Quyển 1 - Chương 62-3: Rốt cuộc là ai không biết điều? (3)
Vèo ——
Đoan Mộc Huyên bắn tên như sao băng, xuyên thủng một con thỏ mập ghim trên mặt đất.
Đoan Mộc Huyên quay đầu nhìn Tiết Tử Hạo bằng ánh mắt sáng lấp lánh, Tiết Tử Hạo mỉm cười đi lên phía trước, xoa xoa đầu Đoan Mộc Huyên: "Huyên Huyên càng ngày càng lợi hại, ta phải cố gắng lên mới được, bằng không bị em vượt qua, vậy thì quá mất mặt rồi."
"Ngươi biết là tốt rồi, làm Thủ Hộ Sư của ta, cũng không thể làm mất mặt ta đâu." Mặc Sĩ Thần lạnh lùng nói chen vào, sau đó tiến lên mang thỏ mập lại đây.
Đêm nay bọn họ ngủ ngoài trời, ở biên giới sơn lâm, phía trước cách đó không xa chính là hồ nước khổng lồ, mùa này, trên hồ nước đã kết một lớp băng dày cộp. Có thể trực tiếp bước lên để đi qua. Đương nhiên cũng có thể đi vòng qua. Đang lúc hoàng hôn, mọi người nhìn mãi cũng không nhìn thấy bờ bên kia của hồ nước, cho nên quyết định ngày mai cẩn thận băng qua mặt hồ mà đi.
Mặc Sĩ Thần mang theo thỏ đi tới bên hồ, hắn dự định đập vỡ một mảnh băng lấy nước dùng. Mà Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo thì bắt đầu dựng lều vải. Gia Cát Minh Nguyệt đang đo lường chu vi, thuận tiện vẩy một ít thuốc bột ở xung quanh để phòng ngừa chuột bọ côn trùng rắn rết. Những thứ này đều là nàng dọa dẫm Hình Lâm Châu lấy được.
Màn đêm buông xuống, gió bắc buốt giá gào thét thổi qua, đằng sau là lều vải dày dặn, trước mặt là một đống lửa đang cháy hừng hực nên mọi người đều không cảm thấy lạnh lắm. Thỏ nướng trên lửa đã chín vàng rộm, mỡ rỏ xèo xèo xuống dưới, mùi thơm ngào ngạt khiến cho người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Xa xa truyền đến vài tiếng sói tru thật dài, trong tiếng gió thét có vẻ đặc biệt thê lương, nhưng mà mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại không thèm để ý, mặc kệ Tầm Long sơn mạch hay là Bạch Băng bình nguyên, màn đêm vừa xuống chính là thiên đường của đám động vật, trải qua mấy lần rèn luyện bọn họ đã sớm tập thành thói quen, không còn căng thẳng như lúc ban đầu.
Thế nhưng đêm nay, tình huống nhưng có chút khác thường. Tiếng sói tru kia vang lên không lâu sau, ở một hướng khác trong sơn lâm, lại có vài tiếng sói tru vang lên, giống như kêu gọi lẫn nhau vậy, vang vọng thật lâu chưa tan.
"Không xong, là bầy Huyết Lang!" Lăng Phi Dương nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên biến sắc mặt.
"Không phải là sói sao? Có gì đâu mà căng thẳng." Mặc Sĩ Thần miệng đầy nước mỡ gặm chân thỏ, không cho là đúng liếc Lăng Phi Dương một chút, hắn vừa thăng cấp không lâu, lòng tự tin đang bành trướng nhanh chóng, đừng nói là sói, cho dù sư tử hay cọp e là hắn cũng không coi ra gì.
"Mập mạp, Huyết Lang là ma thú đặc hữu của Bạch Băng bình nguyên, không phải là cái loại mà ngươi nghĩ đâu." Tiết Tử Hạo theo bản năng sờ sờ trường cung, giải thích với Mặc Sĩ Thần. Tên Mặc Sĩ Thần này không thích đọc sách, cho nên ma thú trong đồ giám hắn chẳng biết tí gì.
"Vậy còn không phải là sói sao, có gì khác nhau chứ, ta không tin nó còn có thể bay lên trời!" Lòng tự tin tăng cao, Mặc Sĩ Thần mới không coi lời Tiết Tử Hạo ra gì.
"Ngươi nói trúng rồi, có người nói một số Lang Vương của bầy huyết lang, đúng là có thể biến dị ra kỹ năng phi hành." Lăng Phi Dương tiếp một câu.
"Sói biết bay!" Tay Mặc Sĩ Thần run lên, nhưng không toát ra thần sắc kinh khủng, mà lại tỏ vẻ kinh hỉ, "Ngươi nói là kỹ năng biến dị, có thể bay!" Từ khi nhận thức được rằng sau khi long miêu ngây thơ của Văn Dật có thể phụ gia kỹ năng phòng ngự kinh người, Mặc Sĩ Thần nằm mơ cũng muốn tự mình nắm giữ kỹ năng phụ gia. Tưởng tượng một chút, giáp thú biết bay, phong cách cỡ nào chứ! Mặc Sĩ Thần cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu như giáp thú thật sự biết bay, giả dụ là thế đi. Nhưng thân thể nó nặng nề như vậy thì đôi cánh phải lớn đến đâu?
"Sao các ngươi biết, sao ta chưa từng nghe nói." Sau khi kích động, Mặc Sĩ Thần tò mò hỏi.
"Tự mình xem đi." Gia Cát Minh Nguyệt tức giận ném cho Mặc Sĩ Thần một quyển ma thú đồ giám, Mập mạp này cái gì cũng tốt, chỉ có không thích đọc sách.
Mặc Sĩ Thần không thể chờ đợi được nữa, mở đồ giám ra, nhìn một chút sắc mặt liền thay đổi.
Huyết Lang, ma thú quần cư đặc biệt của Bạch Băng bình nguyên, tính tình hung tàn giảo hoạt, trí tuệ cực kỳ cao minh, một nhánh bộ tộc của Huyết lang thông thường có 500 con trở lên, thực lực trung cấp đến cao cấp không đồng đều, Lang Vương thường là Huyết Lang biến dị, thực lực thấp nhất tương đương cấp Đại Địa, cá biệt thậm chí có thể đạt đến cấp Thiên Không. Ghi chú: Một số Huyết Lang vương sau khi biến dị, có khả năng nắm giữ kỹ năng phi hành trong thời gian ngắn, sức chiến đấu cực mạnh.
"Chúng ta có nên chuyển sang nơi khác không?" Khép lại ma thú đồ giám, Mặc Sĩ Thần nuốt nước miếng, cầm thịt thỏ nhẫy mỡ trong tay cũng nuốt không trôi. Trước tiên không nói đến Huyết lang vương biến dị cấp Đại Địa thậm chí cấp Thiên Không, chính là một bộ tộc hơn 500 con huyết lang kia, cũng không phải thứ hắn có thể ứng phó, giáp thú cho dù có thể chống lại một con, cũng đỡ không nổi bọn chúng quần ẩu, còn cái gì mà kỹ năng phụ gia, hắn càng không dám nghĩ tới.
"Nhìn tình huống rồi nói sau đi." Gia Cát Minh Nguyệt tỉnh táo nói, hiện tại thân ở biên giới sơn lâm, phía trước hồ băng mênh mông không thấy bờ, phía sau là tùng lâm nguy cơ bốn phía, đi đâu cũng không an toàn.
"Á!" Trong không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, bầy sói gầm rú liên tiếp.
Có người! Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đồng loạt đứng lên, nhìn phương hướng của tiếng kêu.
Sau đó lại là mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, tiếng bước chân dồn dập hoảng loạn, một tiểu đội nhân mã chật vật cố sức chạy về phía bên này, nhìn xuyên qua lá cây thấy ánh lửa hừng hực, mấy tên dong binh chạy đằng trước lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, tựa như vừa rơi xuống nước lại bắt được nhánh cỏ cứu mạng.
"Cứu mạng, cứu mạng." Vài tên dong binh vừa hô to cứu mạng vừa chạy tới, nhìn thấy bên cạnh đống lửa chỉ có mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, cùng nhau lộ ra vẻ thất vọng. Mà mấy tên dong binh chạy đằng sau thì không may mắn như vậy, chỉ thoáng chậm nửa nhịp thì đã bị mấy con Huyết Lang vây quanh rồi.
Mấy tên dong binh cắn răng, đang định quay về cứu người thì chợt nhìn thấy một bóng người mạnh mẽ mà thướt tha xuất hiện trong tầm mắt, kiếm mảnh trong tay lấp lóe hàn mang, trong ánh lửa mờ nhạt, một mảnh đỏ sậm màu máu lướt qua, một con huyết lang ẩn nấp trong bóng tối phát sinh một tiếng gào thét, bị một chiêu kiếm của nàng kết thúc tính mạng. Dáng người mạnh mẽ, linh động, kiếm kỹ mềm mại mà không mất đi dứt khoát kia khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt có vài phần cảm giác quen thuộc. Đúng rồi, là nàng, Gia Cát Minh Nguyệt thoáng cái đã nhớ ra người kia là ai, chính là Yến Khinh Phong từng ra tay giúp đỡ bọn họ ở Bạch Băng trấn khi đó.
"Đoàn trưởng, ở đây, chúng ta ở đây." Mấy tên dong binh lúc trước nhìn thấy Yến Khinh Phong thì vui mừng khôn xiết, liên thanh cao giọng nói.
Yến Khinh Phong dưới chân hơi động, lần lượt đâm ch.ết mấy con huyết lang đang tấn công bọn họ, nhanh chóng đi tới cạnh đống lửa, trước tiên nhìn đám dong binh thủ hạ mình, thấy bọn họ tuy người người mang thương, nhưng cũng không thương gân động cốt, hơi yên lòng một chút, ngoảnh lại nhìn về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, kinh ngạc hỏi, "Tại sao lại là các ngươi, không phải bảo các ngươi trở về rồi sao? Chạy kiểu gì mà lại đến đây rồi?" Nàng cũng nhận ra Gia Cát Minh Nguyệt chính là thiếu nữ không biết điều ở dịch trạm công hội dong binh lúc đó.
Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, rất muốn hỏi ngược lại nàng một câu, "Bạch Băng bình nguyên là của nhà ngươi sao, chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi đến không cho phép chúng ta đến?"
Nhưng thấy trong mắt nàng sự lo lắng và thân thiết, không nói ra lời này.
"Thôi không nói nhiều như vậy, các ngươi đi mau, ta lại đi cứu những người khác." Trong lòng Yến Khinh Phong đang lo lắng sự an toàn của những dong binh khác, không có thời gian nổi giận với Gia Cát Minh Nguyệt, nói tiếp.
"Không, đoàn trưởng, chúng ta cũng đi." Lúc này mấy tên dong binh khác cũng gắng gượng tiến lên, nghe Yến Khinh Phong nói xong, không hẹn mà cùng lắc đầu nói.
"Các ngươi đi thì có thể làm được gì, phục tùng mệnh lệnh, đi mau, còn có, mang theo mấy người bọn hắn, bảo vệ họ thật tốt." Yến Khinh Phong quả đoán ra lệnh.
Nghe vậy, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thầm nổi lên một cảm giác ấm áp không tên. Yến Khinh Phong này, làm người đúng là rất tốt.
"Đoàn trưởng, huynh đệ chúng ta đang trong bước ngoặt sinh tử, người để chúng ta trốn, chúng ta còn có mặt mũi sống tiếp sao? Cho dù ch.ết, ta cũng phải ch.ết cùng một chỗ với các anh em." Một tên dong binh gần như là rống to lên tiếng nói. Mà phía sau, một tên dong binh tuổi tác chỉ lớn hơn mấy người Gia Cát Minh Nguyệt một chút, tuy rằng vẫn còn sợ hãi không thôi, sợ đến mức hai chân như nhũn ra, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Yến Khinh Phong trở nên trầm mặc, cuối cùng cắn răng, vỗ vỗ vai người dong binh kia, "Được!" Sau đó nói với mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, "Các ngươi tự mình trốn trước đi đi, một đường cẩn thận!"
Nói xong câu đó, Yến Khinh Phong liền mang theo bọn dong binh định rời khỏi.
"Chờ đã!" Gia Cát Minh Nguyệt kêu lên.
"Còn chuyện gì nữa?" Yến Khinh Phong thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Khu rừng tùng này lớn như vậy, các ngươi đi đâu cứu đồng bạn, nếu như ta không đoán sai, bọn họ hiện tại đã phân tán, ngươi cứu được một người hai người, có thể cứu hết mọi người sao?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
Yến Khinh Phong lại trầm mặc, vừa nãy một lòng vội vã muốn cứu người, nhưng chưa hề nghĩ tới nên đi cứu thế nào, hiện tại nghe Gia Cát Minh Nguyệt đề tỉnh, mới phát hiện đám dong binh thủ hạ mình đã chạy đến chỗ nào cũng không biết, cứ xông thẳng vào rừng như vậy, đừng nói cứu người, ngay cả mấy tên dong binh mình đi theo mình cũng mất mạng luôn.
"Vậy ngươi có biện pháp gì tốt sao?" Yến Khinh Phong nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, thiếu nữ trước mắt, đột nhiên có cảm giác nhìn không thấy. Nụ cười nhàn nhạt trên miệng, biểu hiện tự tin, khiến cho Yến Khinh Phong đang rối loạn tâm trí đột nhiên tỉnh táo hơn hẳn, đối với Gia Cát Minh Nguyệt có một loại tín nhiệm không tên.
"Trước tiên nghĩ biện pháp khiến cho đám dong binh tụ tập lại đây, pháo hoa truyền tin chắc các ngươi phải có chứ?" Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng đã có dự tính, nói.
"Gom lại cùng nhau? Ngươi muốn nói cùng liều mạng với bầy Huyết Lang ? Ngươi biết chi bộ tộc huyết lang này lớn bao nhiêu sao, có ít nhất hàng ngàn con Huyết Lang đã thành niên, năm người các người, bảy người bọn ta, ngoài ra còn đám dong binh chạy trốn, gộp lại nhiều nhất không vượt quá một trăm, liều mạng thế nào?" Yến Khinh Phong thét lên một tiếng kinh hãi, nếu như có thể liều mạng nàng đã sớm mang thủ hạ đi liều mạng, cũng vì không đấu lại mới dẫn bọn dong binh đi trốn, trên đường lại gặp phải Huyết Lang phục kích, đội ngũ bị đánh tan tạo thành cục diện hiện giờ.
"Nếu như không liều một lần, ngươi còn có thể làm sao, ngay cả ch.ết còn không sợ, lại sợ liều mạng?" Gia Cát Minh Nguyệt nói nhẹ nhàng như mây khói, nhưng lại khiến cho Yến Khinh Phong nghẹn không nhẹ.