Chương 3
Sở Kiều quyết định không đụng đến tập phác thảo kia, cũng không thấy tò mò đối với bạn cùng phòng đến muộn này.
Cậu tính toán thu dọn, thay giặt quần áo, tắm rửa đi ngủ. Ở bên trong phòng tắm, Sở Kiều một bên suy nghĩ về poster quảng cáo cho “Trò chơi thanh xuân cấm kỵ”, một bên cởi hết đồ đi tắm.
Bất ngờ, cửa phòng tắm bị mở ra.
Bình thường phần lớn thời điểm trong ký túc xá chỉ có một mình Sở Kiều ở, vì vậy lúc cậu tắm rửa đi vệ sinh luôn luôn không khoá cửa.
Thông thường mà nói, nếu mở nhầm phòng tắm đang có người sử dụng thì phải nên vội vàng xin lỗi, mau mau đóng cửa lại, thế nhưng thời gian cánh cửa kia mở ra dường như có hơi lâu. Gió bên ngoài lùa vào, thổi tan hơi nước nóng, có chút lành lạnh.
Sở Kiều nghi hoặc quay đầu, nhưng lúc tắm cậu đã cởi kính mắt để ở ngoài, đập vào mắt đều là một mảnh mơ hồ không thấy rõ. Chỉ nhìn thấy dáng người bên kia cánh cửa đã mở.
“Có thể đóng cửa lại được không?”
“Xin lỗi.”
Âm thanh đè nén rất thấp, hơi có chút khàn khàn. Bởi vì nói ra rất khẽ, nghe vào tai, như có sự hứng thú nửa có nửa không, giống một sợi lông vũ, nhè nhẹ gãi trên lỗ tai một chút. Giữa làn hơi nước mịt mờ trong phòng tắm, tự nhiên lại mang theo mấy phần không khí ẩm ướt dinh dính.
Âm thanh này rất xa lạ, chắc là bạn cùng phòng mới tới ngày hôm nay.
Cậu là người phương Bắc, từ nhỏ đã quen tắm rửa trong nhà tắm công cộng. Thật sự hoàn toàn không xấu hổ, nửa điểm mất tự nhiên cũng không có.
Sở Kiều tắm xong đi ra, mau chóng đeo lấy kính mắt đặt ở trên ban công. Bạn cùng phòng mới đã ngồi trước bàn học thu dọn đồ đạc.
“Năm hai khoa tiếng Trung, Lục Minh Hà, ngày hôm nay đã gặp.”
Chính là tóc xoăn cao to ngồi xổm trong phòng luyện tập ngày hôm nay, hắn đứng trước mặt Sở Kiều, khẽ mỉm cười đưa tay ra, mang theo sự khách khí thích hợp làm người ta thoải mái, thời điểm ánh mắt nhìn chăm chú người khác lại có vẻ đặc biệt thâm tình trịnh trọng, rất lễ độ, rất dễ dàng để người xa lạ có ấn tượng tốt.
Cùng với kẻ có ánh mắt lưu manh mấy tiếng trước như hai người khác nhau.
Sở Kiều chưa từng thử bắt tay khi tự giới thiệu bản thân, cậu nhìn bàn tay đưa ra của Lục Minh Hà, do dự một chút vẫn không nắm lấy, lau đi giọt nước chưa khô trên cổ, gật gật đầu.
Lục Minh Hà rất bình tĩnh thu hồi bàn tay của chính mình, nửa phần cũng không cảm thấy lúng túng, rất thoải mái tiếp lời: “Sở Kiều đúng không, mới vừa nãy thật xin lỗi, tôi không biết cậu đang ở bên trong tắm rửa.”
Sở Kiều lại gật đầu, ngồi trở lại trên giường của mình chuẩn bị đi ngủ, giường của cậu và Lục Minh Hà là giường trên giường dưới, chăn đệm đã bày sẵn.
Lục Minh Hà thấy cậu không nói tiếng nào cũng không tiếp tục lên tiếng, thản nhiên tiến vào phòng tắm rửa ráy.
Sở Kiều nằm xuống, chơi di động trước khi ngủ. Thấy có một tin nhắn chưa đọc, bình thường cậu rất ít nhận được tin nhắn ngoại trừ 10086 và thông báo của ngân hàng, nên mang theo chút mong đợi không tên mở ra.
“Em mặc áo sơ mi trắng rất dễ nhìn, nếu như ướt đẫm, là có thể nhìn thấy đầu v*, nghĩ đến khiến anh cứng rắn.”
Sở Kiều sửng sốt ròng rã suốt nửa phút.
Cái quỷ gì.
Xem dãy số, là số lạ, năm phút trước nhận được. Có lẽ là đùa dai, hoặc gửi nhầm.
Chọc ghẹo nhưng gửi sai số, cũng rất có thể.
Sau khi Sở Kiều xoá tin nhắn, lướt weibo.
Thời gian tắm rửa của Lục Minh Hà không ngắn, lúc hắn đi ra, Sở Kiều đã tắt điện thoại di động, chuẩn bị ngủ.
Lục Minh Hà đi đến cửa sổ phía trước Sở Kiều, hơi cúi người, lịch sự hỏi: “Một lát nữa tôi mới ngủ, tắt đèn phòng nhưng bật đèn bàn sẽ không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
Sở Kiều chuyển qua nhìn hắn, mông lung buồn ngủ.
Lục Minh Hà để trần nửa người trên, mặc một cái quần ở nhà rộng rãi thoải mái dài đến bàn chân, lộ ra nhân ngư tuyến đẹp mắt, khăn mặt che trên mái tóc xoăn ướt sũng, bóng tối ngăn cản đôi mắt, chỉ nhìn thấy sóng mũi thẳng tắp.
Sở Kiều lắc đầu: “Không sao, cảm ơn.”
Lục Minh Hà lê dép xỏ ngón đi tắt đèn trong phòng, bật chiếc đèn nhỏ vàng ấm trên bàn của mình, sột soạt, là âm thanh của tiếng vẽ.
Từ góc độ của Sở Kiều chỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng của hắn, cùng thắt lưng thu hẹp mạnh mẽ rắn chắc.
Vóc dáng rất khá.
Sở Kiều mơ hồ nghĩ đến, trở mình, chuẩn bị ngủ.
Tiếng bút vẽ vuốt nhẹ trên giấy rất êm tai, cậu nghĩ.
Có muốn ngày mai hỏi số điện thoại của Phó Thi Ngữ một chút không đây. Thôi, thật ngại, vẫn là lần sau đến xem diễn tập lại hỏi.
Tập tranh phác thảo vốn được mở ra, sau khi xem xong cậu liền khép lại. Lục Minh Hà có thể phát hiện cậu đã xem qua hay không.
Quên đi, dám vẽ còn không dám để người khác thấy.
Người này cũng không tệ lắm…
Có lẽ hết thảy cũng là vì nghệ thuật…
Sở Kiều ngủ thiếp đi.