Chương 7
Hai bàn tay của Sở Kiều nắm thật chặt cạnh bàn, thế nhưng lòng bàn tay vô cùng ẩm ướt trơn trợt.
Cảm giác tựa như đã qua rất lâu, nhưng chỉ là vài giây ngắn ngủi, đôi mắt của Lục Minh Hà chăm chú khoá chặt trên người cậu. Bên trong ánh mắt cuồng nhiệt của hắn như thuộc về một tên côn đồ thâm tình, tay trái cầm hoa hồng, tay phải nắm lưỡi dao, muốn cùng tình nhân lụi tàn theo ngọn lửa, hoá thành một nắm tro bụi trong em có anh, và trong anh có em.
Sở Kiều không chịu nổi, cậu cảm giác mình sắp bị thiêu cháy.
Chân chống trên đất bị hụt, thân thể lệch đi, gần như muốn lật xuống từ trên bàn.
Lục Minh Hà buông lỏng chân của Sở Kiều, đỡ lấy cậu, bàn tay chui vào dưới vạt áo, đỡ ở bên hông của cậu.
Nhưng người khác chỉ xem đây là một khúc nhạc dạo thư giãn ngắn ngủi, đạo diễn cùng các diễn viên nhanh chóng một lần nữa vào chỗ. Sở Kiều cảm giác mình tựa hồ cùng Lục Minh Hà đạt thành một ý hiểu ngầm, không nhắc đến một lời đối với chuyện anh tới tôi đi vừa nãy.
Sở Kiều lùi qua một bên, giống như hết sức sau khi chạy cự li dài, đột nhiên uống thật nhiều nước.
Lục Minh Hà đứng bên cạnh cậu, đút tay vào túi, cười nhìn cậu: “Chậm một chút.”
Sở Kiều vội vàng vặn chai nước, đem sự chú ý đặt trên buổi luyện tập, quyết định không mở mắt nhìn Lục Minh Hà một chút, cậu nghĩ, nếu lúc này cậu muốn đi trước, Lục Minh Hà 200% sẽ đi cùng cậu, cho nên cậu quyết định, chờ Lục Minh Hà đi trước, hoặc ở lại cùng mọi người.
Cũng không lâu lắm, Lục Minh Hà nói bản thân phải về trước, Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm, qua khoảng nửa tiếng, không tiếp tục chờ được nữa, cậu cũng rời khỏi phòng tập.
Đêm đã xuống, thời tiết ngày hôm nay đặc biệt tốt, cộng thêm bầu không khí trong trường cũng không tệ, có thể nhìn thấy những vì sao lấm ta lấm tấm.
Sở Kiều đi ở trên đường, có khi Lục Minh Hà sẽ từ sau bụi cỏ nào nhảy ra đánh lén cậu. Sở Kiều nghĩ, ở trong ký túc xá với Lục Minh Hà thật sự rất lúng túng, không bằng dứt khoát ở nhà trọ hai ngày cho quên đi. Nhưng sau hai ngày thì phải làm gì nữa? Chính cậu cũng không biết.
Dọc đường không gặp phải Lục Minh Hà, trái lại gặp rất nhiều cặp đôi thề sống ch.ết muốn đem chính mình dính vào đối phương.
Gần tới dưới lầu của ký túc xá, cậu nhận được tin nhắn quấy rối thứ ba.
“Sau đó bắn lên mặt em.”
Cậu nâng kính mắt, xoá bỏ tin nhắn. Trong lòng có dự cảm kỳ quái không tốt.
Bên trong phòng không có ai, Sở Kiều bật đèn, ngồi trên giường của mình. Suy nghĩ một chút, sờ sờ drap giường.
Lục Minh Hà ngồi ở chỗ đó tự an ủi.
Cậu mau chóng dịch lên ghế ngồi.
Lục Minh Hà và cậu là giường trên giường dưới, bàn sách của hắn cũng để ở bên cạnh cậu. Kia là tập phác thảo, mỗi ngày đều đặt ngay ngắn trên bàn, thế nhưng lại có sức hấp dẫn cường đại, thu hút Sở Kiều muốn lật nó ra.
Vò mẻ chẳng sợ nứt.
Sở Kiều mở tập phác thảo ra, lật từng tờ từng tờ, thấy được đường nét đẹp đẽ của bản phác hoạ bộ phận sinh dục không biết xấu hổ. Sau đó cậu phát hiện ——
Đều là cậu.
Vài tờ sau trong tập phác thảo của Lục Minh Hà, toàn bộ đều là Sở Kiều.
Khi ngồi khi đứng, lúc khóc lúc cười, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ những “Sở Kiều” này đều trần trụi, trên người không có một mảnh vải, mỗi một chi tiết nhỏ (đương nhiên bao gồm nửa người dưới) đều được miêu tả tỉ mỉ, sau vành tai trái của Sở Kiều có một nốt ruồi son cũng được phác hoạ ra.
Lồng ngực của Sở Kiều chập trùng một hồi, chính mình bị bạn cùng phòng mỗi ngày ý ɖâʍ, ở trong đầu hắn, cậu khoả thân, bày ra dáng vẻ ghẹo người.
Cầm tập tranh của Lục Minh Hà, lại như cầm bàn ủi nóng đỏ, Sở Kiều một hơi vọt ra ngoài cửa, ba chân bốn cẳng chạy xuống mấy bậc thang, cậu không biết mình muốn làm gì.
Là phải tìm được Lục Minh Hà, ném tập phác thảo này vào ngay mặt hắn, mắng hắn không biết xấu hổ à.
Cậu sững sờ từng bước đi xuống dưới.
Dưới ký túc xá có một ngọn đèn đường mờ nhạt, có người đang ngồi xổm dưới cột đèn.
Là Lục Minh Hà.
Lục Minh Hà giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, biếng nhác ngồi đó, trong miệng là một điếu thuốc lá hút dở, thở ra làn khói lên mặt, khiến cho hắn trở nên thần bí mà nguy hiểm.
Hắn giơ tay vẫy vẫy với Sở Kiều.
“Hi.”
Sở Kiều cầm tập tranh phác thảo trên tay, mở miệng ra rồi khép lại, không biết nói cái gì cho phải.
Lục Minh Hà kẹp thuốc lá giữa kẽ tay, nở cười: “Thấy tranh tôi vẽ thế nào?”
Sở Kiều giận điên lên, ngữ khí của Lục Minh Hà quả thực như đang thảo luận một bức danh hoạ hắn vẽ ngày hôm qua, không có chút nào xấu hổ. Tâm tình kích động của cậu càng không biết làm sao để biểu đạt, Sở Kiều chỉ có thể vô ích quơ tập phác thảo trên tay, viền mắt đỏ lên, câu được câu không nói: “Anh… anh…”
Lục Minh Hà đứng lên, nghi hoặc đến thành thật, nho nhã lễ độ: “Là do vẽ phía dưới nhỏ quá sao? Đừng giận, lần trước nhìn gấp quá.”
Lần trước?
Cái lần Lục Minh Hà đẩy nhầm cửa phòng tắm kia.
Trời mới biết hắn không phải vô ý.
“Đúng rồi.” Lục Minh Hà móc điện thoại di động trong túi, giơ giơ lên, “Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi.”
Ồ, cậu nên biết chứ, không biết xấu hổ như vậy, ngoại trừ Lục Minh Hà thì còn ai vào đây, thiệt thòi cho cậu đã từng cảm thấy Lục Minh Hà là người tốt.
Gửi tin nhắn quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ cho học đệ thật sự là người tốt.
Em mặc áo sơ mi trắng rất dễ nhìn, nếu như ướt đẫm, là có thể nhìn thấy đầu v*, nghĩ đến khiến anh cứng rắn.
Muốn ɭϊếʍƈ ướt từng ngón tay của em, muốn em sờ của anh, giúp anh vuốt ve bắn ra.
Sau đó bắn lên mặt em.
Nghĩ đến những tin nhắn trắng trợn này, trên mặt Sở Kiều lại bốc cháy.
Cậu lắp bắp nói: “Anh… anh… Không biết xấu hổ!”
“Bởi vì thích em đấy.”
Giống như vẫn luôn chờ Lục Minh Hà nói chút gì, cái gì đó treo trên đầu Sở Kiều, rốt cuộc rơi xuống. Sở Kiều đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hết sức bối rối, vô cùng lúng túng.
Anh ta nói cái gì?
Lục Minh Hà ngậm điếu thuốc vào miệng, mỉm cười, khoé môi nhô lên một cao một thấp, đôi mắt nhìn Sở Kiều, thâm tình chăm chú như một thi nhân bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị hôn môi tình nhân.
“Bởi vì anh thích em.” Hắn nói.