao.”
Tôi không phải đang mạnh miệng, số tiền này tuy rằng thật không phải nhỏ, những người ao ước chăm chăm nhìn nó cũng rất nhiều, nhưng lấy bản lĩnh của mình, tôi vẫn tự tin có thể đối phó.
“Tôi tặng nó cho anh được không?” Cậu ướm lời hỏi thử, giọng như đứa trẻ làm sai, như rất sợ tôi sẽ từ chối cậu.
“Tiền của tôi rất đầy đủ.” Tôi nhéo mặt cậu. Kỳ thật tôi rất giàu, còn có chi phiếu trắng lúc nào cũng có thể dùng.
“Việc này không giống nhau.” Cậu nghiêm túc, “Cho dù anh có nhiều tiền hơn, tôi vẫn muốn cho anh những gì tôi có thể, anh hiểu không?”
Tôi đương nhiên hiểu, tâm tình yêu một người tôi như thế nào lại không rõ.
“Những gì người kia không làm cho anh, tôi sẽ làm.”
*24.*
Tôi ôm cậu, mắt nóng lên, tuy rằng tôi cũng không chú ý việc cổ phần công ty của Kha gia đã từng được tặng cho Thư Niệm, nhưng giờ phút này nghe cậu nói thế, ấm áp mềm mại lẻn vào tận đáy lòng.
“Được.” Tôi nắm tay thật chặt, cười nói.
Tiểu Kha Lạc tựa hồ giật mình, nhấc người dậy nhìn tôi, mắt lóe sáng, “Thật sao?”
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ không ngại tiền phỏng tay.” Tôi gối đầu lên tay, nhíu mày, nhìn dáng vẻ cậu liền nhịn không được muốn cười.
“Lee…” Cậu một lần nữa vùi mặt vào ngực tôi, lại cọ tới cọ lui, cao hứng mà làm nũng, giống như tôi đồng ý với cậu một việc rất lớn.
Điều này như là một sự kỳ lạ của tình yêu, muốn cho thì phải luôn cho thật cẩn thận, như kẻ mang ơn, mà người nhận thì lại như kẻ ban ân huệ.
Tôi từng cảm thấy tình yêu rất ngu ngốc, hiện tại bản thân mình lại đồng dạng bị vây trong đó, ngốc thì ngốc nhưng rất vui.
Chỉ cần có thể để cậu vui mừng, tôi giống như việc gì cũng có thể làm, những việc Thư Niệm đã từng vì cậu làm, tôi cũng giống nhau muốn trao cho cậu.
Tiểu Kha Lạc trong lòng ngực tôi không ngừng vặn vẹo, tôi cũng nổi lên lòng muốn chơi, lấy tay cù lét cậu, hai người như trẻ nhỏ mà cười quấn lấy nhau, ép tới mức ván giường kẽo kẹt kêu, đầu giường đụng vào vách tường, phát ra tiếng vang rầm rập.
Sức nhóc con thật lớn, chơi trong chốc lát lực chống đỡ của tôi đã cạn, vừa muốn giơ tay xin tha lại nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang.
Chúng tôi hai kẻ giật nảy mình, động tác trong nháy mắt tạm dừng, mắt trừng mắt sửng sốt vài giây đồng hồ, Kha Lạc mới cau mày nhảy xuống giường đi mở cửa.
Kẻ lớn kia sầm mặt nghiêm nghị đứng ngoài cửa, dáng vẻ âm u làm người sợ hãi.
“Có chuyện gì à?” Nhóc con bất mãn đặt câu hỏi.
“Hai người đang làm gì?”
Tôi ngẩng đầu nhìn ra, nương nhờ ánh sáng phòng khách có thể mơ hồ thấy dáng người có phần cao lớn của đại Kha Lạc. Trong nháy mắt đó, tôi cơ hồ tưởng mình đang nói chuyện cùng Lục Phong.
“Đang ngủ, có chuyện gì sao?”
Kẻ lớn dừng một chút, “Tôi muốn ngủ phòng này, ngủ trên sàn nhà cũng được.”
Giọng cậu quả quyết không cho phản bác, động tác cũng vô cùng nhanh, tựa hồ còn mang theo sự tức giận chẳng biết tại sao.
Chúng tôi hai mặt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng với hành vi khác thường đó, đại Kha Lạc đã trải đệm chăn lên tấm thảm bên giường.
Ba người rầu rĩ nằm, trong yên tĩnh trung có thể nghe thấy ba tiếng hít thở rất nhỏ lần lượt thay đổi, giống như tất cả đều mang tâm sự.
“Này.” Tôi nhẹ nhàng kêu một tiếng với kẻ nằm dưới giường, “Vẫn là đi sô pha đi, như vậy sẽ cảm lạnh.”
Phải biết rằng trước đó dù vào lúc giận cậu nhất, tôi cũng không nhẫn tâm bắt cậu ngủ nơi sàn nhà.
“Không sao đâu.” Đại Kha Lạc cũng nhẹ giọng đáp, “Tôi trước kia cũng thường xuyên ngủ trong này.”
Trong nháy mắt tôi cứng ngắc, đột nhiên nhớ tới có lần Thư Niệm không cẩn thận đã từng nhắc qua, đoạn thời gian trước vì có thể tới gần Thư Niệm, Kha Lạc mỗi đêm đều ngủ trên sàn nhà trước giường em trai tôi.
Chẳng qua chưa từng nghĩ tới tôi cũng có một ngày ngủ trên giường này.
“Mạc Diên…” Thấy tôi không lên tiếng, cậu có lẽ ý thức được bản thân mình giẫm lên bãi địa lôi, mang theo giọng mũi ủy khuất nói: “Anh lại suy nghĩ nhiều.”
Điều này sao có thể trách tôi nghĩ nhiều, đây chỉ là liên tưởng bình thường mà thôi, huống chi tôi cũng sẽ không nhàm chán đến mức vì chuyện đã qua ấy mà cãi nhau với cậu.
Tôi kéo chăn, có phần mệt mỏi nhắm mắt lại, “Ngủ đi.”
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ làm bóng đêm rất đỗi yên ắng.
Trong mơ mơ màng màng dần thiếp ngủ, khi bên tai truyền đến tiếng nói chuyện, nhất thời tôi có điểm phân không rõ có phải đây là cảnh trong mơ hay không.
“Thư Niệm từng nói, tôi sẽ tìm được người tốt hơn anh ấy gấp trăm lần.”
Tôi mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà hoảng hốt trong chốc lát mới quay đầu, và bắt gặp đôi mắt đen tỏa sáng trong bóng đêm của cậu.
Cậu nằm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn về phía tôi, khoảng cách giữa hai người trong lúc đó chẳng qua chỉ là một cánh tay, vậy mà giống như cách nhau xa xôi lắm.
Tôi không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, bản thân tôi làm sao tốt gấp trăm lần khi so với Thư Niệm được, có những việc mỗi ngày Thư Niệm đều làm, mà tôi thì, cả đời đều chẳng thể.
Chẳng qua từ khi chúng tôi cùng một chỗ tới nay, những chuyện cậu và Thư Niệm đã từng trải qua vẫn luôn là chủ đề cấm kỵ, chúng tôi ai cũng biết sự tồn tại của điều ấy, nhưng không ai đề cập đến hay nhìn thẳng vào. Những lời cậu nói vào hôm nay, tôi vốn tưởng cả đời mình cũng sẽ không thể nghe được. Ngực có loại cảm giác dần dần thông suốt.
“Vậy cậu tìm được rồi sao?”
Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, ừ một tiếng, “Anh không nhất định tốt hơn anh ấy, nhưng mà…”
Lời còn lại cậu tựa như nói chẳng thành, lúc đối đáp với tôi cậu luôn nhát gan trong việc dùng từ để diễn đạt tình cảm của mình, nhưng sự ngượng ngùng bên ngoài vẻ trưởng thành ấy lại có chỗ đáng yêu.
Buổi tối tâm tình tốt khó tránh khỏi mất ngủ, tôi cố gắng ức chế, bình thản ừ một tiếng xem như trả lời, chính là khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên.
Đêm nay thật là một đêm thần kỳ, những vui mừng được hé lộ như một giải thưởng lớn, những gì trước đây chưa từng nghĩ đến thế nhưng toàn bộ đổ ập xuống đầu.
Đang lâng lâng, đang muốn nhìn nhiều hơn trong chốc lát dáng vẻ dịu dàng động tình của cậu, bỗng nhiên cảm thấy được trên lưng căng thẳng, người nằm ngủ bên cạnh vòng tay qua dùng sức bao lấy người tôi, bắt buộc tôi xoay người.