Quyển 1 - Chương 27: Lợi ích là phải chia đều
- Nước trong núi thật là ngọt. Vân Tranh ngậm một ngụm nước, cầm cành liễu chấm muối đánh răng, xúc miệng xong phát hiện ra Vân Nhị đánh răng xong từ lâu, bóp miệng nó, thô bạo chọc cành liễu vào miệng giúp nó đánh răng, xong xuôi khoan khoái vào nhà.
- Huynh làm đau đệ rồi đấy. Vân Nhị theo sau vừa đi vừa đá Vân Đại, hét lớn:
- Không đánh răng cho kỹ, đến khi sâu răng đừng mơ có nha sĩ, ta cố ý làm đệ đau để mà nhớ. Vân Đại chắp tay sau lưng, lững thững đi ra sau cái bàn thấp ngồi xuống:
Tịch Nhục bê cháo đậu hâm nóng lên, lấy một cái đĩa đựng rau dại muối, ba người quây quần ăn sáng. Vân Tranh thông báo hôm nay sẽ đưa bọn họ tới Đậu Sa Quan, bái phỏng lão chủ bạ, còn năm sáu ngày nữa là thi rồi, Tiêu chủ bạ là người tiến cử Vân Tranh, cần tới tạ ơn người ta.
Thấy thiếu gia muốn đem mình ra ngoài, Tịch Nhục vội vàng húp hết cháo, chạy đi cho lợn ăn, trâu ăn, rửa xe trâu thật sạch, thiếu gia ghét nhất là dơ bẩn.
Tới khi xuất phát thì mặt trời đã leo lên cao hơn đỉnh ngọn núi cao nhất tới một trượng, sương mù vẫn vấn vít, rất đáng ghét, nơi khác mặt trời xuất hiện là mây mù tan hết, chỉ có trong sơn cốc, mặt trời lên làm tan sương biến thành mù, cảnh cứ mờ mờ ảo ảo, đi du lịch vài ngày thì thích đấy, chứ quanh năm sống trong cảnh này chỉ thấy phiền toái.
Bánh xe gỗ của xe trâu phát ra tiếng lộc cộc, Vân Nhị chỉ con gà rừng bay ra khỏi bụi cỏ, luôn mồm hỏi Vân Đại có thể bắt cho nó một con về không?
Loại giọng điệu báo thù này Vân Đại không thèm để ý, Tịch Nhục ríu ra ríu rít nói với Vân Nhị loại gà đó thịt chua, ăn không ngon, cho nên chúng mới bay khắp nơi, chả ai thèm bắt.
- Ta thích thịt gà chua.
Vân Nhị ngang ngược nói, muốn Tịch Nhục đi bắt, Vân Đại thò tay bợp nó một phát đau điếng, nó mới ngoan ngoãn ngồi xuống, song mặt nặng mày nhẹ.
Khi đi qua tảng đá lớn không ngờ lại có hai bộ khoái cầm đao canh gác, người không phận sự bị đuổi đi hết, mấy bộ khoái khác thì vận chuyển hàng, hôm nay là ngày giao dịch, ai nấy đều bận.
Vân Tranh nhíu mày, Lưu đô đầu làm thế này cũng quá phô trương rồi, có câu thà để người ta biết chứ đừng để người ta thấy, hắn lại ngang nhiên trao đổi với sơn dân như thế, đi sâu vào chút nữa làm cho kín đáo thì ch.ết ai.
- Vân Đại, nếm thử đi. Một giỏ măng tươi ném lên xe, Lưu đô đầu lau mồ hôi trán đặt mông xuống bên cạnh Vân Đại, cầm vạt áo phẩy phành phạch, trông bộ dạng là biết mệt nhọc cỡ nào: - Mẹ nó, sơn dân chỉ chấp nhận lão tử, lần nào giao dịch cũng muốn lão tử ra mặt mới yên tâm, giờ đang khai xuân, nhiều món ngon lắm, có thích chuột trúc không?
- Có, cái gì cũng lấy hết, cho thêm vài con gà nữa, đệ chọn thời điểm này tới là để kiếm chút lễ vật, hôm nay đi bái phỏng lão chủ bạ, bái kiến tọa sư không thể tay trống được. Vân Đại mở mồm không biết thẹn:
Lưu đô đầu cười hô hố, chỉ mặt y: - Biết ngay mà, có biết khi ta tới đây lão chủ bạ nói gì không, ông ấy nói, tên tiểu tử Vân gia hôm nay ắt tới bái phòng lão phu, ngươi cẩn thận bị người ta đánh cướp. Ha ha ha, quả nhiên lão tử vừa khai trương là có cướp mò tới.
Vân Tranh cũng cười, chỉ mấy bộ khoái đứng gác: - Huynh không làm cho kín đáo được hay sao, thế này có vẻ không ổn lắm.
Lưu đô đầu tự tin nói: - Vân Đại, ngươi thông minh hơn Lão Lưu này, nhưng kinh nghiệm sống còn thiếu, có biết làm sao để làm ăn lâu dài được không?
Vân Tranh “ồ” một tiếng, chắp tay: - Xin được chỉ giáo.
- Không có gì ngoài lợi ích chia đều, chỉ cần ta không độc chiếm vụ làm ăn này, mười năm sau ngươi ở kinh thành làm quan nói không chừng nghe thấy tên lão ca đây trong tấu báo đấy. Lão Lưu nói hết sức hiển nhiên: - Nói cho biết, lão chủ bạ cũng có phần, nếu không ta sao dám làm thế?
Đúng là cái lý đó, Vân Tranh chưa yên tâm: - Thế nhưng chẳng phải huynh nói là Lâm huyện lệnh rất ghét sơn dân à?
- Đúng, rất ghét, ghét tới mức coi bọn họ đều ch.ết cả rồi ấy chứ. Lão Lưu vỗ ngực đảm bảo: - Đi đi, đừng để lão chủ bạ đợi lâu, ngày khác ta nói kỹ hơn với ngươi chuyện trong cái huyện này.
Vân Tranh mang theo cả bụng lo âu tới Đậu Sa quan, cuối cùng lắc đầu bỏ qua một bên, dù sao mình rút chân ra rồi, có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan nữa, tới cổng thành lấy ra một con gà rừng béo múp, nói: - Cao ca, cầm con gà mà về tẩm bổ này.
- Tiểu tử ngươi còn trêu Lão Cao này. Lão Cao cười toe toét, khác hẳn với bộ dạng chán đời thường ngày, lý do đơn giản thôi, hắn có lão bà rồi, cũng là nữ nhân người Bặc bị bán cho Hạnh Hoa lâu làm kỹ nữ, tất nhiên không được trẻ trung xinh đẹp như Tịch Nhục, đã hơn hai mươi, đến cái tuổi bị đào thải của nghề này rồi. Lão Cao không chê, có người chịu vì hắn sinh con là phúc ba đời, không lo ch.ết đi không dám gặp mặt tổ tông, không lo thành ma đói không ai đốt tiền:
Vân Tranh làm được việc tốt, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Huyện nha đặt ở giữa Đậu Sa quan, đáng lẽ huyện nha luôn là kiến trúc cao nhất, nổi bật nhất trong huyện, nhưng so với khu nhà giàu cách đó không xa thì chẳng đáng để vào mắt nữa.
Nhà Tiêu chủ bạ sống cũng ở trong khu nhà giàu đó, xe trâu đi đủng đỉnh trên con đường lát đá, vì đi đường đất lầy lội quen rồi, chẳng mấy khi đi đường tốt, cho nên con trâu muốn hưởng thụ một phen, bước chân thêm đủng đỉnh. Vân Tranh không thúc giục, dù sao chỗ này cũng nhỏ cả thành trấn được có mấy chục nghìn người, quy mô nhỏ, nó vừa đi vừa ị chăng nữa thì cũng tới nhanh thôi.
Nhà người ta đặt sư tử đá ngoài cổng, nhà lão chủ bạ đặt hai con sơn dương đá, sơn dương cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài hai cái sừng to khác thường, lại còn nhọn, không biết là muốn đâm cái gì, không hiểu hàm ý của nó. Đào phù ở trên đại môn trông có vẻ lâu đời lắm rồi, đen xì xì, bên trên vẽ hai ông thần tướng dữ tợn.
Lại nhìn lên trên cổng lớn bề thế có tấm biển khắc bốn chữ "cần thiện nhân gia", Vân Tranh chửi thầm, chủ của kỹ viện, có móc nối thế nào cũng không dính nổi tới hai chữ cần thiện.
Một tên tiểu tư áo xanh mũ nhỏ chống tay đứng ở bậc thềm nhìn thiếu niên tới nhà không vội đưa bái thiếp mà tò mò quan sát nhà người ta, lão gia sáng nay dặn rồi, có một học sinh trẻ khả năng sẽ tới, bảo nó đợi ở cửa, xem ra là vị này.
Thiếu niên này rất quái dị, tóc không vấn lên, không dùng trâm cố định, mà chỉ đơn giản thắt thành bím dài, dùng thừng buộc sau đầu, y phục không mới, nhưng rất sạch, cổ tay cổ áo, không thể nhìn ra một dấu vết dính bẩn nào. Làm tiểu tư kinh ngạc nhất là tiểu cô nương rõ ràng là nha hoàn đeo một cái gùi, đứng trong gùi là đứa bé đang trừng mắt nổi giận với mình, tuy nhỏ, nhưng không mặc áo sam của trẻ con, cùng kiểu quần áo với thiếu niên, chỉ nhỏ hơn mà thôi.
Vân Tranh nhìn ngó một hồi, lấy bái thiếp từ ống tay áo ra, đưa tới: - Xin tiểu ca vào báo với tôn ông, có Vân Tranh của Đậu Sa trại cầu kiến.
Tiểu tư nhận lấy bái thiếp, càm thấy tay trầm xuống, chả biết 10 đồng tiền được nhét vào lúc nào, vội cảm tạ vội vàng vào nhà.
- Đệ muốn ăn chuột trúc. Vân Nhị nắm bím tóc của Tịch Nhục hét lớn với Vân Đại:
- Còn hét nữa ta đem cả lồng chuột trục nấu chín, tối bắt đệ ăn một mình, ăn không hết ta nhét vào miệng.
Vân Nhị biết Vân Đại nói là làm, người khác đều coi nói như trẻ con, Vân Đại thì không, y chỉ bảo vệ cái thân thể trẻ con của mình, còn phương diện khác không thả lỏng nửa phần, nên khi y nóng lên thì im mồm là an toàn nhất.
Tên tiểu tư không chạy đi tìm Tiêu chủ bạ, mà chạy tới hậu viện, chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nữ nhân khóc thút thít, biết chuyện gì xảy ra, rụt rè tới gần cửa, không dám nhìn vào trong, gọi: - Thiếu gia, người lão gia đợi đã tới rồi.
Trong phòng có một thanh niên cao lớn, ép một nữ tử vào tường, áo trên rách bươm hết cả, bầu ngực đầy đặn lõa lộ ra ngoài, nhìn cách búi tóc thì biết nàng là phụ nhân có chồng, bên cạnh có hai nha hoàn chỉ dám cúi đầu không ngăn cản, thanh niên đó nghe vậy buông nữ tử ra, hôn nàng một cái, nói: - Di nương, Dung nhi có việc phải làm, lát nữa chúng ta vui vẻ tiếp nhé. Nói xong cười dài bỏ đi.
Nữ tử đó ngồi xụp xuống đất hai tay che ngực khóc tức tưởi, hai nha hoàn bấy giờ mới chạy lại an ủi. .