Quyển 1 - Chương 24: Lương gia tiểu thư (1)
- Đất Thục có hai vị sư, một giàu một nghèo. Người nghèo hỏi người giàu:" Ta muốn đi Nam hải một chuyến được chăng?", người giàu nói:" Đi như thế nào?", người nghèo đáp:" Ta chỉ cần một bình một bát là đủ rồi"...
Vân Tranh và Vân Nhị vừa đọc sách vừa nhìn Tịch Nhục dọn dẹp vệ sinh trong nhà, quả nhiên là nữ tử cần cù, cầm tấm vải lau khắp nhà một lượt, cả miếng trúc để kê mông ngồi bên bếp cũng được nàng lau cho sáng bóng.
Tịch Nhục tới đây, người hoan hỉ nhất là Vân Nhị, nó được Tịch Nhục đối xử như trẻ lên ba, khi đi đái cũng được Tịch Nhục bế, đó là lúc Vân Nhị sung sướng nhất, có điều chuyện chùi đít thì nó liều ch.ết phản kháng, vì Tịch Nhục dùng tấm trúc chùi đít cho nó...
Tịch Nhục cái gì cũng tốt, chăm chỉ này, xinh xắn này, ngực mềm này, chỉ là ăn giỏi quá, trước kia hai huynh đệ nấu cơm chỉ nửa hũ là no rồi, giờ nấu đầy một hũ mà không đủ ăn.
Nhin Tịch Nhục đặt cái bát cơm to hơn đầu y xuống mà còn ɭϊếʍƈ mép, Vân Tranh thấy mình đúng là phải kiếm tiền nhiều hơn rồi.
Vân Nhị xẻ thêm cơm trong bát cho Tịch Nhục, chỉ cần là thứ ăn được thì Tịch Nhục không từ chối, điểm ấy làm nó càng thích Tịch Nhục hơn, khi Đại ca ép nó ăn thứ nó không thích, nó cho Tịch Nhục hết, vì như miếng gan lợn, ăn phát ngán, ai mà quan tâm ăn gan sáng mắt.
Trước kia mỗi ngày đi lấy nước là chuyện làm Vân Tranh đau đầu nhất, chẳng vì cái gì khác chỉ vì nhà khác đi lấy nước toàn là phụ nhân, bất kể già hay trẻ, quen thuộc rồi là sàm sỡ y, người này tới sờ má một cái, người kia bẹo một cái, vì sao? Vì y trắng trẻo xinh trai thôi. Ấy thế còn đỡ chán, hãi nhất là đám thiếu phụ trẻ, Vân Tranh nghe thấy họ bàn tán nhau làm sao tụt quần y ra, xem xem cái đó của người đọc sách có gì khác với nam nhân bình thường không.
Thế là Vân Tranh đi lấy nước không khác gì đi ăn trộm, toàn thừa lúc vắng người, lấy nước thật nhanh rồi chạy, có khi về tới nhà thì nước sảnh ra một nửa, giờ có Tịch Nhục rồi, mọi thứ đều hoàn mỹ, không sợ ngày nào đó đi lấy nước bị cưỡng gian tập thể nữa.
Sơn nữ rất phóng khoáng, thậm chí có chút hoang dại, đó là tính cách núi cao ban cho bọn họ, bọn họ không che dấu tính cách này, từ sau khi hiểu được lời bọn họ nói, Vân Tranh mới biết sơn ca hào phóng cỡ nào, chỉ cần họ cất tiếng ca là Vân Tranh trốn cho xa, hoặc là tới bên tộc trưởng, chỉ có như thế mới không có những nữ tử bẩn thỉu cười ngốc nghếch với mình.
- Cút xéo hết, Vân Đại tương lai sẽ cưới tiểu thư nhà quan, đứa nào dám hát loại ca từ này với nó, lão phu gả cho sơn dân trong núi. Lão tộc trưởng cứ hay dọa như thế, mà chả ăn thua gì.
Tịch Nhục cũng biết hát mấy bài như thế, rất thích vừa làm việc vừa ca hát, chỉ là sau khi bị Vân Tranh vỗ lên đầu mấy cái liền không hát nữa, ánh mắt có chút u oán, sơn nữ không hát, như chim không được hót, tủi thân xuống lầu cho trâu nhà mình ăn, Vân Nhị nhìn cảnh này ôm bụng cười nắc nẻ.
Lưu đô đầu tổ chức chợ cỏ rất thành công, vì lần đầu tiên Vân Tranh dẫn theo cả Tịch Nhục và Vân Nhị ra hẻm núi sau tảng đá tổ chức, Lưu đô đầu đứng xa xa, Vân Tranh nói với sơn dân tới trao đổi đó là người canh gác, không cần lo, nên giao dịch tiến hành vui vẻ.
Giao dịch ngày một nhiều, rồi tới một buổi sáng, bao hàng quá lớn, Vân Tranh không vác nổi, dưới sự giám sát từ xa của sơn dân, Lưu đô đầu vác bọc đồ cực lớn tới, trải ra xong nhanh chóng rời đi, sơn dân rất hài lòng vì hành vi biết điều của hắn.
Dùng lửa nhỏ đun ếch là thế đấy, lại qua một tháng nữa, Lưu đô đầu đã có thể cùng sơn dân ngồi truyền vò rượu uống với nhau, đơn giản thế thôi là có được sự tín nhiệm của sơn dân.
Lại là một ngày thu hoạch phong phú, trên xe của Vân Tranh chất đống các loại chim bay thú nhảy, đây là lần cuối rồi, từ mai sơn dân sẽ không đi săn nữa, vì đã tới mùa giao phối, không thể săn vào thời điểm này, nếu không sẽ chẳng còn thứ gì mà săn bắn nữa, đó là đạo lý rất mộc mạc, sơn dân biết quy củ của rừng núi, bọn họ không bao giờ phá hỏng. Ít nhất tới giờ Vân Tranh chưa bao giờ có con thú mang bầu nào.
Chợ phiên hôm nay rất quái dị, có một chiếc xe la lớn xa hoa, Lương quản gia hay mua hàng của Vân Tranh mặt như tro tàn đứng bên, thấy Vân Tranh tới chẳng vui vẻ như mọi khi mà càng như cha ch.ết mẹ ch.ết.
Thông thường lúc này Lưu đô đầu sẽ không ra mặt, trên xe trâu chỉ có Vân Tranh và Tịch Nhục bế Vân Nhị, y liếc qua cái xe một cái, vẫn niềm nở chào hỏi: - Lương quản gia, hôm nay may mắn bắt được một con xạ, túi xạ hương còn chưa bị vỡ, lần trước ngài nói lão thái gia cần một cái để giúp ngủ ngon, tiểu tử mang tới rồi đây.
- Xạ hương à? Gia gia đúng là cần, 500 đồng. Lương quản gia chưa nói, trong xe có giọng nam truyền ra.
Vân Tranh làm như không nghe thấy, nhảy từ trên xe xuống, đem xạ hương cho Lương quản gia kiểm nghiệm, ông ta xem kỹ rồi gật đầu: - Thứ này cùng với xạ hương nguyên vẹn tới 3 quan tiền, nhưng ta không định đoạt được.
- Lưu quản gia, Lương quản gia không cần, mời ngài ra giá đi.
Lưu quản gia cười mím chi, nhìn Lương quản gia nói: - Chọn xạ cần có nghề, đây là con tuyết xạ, nhìn thể hình của nó thì đây là xạ trưởng thành năm năm tuổi, túi hương chưa vỡ, giá không nhỏ, lão phu trả 3 quan, lão phu nhân cần thứ này, may là thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, nếu không ta cũng không dám lấy.
Vân Tranh chắp tay cười: - Chúc mừng Lưu quản gia, chủ gia có bầu, sau này ngài có chỗ dựa, xạ hương thì thôi vậy, Lưu chưởng quầy trên ba mươi có hỉ, xạ hương không tốt cho thai nhi, chẳng may sơ xảy gì cả hai ta không gánh được, nơi này có lồng gà ruộng, nấu cháo rất bổ, lại không cấm kỵ, xạ hương nên để Hùng gia chế thuốc trị thương.
- Khà khà, tiểu tử ngươi lúc nào cũng chu đáo, làm ăn còn biết nghĩ cho người khác, ừ, nói vậy thì ta không lấy nữa. Lưu quản gia cười vui vẻ, đi ra sau xe trâu chọn gà rồi trả tiền, xong việc không đi, ngồi xuống ghế cứ nhìn Lương quản gia cười đểu, rất lạ.
- Ta nói rồi, ta lấy xạ hương, 500 đồng! Người nơi này đều là điêu nô hại chủ, ngươi cũng là một tên gian thương, xạ hương xử lý tốt trong hiệu thuốc chỉ có 1 quan, xạ hương chưa qua xử lý của ngươi mà dám đòi 3 quan. Lương Tiêu, ông nói đi, lần trước mua da báo ông trả 6 quan, da báo ở Thành Đô cũng không quá 3 quan, nếu như không phải ta tr.a sổ sách, các người còn định lừa gạt tới bao giờ?
Vân Tranh khó hiểu nhìn Lương quản gia mặt đầy xấu hổ, có câu chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, sao người kia trước mặt bao người lại xỉ nhục Lão Lương, thuận tiện chửi xéo cả những quản gia khác, hoàn toàn không để ý tới nhân tình thế thái, Lương gia cho dù có lớn tới mấy cũng không thể gây thù chuốc oán như vậy, các ngươi là nhà thương cổ, không phải nhà quan mà hung hăng.
- Đại thiếu gia, chúng ta về rồi nói có được không, lão nô làm sai, đợi lão gia về, lão nô tự nhận phạt. Lão Lương không ngừng cầu khẩn, lão gia đi lên phương bắc làm ăn, gọi đại thiếu gia về nhà trông coi, đại thiếu gia chỉ một lòng muốn đọc sách làm quan, ghét thương cổ, thành ra có chuyện hôm nay, ông ta là nhân vật có vai có vế ở vùng này, giờ mất mặt như thế chỉ muốn đâm đầu ch.ết cho xong:
Vân Tranh lúc này tới gần lên tiếng: - Thiếu gia, hẳn da báo hiện ở trong tay người, nếu mua bán không vừa ý, đưa nó cho ta, ta trả sẽ trả lại 6 quan.