Chương 9: Tà đạo
Khiết Trinh bị hung hăng túm lấy, mặc nàng gào khóc, kêu to:
– Không! Tôi không phải là yêu quái! Thả tôi ra… Thả ra!…
Khiết Trinh bị đưa đến một nơi sát dòng suối trong rừng, là nơi hắn nói cho nàng biết là có nhiều xác ch.ết… Những cái xác nằm chồng lên nhau, gương mặt trắng bệch. Có xác còn bắt đầu ươn rữa. Mùi thịt thối, mùi máu hòa vào nhau khiến Khiết Trinh cảm thấy lợm giọng. Nỗi sợ hãi cũng càng lúc càng dâng cao.
Sư phụ, đệ tử bắt thêm được con bé này. Nó sống trong một hang động trong Trầm lăng cốc.
Gã đạo sĩ liếc nhìn nàng. Bộ y phục hỷ, hắn ta nhớ ra:
– Nhà ngươi…. ngươi là cô gái mấy hôm trước bị bắt cóc trong hôn lễ. Vị hôn phu của ngươi đã nhờ ta tìm kiếm. Ta thấy được có một thế lực tối tăm đang giam hãm ngươi.
– Đại sư… Tôi… tôi không có tội gì cả… Đại sư làm ơn thả tôi ra…
Ánh mắt gã sư phụ chăm chắm vào Khiết Trinh. Nàng chột dạ. Y phục có nhiều chỗ rách, không dấu được những vết yêu đương mà hắn mấy hôm nay thường thích thú để lại sau mỗi lần tình yêu lên tới đỉnh cao.
– Ngươi đã trầm luân bể dục… Cách tốt nhất là rửa sạch linh hồn ngươi…
Ông ta tự xưng là Vân Thánh tiên núi Côn Lôn, chuyên đi giúp đời trừ yêu.
20 năm trước, lão tình cờ bắt được một quyển ma pháp. Nó có thể giúp người ta trường sinh bất tử, điều kiện duy nhất là … máu. Tắm máu và lấy được tim của 100 người cùng một họ, sẽ là điều kiện để ma pháp luyện thành. Ông ta một mình không thể một tay che trời, càng khó tìm được 100 người có cùng một họ, có mối quan hệ dòng tộc. Vất vả lắm mới tìm được Phương gia thôn là đáp ứng yêu cầu đó….Nhưng tìm cả họ, mới chỉ có 99 người. Đạo sĩ nghe nói, có một người trong Phương gia thôn đã đến Lư Châu lập nghiệp. Ông ta ch.ết, để lại 1 đứa con gái, nhưng trong ngày tân hôn đã bị mất tích. Khi tới đây nghe kể lại, đó là đoạn đường qua Trầm lăng cốc.
Người ta đồn nơi này có quỷ nên nó vắng vẻ lạ thường. Để tiết kiệm thời gian, hắn mang 99 người kia vào trong đây giết, rút hết máu họ, chờ ngày tìm được người thứ 100 sẽ tiến hành nghi lễ cầu hồn bất tử… Trầm vương gia là người giúp đỡ hắn. Với thế lực của ông ta, vùng Tây An không ai dám bàn tán về chuyện trong 1 đêm cả Phương gia thôn đều mất tích. Quan phủ cũng không dám ra mặt điều tra.
Lão phẩy tay ra hiệu, một tên đệ tử cầm một con dao bén ngót chuẩn bị đến gần chỗ Khiết Trinh. Như 99 người kia, sẽ có một cắt ngọt vào cổ họng, máu tuôn ra. Khiết Trinh hoảng loạn. Nàng cố vùng vẫy, hét thật to:
– Cứu thiếp với… Chàng ơi! Cứu thiếp…
– Không ai…
Gã chưa dứt lời, một vòi máu đã bắn ra. Nửa thân trên của hắn ta không còn nguyên vẹn.
Khiết Trinh bị một vòng tay kéo vào. Là hắn. Hắn đang ôm chặt lấy nàng. Đôi mắt tím đầy phẫn nộ, như một hung thần.
– Chàng… chàng về rồi!
Hắn không nói không rằng, vung tay…
Một tiếng nổ chấn động cả vùng. Toàn khu vực kia lún thành một hố sâu hoắm. Cả đám người mất hút trong đó. Khiết Trinh ôm chặt lấy hắn. Kinh hoàng vẫn còn trên gương mặt thơ ngây.
– Ngoan… Lũ ch.ết tiệt… Chúng làm nàng sợ lắm phải không?
Khi quay về, không thấy nàng, hắn đã vô cùng hoảng hốt. Đây là tình cảm của loài người.
Hắn đã nghĩ thoáng qua, nàng muốn rời bỏ hắn. Thế nào là “thiếp sẽ không bỏ đi nữa” chỉ là lời đầu môi chót lưỡi của nàng thôi.
Nhưng nàng không phải như thế. Nàng đã gọi hắn bằng tâm thức. Nhìn thấy gã kia định dùng dao cứa vào cổ nàng, hắn đã vô cùng sợ hãi. Thì ra hắn cũng có tim. Tim hắn đập thình thịch, tay run run ôm chặt lấy nàng.
Lũ khốn kiếp. Bọn chúng làm nàng sợ hãi. Lần đầu tiên hắn biết đến lo lắng, u buồn, phẫn hận và giận dữ. Những tình cảm phức tạp của loài người.