Chương 2: Tôi muốn nhảy lầu
Editor: Rùa Lười
_________________________
Cửa trắng, tường trắng, khăn trải giường trắng, cửa sổ trắng, áo sơ mi trắng, trên cửa sổ là một chậu hoa bách hợp trắng, ba cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ cùng nhìn người đang nằm trên giường.
Lúc Trương Kiệt Thụy tỉnh lại, mở mắt ra thấy xung quanh chỉ toàn là màu trắng, anh đã biết mình đang ở đâu. Một vật gì đó mềm mại cố định ở hai bên đầu, từng giọt từng giọt dịch truyền truyền thẳng vào tĩnh mạch anh. Đây là một phòng đơn, trong phòng cũng không có người, thật yên tĩnh, chỉ có tiếng dịch truyền chảy “tách tách” và còn có tiếng tim đập của anh.
Sao mình lại ở đây nhỉ? Trương Kiệt Thụy nhớ lại, đầu óc vẫn còn mộng mị. Bị lừa đá sao?... Đấy là câu chửi người ta đấy, phải văn minh một chút, hình như là bị đụng; về phần bị đụng như thế nào, thực sự là anh không nhớ ra. Lật người cầm tờ báo trước mặt lên, ngay trang đầu là “Trị chứng bệnh lây truyền qua đường ȶìиɦ ɖu͙ƈ”, nói chung cũng là quảng cáo thuốc; ở giữa tờ báo thì ảnh một mỹ nữ, vừa nhìn đã thấy đây là người được “bồi đắp bởi tình cảm” thường xuyên rồi; phía dưới là một quán rượu tuyển người, lương tháng hơn một vạn.
Đây là những người như thế nào chứ? Rác rưởi! Trương Kiệt Thụy mắng, mấy bài báo này chẳng có đạo đức xã hội gì cả, chỉ là để hấp dẫn ánh mắt độc giả thôi, để kiếm nhiều lợi nhuận nhất ấy mà.
Đại học Sư phạm Hải Nam có mấy bức ảnh chụp cuộc sống, mấy “nàng gái”(*) lớn tiếng kêu gào là “ảnh khiêu ɖâʍ” quay lại nhân gian rồi, soi từng cái mông để đào móc. Ảnh không đủ bốc lửa? Không sao, về nhà tìm thêm hai tấm nữa là được.
【 Vẫn là hiện tượng đồng âm của chương trước, “Phóng viên” và “Ca ve” đồng âm, đều là “Ji zhe”, ông ấy cố tình dùng từ “Gái” để châm biếm bọn phóng viên đấy!】
Những việc xấu mà họ làm thì đếm không xuể, có thể nói là tội lỗi chồng chất. Ví dụ như cố tình ém đi miệng lưỡi nhân gian, cố tình chen hàng, đâm chọc thêm vào vết thương của người khác, suy đoán lung tung, đổi trắng thay đen, tóm lại là kiểu chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Những người yếu đuổi như Trương Kiệt Thụy lại càng căm ghét tác phong bất chính đấy. Bọn họ điên cuồng, họ vô địch rồi, họ đàn nên những giai điệu cao ngạo nhất, hát những bài hát ** nhất, làm những chuyện trẻ con không nên biết, còn giả bộ đoan trang đạo mạo. Mấy minh tinh kia chẳng là cái cọng lông gì cả, họ muốn viết thế nào thì viết nhá, con hổ to lớn cũng chẳng là cái mông gì, họ thích sờ thì sờ nhá!
Nhưng, tất nhiên họ sẽ gặp báo ứng, sờ ** hổ sẽ bị nó quay người lại cắn. Cứ cho là bạn có điên cuồng hơn đi chăng nữa con hổ cũng không hiểu được cái chứng nhận “ca-ve” của phóng viên, nó cũng không giống như những người đáng thương được cứu ra từ trận động đất, thở cũng không thở ra hơi mà còn phải nói mấy câu cảm động sến súa, chỉ còn kém trò bước lên hai bước nữa, ngó mà cười thôi.
Trương Kiệt Thụy nghĩ thật tà ác, cứ như là cái đám khốn khiếp kia bị báo ứng rồi ấy. Anh nghĩ xong lại thấy hơi buồn ngủ, không phải là anh muốn ngủ, mà vừa nãy hơi đau đầu, chắc là chấn động não rồi. Cuối cùng anh cũng nhớ ra, là anh đâm vào cửa kính của cái công ty Tam A khỉ gió đó, đợi ra viện rồi thì đi ăn vạ, đòi bồi thường tiền thuốc, phí tổn thất tinh thần... sau. Tính ra nhân dân tệ... E hèm, he he!
Trương Kiệt Thụy nằm cười ngây ngô, cứ giống như là sắp có một núi tiền rơi lên người anh vậy. Bỗng nhiên nghĩ lại, cảm thấy hình như làm vậy không tốt lắm, nếu làm thế thì cũng sẽ giống như mấy người không có đức hạnh kia, không được! Trương Kiệt Thụy anh đường đường chính chính là một nam tử hán đại trượng phu, sao có thể làm những chuyện xấu xa không bằng cầm thú như vậy được chứ? Tuyệt đối không thể nào!
Trong lúc anh còn đang mơ màng, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái trẻ mặc đồ công sở bước vào.
“Đình Đình? Đình Đình, là em sao?” Trương Kiệt Thụy nói mê, dọa cho cô gái này sợ lùi về phía sau hai bước.
Trương Kiệt Thụy nằm mơ, nội dung giấc mơ hơi bỉ ổi, không tiện nói ra, dù sao đi chăng nữa thì cuối cùng cô gái ấy cũng vẫn muốn rời xa anh, anh cố gắng níu kéo nhưng chẳng níu kéo được gì lại. Đang lúc thất vọng, cô gái kia lại xuất hiện trước mặt anh.
“Tôi nói rõ lại một lần nữa, tên tôi không phải Đình Đình! Tên của tôi là Du Man Lệ!”
Lúc này Trương Kiệt Thụy mới tỉnh lại hẳn, dựng lại gối rồi nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt anh vẫn còn ngơ ngơ, chắc là đâm vào cửa rồi thành ngu luôn rồi.
“Hôm nay tôi đến thăm anh một chút, dù sao anh cũng xảy ra chuyện ở công ty chúng tôi, còn cá nhân tôi thì chẳng có hảo cảm gì với ảnh cả!”
Du Man Lệ vừa nói vừa đặt giỏ trái cây trong tay xuống, dáng người hấp dẫn của cô lúc nghiêng người lại gợi nhiều liên tưởng cho Trương Kiệt Thụy rồi. Bộ đồ công sở này quá quyến rũ, nghĩ đến mấy bộ đồ khêu gợi trên mạng, Trương Kiệt Thụy còn đang so sánh thân hình Du Man Lệ với Asakawa Ran, có khi còn giống Madoka Ozawa hơn ấy nhỉ?
Bực mình, sao anh lại toàn so sánh cô ấy với người Nhật Bản nhỉ, đúng là chẳng tôn trọng Du Man Lệ quốc sắc thiên hương tí nào. Đợi Du Man Lệ xoay người lại, Trương Kiệt Thụy bất giác ngâm một câu thơ: “Đại mi khai kiều hoành viễn tụ, lục tấn thuần nùng nhiễm xuân yên.”(*)
【Đây là một câu thơ trong bài “Ngọc Hồ Điệp” của tác giả Liễu Vĩnh. Câu thơ này có nghĩa là: “Ngọn núi xanh ngang ngang nơi xa mềm mại như đôi mày thanh tú của người con gái, sương mù mùa xuân đẹp tựa làn tóc mai nàng mỹ nhân.”】
Đôi mắt Du Man Lệ bỗng sáng lên ý cười, cô hỏi: “Anh thích thơ ca?”
“Nói chính xác một chút, là rất thích”
Trương Kiệt Thụy vẫn là kiểu thèm đòn như trước, thấy Du Man Lệ phấn khởi, thôi thì chiều cô vậy, cô thích gì thì anh thích cái đó.
“Vậy anh thích nhà thơ nào nhất?”
“Lý Dục, Lý Thanh Chiếu.”
Trương Kiệt Thụy buột miệng nói ra, không phải là anh hiểu biết gì rõ lắm, chủ yếu là anh đã từng nghe qua tên hai người này. Hình như còn có ông nào tên là Đông Pha nữa, có liên quan gì đó đến chân giò gì đấy, nhưng tạm thời anh vẫn không nhớ ra ông ấy họ gì. Anh nhớ kỹ lời cô giáo mầm non dạy, không biết thì không nên nói lung tung, nên Trương Kiệt Thụy chỉ nói tên hai người này.
“Tốt quá!” Du Man Lệ hơi kích động, trong cuộc sống bận rộn ngày nay hiếm có ai thích ngâm thơ, anh cũng được coi là một người tri kỷ. Giọng của cô nhất thời cao hơn, mặt cũng đỏ cả lên, cô hỏi: “Thế trong các tác phẩm của họ anh thích tác phẩm nào nhất?”
Câu hỏi này, Trương Kiệt Thụy phải suy nghĩ một chút, dạo này anh có đọc cái gì ấy nhỉ, lần trước lúc đi WC anh có đọc một bài thơ mà, à đúng rồi, là “Tây Giang Nguyệt“.
Tiêm yêu vưu thán,
Vũ mị phục sàng bạn.
Bất bão mạn lệ phi hảo hán,
Thân thủ phủ mạc lưỡng vạn.
~
Mạn lệ hung như tuyết phong,
Phong thải mạn quyển nghênh phong.
Kim nhật kiệt thụy hựu đĩnh,
Hà thì tiến nhĩ tâm trung?
【Dịch nghĩa: (Khụ khụ, thơ nam chính đọc, nội dung thật là... E hèm!)
Cái eo nhỏ xinh xắn,
Nằm đợi sẵn bên giường.
Không ôm Man Lệ không phải là hảo hán,
Đưa tay ra sờ một cái là mất hai vạn.
~
Ngực Mạn Lệ như ngọn núi tuyết,
Đứng sừng sững trong gió
Kiệt Thụy của ngày hôm nay rất giỏi,
Bao giờ mới tiến được vào trái tim em?】
Một bài thơ méo mó vặn vẹo, hình như là thánh nào đó trên mạng chế, chẳng ăn khớp gì với thơ của Lý Dục hay Lý Thanh Chiếu gì cả, làm thế nào giờ, trí nhớ của anh bình thường rất tốt mà, sao giờ lại không nhớ ra nhỉ?
...
“Xuân hoa thu nguyệt hà thì liễu, vãng sự tri đa thiểu; tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,...”(*)
【Trích từ bài “Ngu mỹ nhân” của Lý Dục
Dịch nghĩa:
Những cảnh đẹp hoa xuân, trăng thu bao giờ mới hết?
Dĩ vãng đã qua bao nhiêu chuyện.
Ngoài gác nhỏ đêm qua gió đông lại thổi,...
(Nam chính ngâm thơ kiểu quần què, còn cái câu cuối hay nhất, là điểm nhấn để người ta hiểu nội dung và tình cảm của tác giả thì lại không nhớ, khụ khụ!) 】
“Đúng rồi, tôi cũng thích bài này, Lý Hậu Chủ (Lí Dục) đã hoàn toàn lạnh lòng đối với những chuyện đã qua còn lưu lại trên giấy. Nếu nói đến ngôn từ hoa mỹ, nói đến quan niệm nghệ thuật, nói chung là những thế hệ trước và cả sau này, không ai có thể bì được với ông cả!”
Nói đến đề tài mình thích, Du Man Lệ hoàn toàn quên hết những mâu thuẫn trước đây của mình với Trương Kiệt Thụy, thậm chí còn ngược lại, cô giống như người chị lớn đang giảng thơ cho em trai. Mà Trương Kiệt Thụy lại nghe rất nghiêm túc, cô giáo dạy mầm non của anh từng dạy, tại sao con người có hai cái tai mà chỉ có một cái miệng? Đương nhiên để cho người ta nói ít nghe nhiều rồi.
Sau khi cuộc nói chuyện vui vẻ kết thúc, Du Man Lệ miệng đắng lưỡi khô đi về. Tuy là chàng trai nằm ở kia không đáng ghét như lúc đầu nữa, nhưng cậu ta còn kém nhiều so với yêu cầu tuyển dụng của công ty cô, huống hồ bằng tốt nghiệp, chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn và một loạt giấy chứng nhận của cậu ta còn bị phát hiện là giả cả, trừ họ tên và giới tính, tất cả đều là giả. Hôm nay cô chỉ tới thăm cậu ta một chút, chuyện xảy ra ở bộ phận Nhân sự của cô, không tới thăm cũng không được.
“Nghe người tài nói một buổi, hơn mười năm đọc sách!” Mấy thứ mà Du Man Lệ nói, thực sự là Trương Kiệt Thụy sống hơn hai mươi năm rồi cũng chưa đọc nhiều sách đến thế, thơ ca đúng là một thứ thần kỳ mà, học thuộc một vài bài là có thể giả dạng thanh niên có học thức đi lừa tình mấy cô gái nhỏ rồi, lại còn có thể tăng thêm trình độ văn học nữa. Nhưng dù sao thơ ca gì cũng chỉ là hư ảo thôi, đối với Trương Kiệt Thụy mà nói, làm thế nào để trả hết tiền thuốc thang mấy ngàn này, đó mới là cả một vấn đề, mà còn là một vấn đề nghiêm trọng nữa. Nghe nói bây giờ khi nằm viện, bị cảm thôi mà cũng tốn đến mấy ngàn, mình còn bị chấn động não cơ, tiền chắc chắn là tốn không ít rồi.
“Y tá, bao giờ thì tôi có thể xuất viện?” Lúc Trương Kiệt Thụy nói chuyện luôn thích đảo mắt mấy vòng nhìn xung quanh, nhìn cô y tá này, nhìn từ trên xuống dưới, hẳn là anh lại đang nghĩ đến mấy cái dở người gì rồi.
“Cũng không có gì nghiêm trọng, ở lại quan sát thêm hai ngày nữa là anh có thể xuất viện.” Cô ý tá nhỏ trả lời rất dứt khoát, cũng làm cho Trương Kiệt Thụy yên tâm, may mà không lưu lại di chứng gì, không thì sau này anh tìm vợ kiểu gì chứ!
“Vậy... Vậy cô nói, tôi phải trả tầm bao nhiêu tiền?”
“Cũng không nhiều lắm, khoảng hơn năm nghìn!”
“Nhân dân tệ”
“Đương nhiên! Không phải là đô la!” Y tá nói xong liền đi ra ngoài, còn nhỏ giọng mắng, đồ thần kinh.
Năm nghìn tệ? Năm nghìn tệ là cái gì? Trương Kiệt Thụy phải đi làm diễn viên quần chúng 100 lần, hoặc là vẽ 1000 bức tranh, nhưng với điều kiện tiên quyết là vẽ tranh phải có người mua.
Cái này không được đâu, Trương Kiệt Thụy nhìn ra ngoài cửa, ở đấy có không ít bác sĩ, y tá để ý, muốn trốn ra ngoài chắc cũng chẳng dễ hơn vượt ngục là bao. Anh đóng kĩ cửa phòng, mở cửa sổ ra, F*CK! Lại còn có lưới chống trộm nữa, phải làm sao bây giờ?
Mở một cánh cửa khác, may mà còn có khe hở có thể đi xuống được. Trương Kiệt Thụy thử nhìn xuống bên dưới, cao quá, đây chắc là khoảng tầng năm tầng sáu, có chút không dám, dù sao thì khinh công của anh cũng chẳng tốt lắm.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Du Man Lệ bước vào phòng.
“Cứu người! Đừng nhảy xuống!”