Chương 5: Một cây ngân trâm
Lãnh Nghệ thật không ngờ người này nói còn chưa được hai câu, đã tự sát mà ch.ết. Không khỏi ngẩn người ra. Người này rốt cuộc là ai?
Hắn rốt cuộc muốn ép hỏi tri huyện chuyện gì ? Từ trong lời nói trung niên nhân kia vừa rồi, hẳn là viên tri huyện này bị ch.ết do ép cung rồi ngụy tạo hiện trường.
Thảo nào vết hằn trên cổ thi thể tương đối nhạt, là do sau khi ch.ết mới bị treo lên. Lãnh Nghệ nghĩ thầm, nếu cho mình thời gian nhiều một chút, hẳn là có thể phát hiện nguyên nhân cái ch.ết.
Người này có gan bức tử mệnh quan triều đình, chắc chắn không phải người bình thường, thứ hắn muốn hỏi khẳng định cũng không phải chuyện bình thường ! Chẳng lẽ, mình giả danh viên tri huyện này lại liên quan đến một vụ trọng án sao?
Lãnh Nghệ có một loại cảm giác không rét mà run. Nhưng hắn không phải là một người sợ hãi khiêu chiến. Dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa hắn vẫn tiếp tục giả danh viên tri huyện này.
Hiện tại, phải nhanh chóng xử lý thi thể này.
Cổ đại không có giám định vân tay, phục hồi xương sọ với những phương pháp điều tr.a hiện đại, hơn nữa thông tin cực kỳ lạc hậu, kiểm tr.a tử thi thường rất khó khăn, cho nên nếu muốn che giấu vẫn là tương đối dễ dàng. Dù sao ở đây cũng là phủ thành ba châu, không phải là huyện Âm Lăng của mình, xảy ra án mạng cũng không rơi lên đầu mình.
Hắn dùng nước rửa sạch miệng thi thể, cởi hết quần áo người này, kiểm tr.a một chút bên ngoài thân thể người ch.ết, không có vết sẹo hay bớt có thể xác định được thân phận, nhất thời cũng yên tâm.
Hắn lấy cái khăn buộc rương bạc lúc trước, quấn quanh nắm tay, hướng tới hai gò má dồn sức đánh. Hắn có thể nghe được thanh âm xương hai gò má vỡ vụn, đầu óc đã bị biến dạng máu tươi chảy ra, nhưng sau khi tử vong máu không lưu động nữa, cho nên máu tươi chảy ra ít hơn nhiều, không có thấm ra ngoài quần áo.
Đầu sau khi bị biến dạng không ai có thể nhận ra hắn là ai.
Lãnh Nghệ cởi hết y phục của người này ra, rồi đưa thi thể trần truồng ném vào một cái rãnh nước hôi thối bí mật, phỏng chừng lúc thi thể bốc mùi khiến người khác chú ý thì thi thể cũng đã thối rữa không ai có thể nhận ra được.
Hắn trở lại khách điếm, lấy quần áo người này gói kỹ lại, ném vào trong bọc đồ của mình, sau khi trở về sẽ tiêu hủy chứng cứ.
Dọn dẹp một hồi, hắn liền nằm xuống ngủ.
Mặc dù là vừa mới xuyên không qua tới được một ngày, sự tình còn chưa biết được nhiều, lại phát sinh rất nhiều chuyện, hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Đây là thói quen tốt sau nhiều năm làm cảnh sát. Bằng không, cảnh sát cơ hồ mỗi ngày đều phải tiếp xúc các loại vụ án làm cho người ta phải khắc sâu ấn tượng, đều do vậy mà sợ hãi không ngủ được, làm sao còn có tinh lực phá án đây?
Ngày hôm sau, hắn cố ý dậy sớm để theo dõi nơi giấu hai cổ thi thể xem có gì bất thường không.
Quả nhiên, lúc hừng đông, hắn nghe được tiếng ồn ào, nhưng làm bộ vẫn ngủ say. Mãi cho đến lúc có người gõ cửa. Hắn giờ mới đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, Đổng sư gia hốt hoảng nói : "có chuyện không ổn rồi lão gia, phía đông khách điếm trong hẻm nhỏ, phát hiện có người treo cổ."
Lãnh Nghệ ra vẻ giật mình : "Thắt cổ ch.ết? Người nào?"
"Không biết, bất quá nghe bộ khoái thăm dò hiện trường nói lại là có người điên hôm qua lúc ban ngày, có người thấy hắn, quần áo kỳ quái, tóc ngắn ngủn, nơi nơi làm loạn, bộ khoái định bắt hắn lại, nhưng hắn trốn mất. Không thể tưởng được lại treo cổ ở hậu viện . Mới sáng sớm nay có người phát hiện ra."
"Quan phủ đến chưa?"
"Đến rồi, Liêu tri phủ tự mình đến, đã cho người khám nghiệm tử thi, nói là thắt cổ mà ch.ết, không có dấu hiệu mưu sát . Không biết kẻ điên này từ nơi nào đến, Tri Phủ đã phân phó đưa thi thể ra ngoài thành đốt rồi."
Tốt nhất là đem thi thể đi thiêu hủy, Liêu tri phủ này chắc chắn nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đốt thi thể là tốt nhất, coi như án mạng không tồn tại.
Lãnh Nghệ gật gật đầu, thở dài một tiếng nói : "Đáng thương a!"
Đổng sư gia cũng đồng tình cảm thán một tiếng.
Lãnh Nghệ lại nhìn thoáng qua nơi giấu thi thể người trung niên, không có động tĩnh gì, xem ra cỗ thi thể kia còn chưa bị phát hiện. Xoay người nói : "Chúng ta mau quay về huyện thôi, còn có nhiều chuyện phải xử lý lắm!"
Đổng sư gia nhanh chóng đáp ứng, đi xuống phân phó người đánh xe ngựa chuẩn bị trở về, sau đó giúp đỡ Lãnh Nghệ chuẩn bị hành lý. Tất cả hành lý chỉ gói gọn trong một cái bao vải bố, hắn cũng không có hỏi nhiều.
Xe ngựa rời khỏi khách điếm, dọc theo đường lát đá xanh hướng ngoài thành đi. Lãnh Nghệ nhìn ra ngoài của sổ xe, đột nhiên, hắn hô một tiếng "Ngừng!"
Xe ngựa dừng lại, Lãnh Nghệ nhảy xuống xe, đi đến một cửa hàng trang sức ven đường, Đổng sư gia đi theo sau hắn.
Chưởng quầy vội vàng chạy lại , nói : "Vị khách quan này muốn mua gì sao?"
Lãnh Nghệ đang mặc trường bào thông thường, cho nên chưởng quỹ kia cũng không biết vị khách nhân trước mắt này chính là Tri huyện đại lão gia, thấy hắn quần áo thông thường, cho nên lời nói cũng có chút uể oải.
Lãnh Nghệ chậm rãi đánh giá các loại trang sức trên quầy, ánh mắt cuối cùng rơi vào một cây ngân cây trâm, nói : "Cái này bán thế nào?"
"Ba nghìn sáu trăm văn. Không mặc cả."
"Lấy cho ta xem."
Chưởng quầy lấy ngân trâm xuống, đưa cho Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ xem qua, cây trâm này người thợ làm ra cũng tương đối tinh tế, hắn thích nhất chính là trên đầu trâm có khắc một đôi chim uyên ương, nhìn rất sống động. Hắn rất thích, liền lấy ra mấy khối bạc vụn lục soát được trên người trung niên kia, đặt ở trên quầy.
Chưởng quầy thấy hắn dứt khoát như thế, nhất thời thay đổi một khuôn mặt tươi cười, nói : "Vị đại gia này cũng thật tinh mắt, dõi mắt tìm toàn bộ ba châu chỉ có một cây này không có cái thứ hai. Đưa cho nương tử hoặc thân mẫu là thích hợp nhất!"
Một bên nói, một bên vui tươi cười hớn hở cầm cái cân nhỏ tính ngân lượng, dùng cây kéo cắt bạc thừa trả lại cho Lãnh Nghệ. Lại cầm một cái hộp gấm, dùng một miếng gấm vóc tốt nhất đưa cây trâm bọc lại, cẩn thận gói kỹ, rồi đậy cái nắp lại, hai tay cầm đưa cho Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ ra khỏi cửa hàng, lên xe ngựa. Đổng sư gia cũng đi theo lên xe, cười nói: "Chủ nhân mua ngân trâm tặng phu nhân?"
Lãnh Nghệ lấy hộp gấm bỏ vào trong cái bọc, cười nói : "Đúng vậy."
Đã hứa sẽ chiếu cố tốt cho người nhà người ta, giờ gặp mặt lần đầu tiên mà không có chút quà kể cũng không hay cho lắm.
Mưa rơi rả rích, gió đông rít gào, Đổng sư gia không ngừng đấu tranh với cái lạnh. Lãnh Nghệ tuy rằng thân thể rắn chắc, nhưng cũng thấy lạnh buốt người. Nói thầm: "Thời tiết quỷ quái gì thế này, sao mà lạnh thế."
Đổng sư gia cười xòa nói : "Ba châu chúng ta mưa là chủ yếu, một năm bốn mùa đều có mưa, mùa đông cũng như thế này, mưa là mưa liền nửa tháng, mưa cũng không lớn nhưng cứ rả rích mãi. Không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy khó chịu."
Lãnh Nghệ nói : "Án này, chúng ta chỉ có ba ngày, phá án thế nào đây, ngươi có chủ ý nào không?"
Đổng sư gia cười khổ nói: "Lão nhân tạm thời chưa có chủ ý gì hay, nếu không lão nhân đốc thúc Vũ bộ đầu ép bọn hắn nghĩ biện pháp phá án?"
Lãnh Nghệ lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn nghe một chút cách nhìn của ngươi đối với vụ án này, ngươi thấy có gì đặc biệt không. Cứ nói, không cần e ngại."
Đổng sư gia vân vê chòm râu dê trên cằm, ngẫm nghĩ, nói : " Tiểu thiếp của Lại viên ngoại bị người giết ch.ết ở nhà vệ sinh nha môn, quần áo cởi bỏ, lộ ra nửa thân dưới, nửa thân dưới bị đâm một đao. Theo lão nhân thấy, hẳn là cướp sắc. Người này dám cướp sắc giết người ở nhà vệ sinh nha môn, hơn nữa dùng đao đâm ngập nửa thân dưới, cả gan làm loạn hơn nữa cực kỳ tàn bạo vô sỉ, nhất định là đã từng phạm tội, hoặc là phản tặc bất mãn với triều đình!"
Lãnh Nghệ hỏi hắn, chỉ là muốn thám thính tình huống cơ bản của vị án này. Sau khi nghe, cảm thấy sư gia này đầu óc cũng có chút tinh tường, có thể căn cứ vu án phán đoán như vậy, cũng không tệ.
Vụ án này không ngờ là cướp sắc giết người, nạn nhân là tiểu thiếp phú hào, hơn nữa lại xảy ra trong nhà xí ở nha môn. Khó trách Tri Phủ không nhận hối lộ mà còn giới hạn thời gian phá án. Lãnh Nghệ cũng học bộ dạng Đổng sư gia, vuốt vuốt chòm râu dài gần ba tấc dưới cằm, trong bụng cấp tốc nghĩ cách phá án.
Đổng sư gia thấy tri huyện đối với phỏng đoán của mình không nói gì, cười gượng hai tiếng, nói : "Lão gia có cao kiến gì?"