Chương 15
Vở kịch của câu lạc bộ sẽ được trình diễn vào tuần sau nữa, tuần sau phải in poster quảng cáo để dán. Sở Kiều lâm vào tâm trạng lo lắng chạy deadline từ trước đến giờ chưa từng có.
Cậu ngồi trong phòng luyện tập, dựa vào chiếc giương đứng rất to, cầm bút chì và giấy trắng. Cậu vừa xem tổ kịch diễn tập “Trò chơi thanh xuân cấm kỵ”, lần đầu tiên nhìn toàn bộ vở kịch từ đầu tới đuôi. Có rất nhiều cảm xúc cuồn cuộn trong đầu của cậu, nhưng lại tìm không thấy lối ra, không biết làm thế nào để đem những cảm xúc kia chuyển hoán thành poster.
Thời gian không còn sớm, tất cả mọi người đều đã đi về, chỉ còn sót lại Sở Kiều đang chìm đắm trong nỗi lo lắng deadline, cùng với vị sư huynh quan tâm học đệ muốn ở lại để cùng về ký túc xá kiêm bạn cùng phòng Lục Minh Hà.
Lục Minh Hà giống như gấu bông cỡ lớn, kéo Sở Kiều vào trong lòng mình, khoanh chân lại, để cậu ngồi lên, tình nguyện làm ghế lười tựa cằm vào vai Sở Kiều, chuyên tâm nhìn cậu vẽ, không nói một lời.
Sở Kiều buồn bực vo tờ giấy thành một cục, sa sút ngồi phịch trên người Lục Minh Hà.
Lục Minh Hà lấy tờ giấy lại nhìn, gợi ý một chút: “Em không dùng màu nước sao?”
“Phong cách của vở kịch không hợp với màu nước.”
“Dùng màu nước chính là có phong cách của em nhất.”
Sở Kiều chống dậy từ trong lồng ngực của Lục Minh Hà, quỳ xoay người, ôm cổ của Lục Minh Hà, cúi mặt đến bên tai của hắn, thở dài: “Em muốn bắt chước phong cách của anh.”
Lục Minh Hà trầm thấp nở nụ cười, đưa tay ôm eo cậu, nhẹ nhàng nói: “Phong cách của em cũng rất tốt, theo phong cách của chính mình là được.”
Lại tới nữa rồi.
Tần suất tim đập thình thịch quen thuộc của Sở Kiều lại bắt đầu, Lục Minh Hà dựa lưng vào gương đứng, vì vậy cậu ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của bản thân trong gương.
Cậu hít sâu một hơi, cởi mắt kính ra, trước mặt một mảnh mơ hồ. Cậu nhắm mắt lại, dùng miệng mình mò mẫm đi tìm môi của Lục Minh Hà, do dự chạm vào sống mũi cao thẳng, còn có chóp mũi hơi lạnh. Lục Minh Hà không thở mạnh, cũng không cử động, ung dung chờ cậu.
Rốt cuộc tìm đến môi.
Kỹ thuật hôn môi của Sở Kiều đều học từ Lục Minh Hà, hắn chỉ cần bất động, cậu cũng không biết nên hành động như thế nào, chỉ có thể dựa theo tâm tình kích động trong lòng, chậm rãi hôn môi của đối phương, vươn đầu lưỡi vụng về ɭϊếʍƈ môi dưới, đầu hơi nghiêng nghiêng, chóp mũi chạm chóp mũi, không có chút sắc dục.
Lục Minh Hà cười khẽ thành tiếng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trêu cậu: “Như con nít ăn kẹo que vậy.”
Sở Kiều thẹn quá thành giận, cắn môi hắn một chút.
Lục Minh Hà giả bộ bị đau mà hít sâu một hơi, sau đó bắt lấy môi của Sở Kiều, cạy hàm răng của cậu ra, hôn sâu đi vào. Hôn hôn rồi luồn bàn tay vào từ phía dưới áo hoodie, một tay dò lên trên, xoa nắn đầu v*, một tay đi xuống, thò vào bên trong lưng quần rộng rãi, bóp chặt mông thịt, tuỳ ý nhào nặn.
Sở Kiều cảm giác đầu v* của mình bị vân vê, nhạy cảm ưỡn eo, trong miệng bị chặn, chỉ có thể mơ hồ phát sinh tiếng kêu rên.
Lục Minh Hà thay đổi vị trí của hai người, để Sở Kiều quỳ dựa lưng vào gương, kéo áo cậu lên, ôn nhu nói: “Cắn vào.”
Sở Kiều ngoan ngoãn cắn lấy mép áo hoodie, nhìn Lục Minh Hà đưa đầu đến gần, mở miệng ngậm lấy đầu v* bên trái của cậu, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa nho nhỏ nhô ra, ngẫu nhiên ʍút̼ vào, khoang miệng nóng ướt cùng đầu lưỡi linh hoạt kích thích Sở Kiều không ít, cả người cậu vô lực, hai tay chỉ có thể gắt gao nắm lấy bả vai của Lục Minh Hà, vò áo sơ mi của hắn đến nhăn lại.
Thay phiên ngoạm ở hai bên, suy nghĩ cả nửa ngày, Lục Minh Hà xoay người Sở Kiều lại, để cậu đối mặt với cái gương lớn, giúp cậu mang kính mắt, sắc tình ɭϊếʍƈ ʍút̼ cái cổ thon dài của cậu, chậm rãi cởi bỏ quần của cậu trước gương, lấy ra dương v*t đã sớm cứng lên, đỉnh đầu rỉ nước từ trong qυầи ɭót, chậm rãi tuốt động.
“… Em nhìn xem.”
Sở Kiều nhìn thấy một bản thân xa lạ ở trong gương, đập vỡ sự lãnh đạm và lặng lẽ trước đây, viền mắt ửng hồng giấu sau mắt kính cấm dục, gò má đỏ chót, miệng cắn mép áo, nước bọt thấm ướt một phần vải. đầu v* hồng thẫm được yêu thương qua dựng đứng, bại lộ trong không khí, còn mang theo vệt nước sáng lóng lánh.
Sở Kiều thẹn thùng nhắm mắt lại, buông vải áo trong miệng ra, miệng vừa mở vừa ngậm lại theo động tác trên tay của Lục Minh Hà, cậu đưa tay che lên để phòng ngừa chính mình kêu ra tiếng.
Ở đây không có bao, làm xong cũng không tiện vệ sinh, Lục Minh Hà chỉ khép hai chân của Sở Kiều lại, đem dịch tuyến tiền liệt trên tay chùi vào mặt trong hai bắp đùi trắng nõn lâu không gặp nắng, cắn vành tai của cậu nói: “Kẹp chặt.”
Sở Kiều đoán được hắn muốn làm gì, dựa đầu vào mặt gương lạnh lẽo, tay che miệng càng thêm chặt.
Lục Minh Hà đem tính khí nóng rực sát qua mông thịt kẹp chặt của Sở Kiều, chen vào giữa hai bắp đùi trắng mịn, thong thả mà mạnh mẽ. Một bên ra vào, một bên dời đi bàn tay đang che miệng của Sở Kiều, mười ngón tay quấn quýt đặt trên gương, dây dưa hôn nhau vài cái, vừa thở gấp đầy nhiệt khí vừa nói: “Em có thể kêu lên, không ai nghe thấy, anh thích nghe tiếng em rên rỉ.”
Sở Kiều nhìn thấy tính khí của Lục Minh Hà đang ra ra vào vào giữa hai chân của mình, như ẩn như hiện, càng lúc càng nhanh, quy đầu hung hăng từng chút va chạm âm nang của cậu, khiến dương v*t của cậu đụng vào trên mặt gương lạnh lẽo cứng rắn, cọ ra vệt nước ướt sũng.
Cậu rên rỉ thành tiếng.
“A… Chậm… Ưm a… Anh chậm một chút!”
Lục Minh Hà càng kích động, hạ thân đâm vào tựa như đóng cọc, va chạm ra tiếng “Ba ba” đầy ɖâʍ mĩ, vang vọng trong phòng tập trống trải không người, mặt gương bị nhiệt khí của hai người hà hơi thành một mảnh mơ hồ.
Hạ thân Sở Kiều nhô lên cao cao, hai tay lại bị nắm chặt không được phóng thích, vừa muốn nghênh hợp theo va chạm của Lục Minh Hà, vừa muốn cọ gương, trước sau chỉ có thể lắc mông. Cuối cùng, dưới va chạm mạnh mẽ của Lục Minh Hà, cậu kêu lên, bắn ra trên gương.
Lục Minh Hà cũng bắn ra giữa bắp đùi của cậu, từng dòng tinh dịch sền sệt chảy dọc theo đùi xuống đất.
Sở Kiều thở hổn hển, nửa mắt cũng không dám nhìn một bãi bê bối đầy đất, thời điểm Lục Minh Hà muốn hôn cậu, Sở Kiều đẩy khuôn mặt của hắn ra, đứng lên kéo quần, không để ý tới dính dớp giữa hai chân.
Lục Minh Hà vẫn chưa thoả mãn, ngồi trên sàn nhà, quần mở rộng, dương v*t sau khi bắn xong còn lẫm liệt lộ ra bên ngoài, hắn cười xấu xa: “Gấp gác trở về như vậy làm gì? Em muốn trở về tiếp tục?”
Sở Kiều sửa sang quần áo, mang theo ánh mắt đầy tinh thần, chạy nhanh như chớp ra ngoài.
“Anh thu dọn một chút! Em trở về vẽ poster! Em có linh cảm!”