Chương 11: Không nợ không duyên
Hạ Vũ nhìn theo bóng người giống hệt mình cùng với cô nương hắn yêu ái khuất đằng xa. Tâm tình anh vừa nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy vô cùng phức tạp. Yêu một cô nương loài người, cùng nàng chung sống trong khi ngày tháng của mình là bất tận, của nàng lại chỉ có mấy mươi năm.
Chủ nhân, rồi có chịu được cảm giác trống vắng khi bên cạnh mình mất đi người thương yêu nhất, khi cạnh mình chỉ còn mình đối diện với nhớ thương không?
Thà đừng yêu, thà đừng trải qua đau đớn…Đừng để mình vương nỗi đau thương.
Sau vụ án Trầm vương gia chấn động cả một vùng, Hạ Vũ được triệu về kinh thành.Các quan viên kẻ vị nể, kẻ thì đề phòng dè bỉu. Hoàng thượng mới lên ngôi lại hết sức trọng dụng những người thẳng thắn, không sợ cường quyền như Hạ Vũ. Một lần nữa, hoàng thượng muốn gia phong tước phẩm cho anh.
Giữa tiệc đang vui, Hạ Vũ một lần nữa từ chối:
-Thần đa tạ hảo ý của hoàng thượng. Thần chỉ muốn làm tri phủ Lư Châu.
Chuyện Hạ Vũ xưa nay chỉ muốn yên phận tại Lư Châu, cả triều đình đều biết. Thượng hoàng lúc trước cũng nhiều lần trong các cuộc chuyện phiếm ở hoàng tộc, nói về chuyện này. Tân quân lên ngôi vài năm, bận rộn quốc sự, hơn nữa Hạ Vũ làm việc rất tốt nên cũng không có ý kiến gì. Giờ đối diện với phong thái nhàn nhã, thản nhiên của anh, bậc cửu ngũ chí tôn càng thêm cảm mến, nhớ lại trong hoàng cung vẫn còn vài quận chúa chưa xuất giá, nếu chọn Hạ Vũ làm quận mã, càng thêm thân thiết, có thêm cánh tay đắc lực bên người.
-Hạ khanh gia cũng thật khác thường. Chuyện cứ để đó, hôm nay là tiệc vui, các khanh cứ tận hứng.
Một đoàn ca kỹ xuất hiện. Nổi bật lên là một thiếu nữ nhan sắc như hoa. Nhìn thấy Hạ Vũ, nàng ta có hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn bình thản cất lên một khúc ca.
Khúc ca Trường Bình biệt luyến. Đoạn này Hạ Vũ từng nghe.
Người con gái kia…
Dưới ánh trăng từng có một thiếu nữ xinh đẹp, cùng Hạ Vũ tấu khúc Trường Bình biệt luyến. Anh chăm chú đàn, nàng không rời mắt khỏi anh.
Đóa mai hoa trên trán không còn nữa. Hình dung thì cũng không có gì quen thuộc. Nhưng Hạ Vũ cảm nhận được, khí chất của người con gái ấy….Chính là Kỷ Mai Hoa.
..-Kỷ cô nương.
Sau tiệc, Hạ Vũ đứng sau lưng người thiếu nữ. Nàng vận y phục đỏ rực, không hề quay lại nhìn anh.
-Công tử nhận nhầm người.
Hạ Vũ cũng không muốn ép người thừa nhận. Kỷ Mai Hoa để lại trong lòng anh ấn tượng về một tài nữ dung mạo, tài năng có thừa. Nàng…Ánh mắt trong buổi chia tay là gì, Hạ Vũ cũng hiểu. Nhưng con tim anh là băng đá, hoàn toàn không có chỗ cho nàng.
-Chào cô nương…
Đơn giản là thế. Chỉ một câu hỏi, sau đó lại quay lưng.
Đôi mắt người thiếu nữ rơm rớm nước. Nàng quay lại, giọng có chút nghẹn ngào:
-Công tử không hỏi, tại sao tiểu nữ tử không giống như Kỷ Mai Hoa ngày trước nữa? Tại sao không ai nhận ra tôi ngoài công tử, thế mà…
Đôi mắt nàng không khác gì ngày trước. Buồn đau, phẫn hận, cay đắng. Thời gian mấy năm nàng đã trải qua bao nhiêu chuyện. Trái tim chai đá càng thêm cứng rắn, chỉ là mỗi lần gặp lại hắn, lại không khỏi nhói lên.
-Cô nương có lý do của cô nương. Tôi cũng không muốn biết. Nhưng mà…-Hạ Vũ dừng lại. Anh cảm thấy trong lòng nàng có một nỗi u phiền chôn chặt, một nỗi phẫn hận to lớn. Hình dáng này, không phải muốn thay đổi là thay đổi. Nhất định đằng sau có uẩn khúc gì.
Giọng Hạ Vũ nhẹ tênh:
-Cô nương quyết định thế nào cũng được. Chỉ mong cô nương tỉnh táo. Đời người có mấy mươi năm ngắn ngủi, cừu hận -trả thù rồi cũng chôn mình dưới mộ. Đừng để mình là con cờ trong tay người khác. Vậy là được rồi.
Anh từ tốn rời đi…Trường Bình biệt luyến là một khúc ca hay, tiếc là nó không dành cho kẻ không có tim như Hạ Vũ. Anh không quan tâm tới chuyện không phải của mình. Lạnh lùng như thế…Nhưng lại làm Kỷ Mai Hoa đau đớn. Tại sao nàng lại gặp gỡ và yêu thương một con người như vậy….Hạ Vũ, người quân tử duy nhất mà nàng biết. Vậy mà…
-Đừng mềm lòng nữa- Môi nàng cắn chặt. Những hình ảnh trong đầu quay lại rõ ràng rành mạch. Thù hận là không thể vứt bỏ, mọi thứ của nàng chỉ mới bắt đầu….
Khúc Trường Bình biệt luyến xin chôn vào quá khứ. Hạ Vũ – quân tử duy nhất em kính trọng. Đơn phương là một nỗi vấn vương không thể lý giải được, đành chôn vào đáy tim mình.
Hạ Vũ chàng…
* Kỷ Mai Hoa là một nhân vật của bộ Nhân sinh như mộng. Sau khi cùng Thượng Quan Nguyên vào kinh, nàng được thu làm thứ thiếp, tưởng là sẽ sống một cuộc đời bình lặng. Nhưng sau đó Kỷ Mai Hoa mang thai, bị chính thất ganh ghét hãm hại, chồng không tin tưởng khiến nàng chịu nhiều hành hạ. Sau khi mất đi đứa con, Kỷ Mai Hoa hóa điên, bị giết ch.ết. Sau khi ch.ết, nàng mới biết được mọi chuyện. Linh hồn Kỷ Mai Hoa chấp nhận lời nhờ cậy của La thị là một ma nữ. Bà ta vì lưu luyến đứa con gái ngốc của mình là Chung Vân nên đã bỏ trốn khỏi Quỷ môn nhưng bị truy đuổi. La thị dùng phướn đổi hồn mình đánh cắp được dưới địa phủ, giúp Kỷ Mai Hoa hoàn dương, chung sống trong một thân xác với con gái mình là Chung Vân – nữ chính của truyện. Chung Vân sau trở thành hoàng hậu, Kỷ Mai Hoa cũng trả được thù. Trong bộ này thường nhắc đến nhân vật ” chàng” là người Kỷ Mai Hoa yêu nhất nên độc giả rất tò mò, cho đến khi Ngưng Văn viết Triền miên. Nhiều người sau đó đã trách tác giả sao không sắp xếp cho Đình Nhi là Kỷ Mai Hoa đầu thai, song so về tính cách nhân vật thì Đình Nhi và Mai Hoa sai biệt khá nhiều.