Chương 7: Công chúa quỳ hoa
Có lẽ bạn sẽ nói, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại; nhưng Trương Kiệt Thụy rất tin tưởng, quan hệ hai người bọn họ không liên quan với tình yêu. Tuổi tác vẫn là thứ yếu, địa vị và diện mạo cũng không phải là xa không thể chạm, Trương Kiệt Thụy vẫn cảm thấy có một sợi thân thiết với cô ấy. Từ khi nào sinh ra sự thân thiết này, có lẽ bắt đầu từ lần trên xe buýt đánh liều một câu "chị Đình Đình" đó, mặc dù cô ấy không tên Đình Đình, nhưng lại rất giống chị của anh.
Đột nhiên súng hơi đổi pháo, điều này khiến Trương Kiệt Thụy phấn khởi không dứt. Nhà này hai phòng ở coi như rộng rãi, phong cách phòng khách cũng giống sở thích của Trương Kiệt Thụy, TV ghế sa lon tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, khay trà máy điều hòa không khí bàn ăn cái gì cần có đều có. Khiến người khác vui mừng chính là, bên ngoài là một ban công rất lớn, thông qua nó có thể nhìn xuống hơn nửa thành phố, buổi tối có thể đếm sao, ban ngày có thể nhìn thấy gái đẹp.
Câu gì nhỉ, đúng, "Song hỉ lâm môn". Cuộc sống của Trương Kiệt Thụy chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, chẳng những tìm được công việc, còn ở trong nhà cao hai phòng. Bạn vừa cho anh một câu chuyện cổ tích...... Dĩ nhiên, anh vẫn sẽ cân nhắc.
Lý Tom là một người tốt, cái gì cũng tốt, trừ khờ một chút; dĩ nhiên ở trong mắt Trương Kiệt Thụy, cái này cũng không tính là khuyết điểm gì, sống cùng người khờ khạo, dễ dàng tìm được tự tin.
Công ty đại ca Anh Hùng rất chăm sóc hai người bọn họ, không có việc gì xin mời giết thời gian, vắt một chân chẳng hạn, ngay cả Lý Tom có chút khờ khạo cũng đã nhìn ra, trong lòng Anh Hùng có ý nghĩ xấu, đang đánh chủ ý lên chị họ Mạn Lệ.
Trương Kiệt Thụy cũng cảm thấy đây là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng lại mừng rỡ như vậy, thường xuyên có người mời cuộc sống rất thư thái, huống chi còn là người lãnh đạo trực tiếp của mình, biểu hiện công việc thiếu sót cũng không cần phải lo lắng.
Hôm nay cảnh sắc tươi đẹp chiếu rọi, tại sao lại có cảnh sắc tươi đẹp như vậy, bởi vì thời gian đã không còn sớm. Jerry cùng Tom tung nhau chạy, trễ một lần phạt tiền 100 đồng, thực tế tiền lương của bọn họ vốn không cao, tháng này lại muộn vài lần, đoán chừng phải nộp tiền cho tài vụ công ty.
"Là Thanh Thanh à!" Xuống thang máy chạy đến cửa, Lý Tom mới yên lòng, anh rất quen thuộc với Tô Thanh Thanh trước sảnh, đúng lúc hôm nay cô phụ trách kí tên.
"Thanh Thanh, hôm nay mái tóc thật xinh, dùng dầu gội hiệu gì vậy?"
"Hải Phi Ti!"
"Tóc đen đi mất dấu, gàu nổi bật hơn!" Trương Kiệt Thụy ở phía sau lắm lời.
"Đi ch.ết đi!" Tô Thanh Thanh tức giận nói, đúng chuẩn một tiểu bạch thành phố, mỗi ngày trừ ăn mặc cơ bản không làm chuyện khác.
"Cậu nói đó là Chương Quang 101, tóc này của Thanh Thanh phải là, người tình trong mộng của ta, có một mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp......"
"Cô là Phiêu Nhu, không phải là Hải Phi Ti....... Hải Phi Ti, bờ vai sạch sẽ, luôn có."
Lý Tom đang lấy lòng Tô Thanh Thanh, bị Trương Kiệt Thụy cắt đứt lần nữa, ký đến nỗi giãy giụa tiến vào.
"Jerry à, cậu nói chân của tôi phải rám nắng một chút mới đẹp, hay là trắng trẻo một chút mới đẹp?"
"Tôi thấy là nhỏ một chút mới đẹp."
"Chân của tôi rất thô sao?"
"Cách xa quá, không thấy rõ."
"Vậy thì đến gần một chút."
"Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể."
......
"Anh Jerry kia, chuyện đến Quỳ Hoa, đã nói nhiều lần như vậy rồi, chừng nào anh mời tôi đây?"
"Bà cô nhỏ Thanh Thanh của tôi, nghe nói một chuyến có thể ăn hết nửa tháng tiền lương của tôi, làm sao cam lòng!"
"Đi ch.ết đi!"
"OK, tôi ch.ết đi...... À, đúng rồi, tôi ký tên trước!"
"Trương Kiệt Thụy đã trễ một phút, trừ tiền lương 100 đồng."
"Cô!" Trương Kiệt Thụy tức giận chỉ vào Tô Thanh Thanh, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Vừa rồi tôi đi cùng Tom, bây giờ cũng chỉ trễ 20 giây."
"Một giây cũng coi như đã trễ, Tô Thanh Thanh tôi là người có nguyên tắc."
"Nguyên tắc của cô chính là không nói nguyên tắc, tôi mời cô đến Quỳ Hoa Lầu thế nào?"
"Vậy hôm nay coi như anh không có trễ."
"Còn có ngày hôm trước, buổi sáng ngày hôm qua, chiều hôm qua."
"Đồng ý!"
Tô Thanh Thanh ra dấu tay chữ V thắng lợi, Trương Kiệt Thụy của đi thay người, phải biết một tháng đã trễ nhiều lần như vậy, rất dễ bị đuổi, lão Vương mập ch.ết bầm ở bộ phận nhân sự kia cả ngày nhìn mình chằm chằm đấy.
Đi làm đơn giản chính là chơi trò chơi trên mạng, gần đây Trương Kiệt Thụy si mê game online, xin một tài khoản, đăng ký nhân vật nữ, cả ngày nhìn con gái lắc lắc eo thon nhỏ đánh quái vật, "A, a" hô hoán lên, khỏi nói tới có bao nhiêu vui vẻ.
Mục tiêu công việc thì học tập nhân viên cũ nhiều hơn, Trương Kiệt Thụy rất chú ý giao tiếp với đồng nghiệp. Đại Hoàng gần sát tấm ngăn dạy anh rất nhiều thứ, khiến Trương Kiệt Thụy hiểu, thì ra là xem phim xxx không cần mua đĩa, trên web cũng có nhiều như vậy, về phần cái gì văn H, nó không nói về bộc lộ hình ảnh.
Còn chị Hàn viết quảng cáo phía sau, mỗi ngày lau nước mắt cái đó, nhiều tuổi như vậy còn xem phim Hàn quốc, hơn nữa còn cứng rắn lôi kéo Trương Kiệt Thụy cùng xem. Ngại vì mặt mũi của đồng nghiệp, Trương Kiệt Thụy đành phải theo. Bạn nói xem người Hàn Quốc cũng thật dài dòng, nấu cơm là có thể diễn mấy tập thượng hạng, không có việc gì liền chơi cuộc tình tay ba, còn chỉnh oanh oanh liệt liệt.
Đại ca Anh Hùng là người bận rộn nhất, mang theo một đám người như vậy trong nén giận, bất đắc dĩ tổ bọn họ đều là thân thích lãnh đạo, cũng không biết bộ phận nhân sự làm sao không thể chia đều xuống. Công ty gia tộc chính là như vậy, quan hệ nội bộ rắc rối khó gỡ, chủ quản bộ phận nhân sự Du Mạn Lệ là con gái lão tổng, chủ quản bộ phận thiết kế Kiều An Na là cháu gái lão tổng, chủ quản bộ phận tài vụ Mao Triệu Tài là con trai Phó Tổng Tài Mao Cát Tề, trưởng phòng thị trường Chu Kiên Cường là bạn học Mao Triệu Tài phòng tài vụ.
Đủ loạn chứ? Đây mới là người ở lớp trên công ty, còn xuống dưới quan hệ phức tạp hơn, giống như tổ thiết kế Anh Hùng phụ trách, thì có Lý Tom và Trương Kiệt Thụy thuộc là người quen của Du Mạn Lệ, Đại Hoàng là bạn học trung học của Mao Triệu Tài và Chu Kiên Cường, chị Hàn là chị họ của Kiều An Na......
Đầu choáng váng, quan hệ nơi này thật sự quá phức tạp, còn không nói tiếp, nếu không bảo đảm có người sẽ muốn chửi má nó. Xí nghiệp gia tộc rất nhiều tệ nạn, khác không nói, nhân viên quản lý cũng rất có vấn đề, động vào ai cũng phải điều tr.a trước, nói không chừng có người thâm tàng bất lộ, ngộ nhỡ gây chuyện hậu quả không tưởng tượng nổi. Đoàn người tính tích cực phổ biến không cao, không ít người chính là không lý tưởng lĩnh tiền lương đến, thời gian dài khiến công ty có vẻ rất không có sức sống.
"Jerry, nghĩ gì thế? Bản thảo giao cho cậu đã làm xong chưa, nhanh lên!" Anh Hùng nhâm nhi ly cà phê lắc lư đến phía sau Jerry.
"Đại ca, hôm nay anh không có việc à?"
"Cậu muốn đại ca cậu bộn rộn ch.ết à? Sau này có việc cũng để đám nhóc con các cậu làm giúp, mau làm việc, cậu mỗi ngày chơi trò chơi có ý nghĩa gì?"
"Đại ca, cái này cũng không hiểu, anh nhìn nhân vật nữ này. Dáng người này, eo thon nhỏ này, vừa đánh quái vật vừa lầm bầm, hưởng thụ nha, cái này gọi là cố chấp."
"Tôi nhổ vào!"
Anh Hùng vừa nói vừa đi, bị Trương Kiệt Thụy kéo lại.
"Đại ca, anh từng đến Quỳ Hoa Lầu chưa?"
"Đã từng, còn có đại ca cậu chưa đi qua......" Anh Hùng vừa mới đầu trả lời rất dứt khoát, đột nhiên lại dừng lại, giống như là nhắc lại chuyện cũ đau lòng gì, "À, chưa từng đến đó, cậu hỏi cái này để làm gì?"
Thấy Trương Kiệt Thụy không nói lời nào, Anh Hùng như có chút hiểu ra, nói: "Chẳng lẽ Công Chúa Quỳ Hoa lừa gạt cậu rồi hả?"
"Công Chúa Quỳ Hoa?"
"Đúng, chính là Tô Thanh Thanh kia, mỗi ngày có thể gặm hai kí lô vỏ hạt dưa, lại đặc biệt thích khiến người ta dẫn cô đến Quỳ Hoa Lầu, vì vậy đặt tên vậy."
"Vậy đến Quỳ Hoa Lầu đắt không?"
"Cậu có bạn gái không?"
"Từ nhỏ tới lớn vẫn chưa có." Trương Kiệt Thụy trả lời thành thật, tại sao công ty này ai cũng thích hỏi vấn đề này.
"Vậy cậu muốn tìm bạn gái sao?"
"Tôi tạm thời không lo lắng vấn đề này, trước tiên đặt tinh lực ở trên công việc."
"Câm miệng! Nói thật!"
"Muốn!"
"Như vậy nói cho cậu biết? Coi như có một cô bạn gái, tôi cũng không mời cô ấy đến Quỳ Hoa Lầu ăn cơm!"
"Tôi hiểu, nói đúng là, mặc dù đến Quỳ Hoa Lầu ăn bữa cơm sẽ dắt theo bạn gái, anh cũng không đồng ý."
"Không sai bao nhiêu đâu!"
"Tiêu xài rất cao?"
"Đó là tương đối cao!"
Anh Hùng nói xong cũng rời đi, Jerry thở dài thành người kế tiếp bị hại, không thể nghĩ về phía trước nữa, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Trương Kiệt Thụy cũng cảm thấy buổi cơm tối này tuyệt đối không thể mời, nhưng mấy lần đi trễ phải làm sao đây?
Trương Kiệt Thụy nghĩ ra một ý, biện pháp tốt nhất chính là tìm người thế thân, ai nguyện ý làm người coi tiền như rác đây? Nghiêng đầu một cái, Trương Kiệt Thụy nghĩ đến một cái tên: Tom!