Chương 39: Bước giận dữ

Một côn của hắn đánh về phía Trương Tam Bá.
Trương Tam Bá vừa giết ch.ết Tiêu Bạch và Tiêu Sát, khí thế của y đang mạnh, nhưng cũng đang thương tâm.


Y nhìn sư đệ Thái Lão Trạch của mình, rơi lệ. Y đang suy nghĩ, mỗi người đều có thân nhân bằng hữu của mình, mỗi người ch.ết đi đều sẽ có người đau buồn thương tâm. Lão Thái trước khi ch.ết ít nhất cũng đã giết Miêu Bát Phương, mình lại vì cái ch.ết của hắn mà giết huynh đệ họ Tiêu. Càng có nhiều người ch.ết thì lại càng có nhiều người đau khổ, tai sao nhân gian vẫn giết chóc không ngừng, máu tanh không thôi. Y chỉ nghĩ tới đây…


Mễ công công đã tới.
Hắn tới cùng với côn của hắn.
Triều thiên nhất côn.
Một côn này chĩa lên trời, sau đó mới đập xuống.


Trương Tam Bá là long đầu của Thiên Cơ tổ. Thiên Cơ khắp nơi bênh vực kẻ yếu, ra mặt giúp dân chúng có nỗi khổ không biết nói với ai, lại thường ám sát tham quan ô lại, cường hào vô đức, nhờ vậy mà uy chấn thiên hạ.


Trương Tam Bá lãnh đạo tổ chức này mấy chục năm, dĩ nhiên kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú.
Y từng thành công, cũng từng thất bại. Lúc thành công y uy phong tám mặt, làm mưa làm gió, lúc thất bại thì lưu lạc giang hồ, lui không chỗ ch.ết.


Y là loại người thật sự trải qua sóng to gió lớn, chứ không phải những kẻ chỉ nói ngoài miệng “sóng to gió lớn nào mà ta chưa từng thấy qua”, nhưng thực ra chỉ giống như sóng gió trong một vòng tròn nhỏ hẹp của chén trà, chỉ làm xao động vài lá trà mà thôi.


available on google playdownload on app store


Tuổi tác của y tuy lớn, ốm đau cũng nhiều (dù võ công có cao, ốm đau cũng càng ngày càng tăng theo tuổi tác, đây là chuyện không thể tránh khỏi), nhưng thân thủ lại không vì vậy mà giảm sút.
Chỉ có điều, phản ứng vẫn chậm một chút.


Chỉ một chút mà thôi, đó là một loại “chậm chạp” đi cùng với tuổi già. Nhưng gừng vẫn càng già càng cay, mặc dù về mặt thể năng phản ứng đã “chậm” một chút, “chạp” một chút, nhưng về kinh nghiệm giang hồ và tùy cơ ứng biến, y lại càng chuẩn xác và tinh luyện.


Cho nên y đã giết người, hai tên Đao Vương là Tiêu Sát và Tiêu Bạch vừa ch.ết trong tay y.
Nhưng y vốn không thích giết người.


Mình không thích bị giết, người khác cũng không muốn ch.ết như vậy. Giết người thật ra là một chuyện mà mình và người khác đều không muốn xảy ra, chỉ có cầm thú và những kẻ trẻ tuổi ngây thơ chưa từng giết người, mới có sự thích thú đối với việc giết người.


Y chỉ thích cứu người, bởi vì cảm giác cứu người rất thoải mái.
Cảm giác giết người giống như dã thú, còn cứu người mới giống như đang làm một con người. Một người nếu có thể thường xuyên cứu người, cảm giác đó không chỉ giống như còn người, mà quả thật giống như thần.


Nhưng trong hiện thực lại là giết người dễ dàng cứu người khó, hơn nữa muốn cứu người thì thông thường lại phải giết người.
Huống hồ, ngươi không giết người, người sẽ tới giết ngươi.
Trước mắt chính là một ví dụ thực tế.


Một côn của Mễ Thương Khung đang đập xuống, không phải ngươi ch.ết chính là ta vong.
Đương nhiên ngươi ch.ết, không thể ta vong.
Thân hình Trương Tam Bá chợt “không thấy nữa”, y giống như bị người ta đá một cước, đẩy một cái, thình lình ngã ra ngoài, giống như bị côn gió mãnh liệt kia cuốn đi.


Cùng lúc đó, “Phong Thần chỉ” của y cũng phản công, vẫn dùng ngón cái xuyên qua kẽ tay thứ ba của ngón giữa và ngón áp út.
Y vẫn luôn lưu ý xem lão thái giám kia có ra tay hay không, sẽ ra tay hay không, ra tay với người nào?


Hiện giờ, con người trong truyền thuyết cung đình, võ công sâu không lường được nhất cuối cùng đã ra tay, hơn nữa còn là ra tay với y.
Trương Tam Bá đã sớm phòng bị.
Ngươi muốn lấy mạng ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi trước!


Nhưng Trương Tam Bá đã trải qua hàng trăm trận chiến, gặp mạnh càng mạnh, giờ này phút này lại sinh ra một cảm giác trước đó chưa từng có.
Đó không phải là “hung”, mà là “không”.
Tất cả đều “không”, không có gì cả.


Không có chiến chí, không có kháng cự, không có con đường (bao gồm không có đường cùng, cũng không có đường ra), không có sức lực, không có côn, không có chỉ, không có địch ta, thậm chí không có cả sự không có.
Đó chính là “không”, cũng chính là “vô”.


Cho nên cũng không có thắng, không có thua, không có sống, không có ch.ết.
Trương Tam Bá không ngờ rằng một côn này của đối phương đánh tới, lại có thể sinh ra hiệu quả và sức mạnh như vậy.
Đó không phải là sức mạnh của sự tồn tại, nó không phải là “hữu”.


Đó là sức mạnh không chỗ nào không tồn tại, nhưng lại là “vô”, cũng chính là “không”.
Chẳng những là “không”, mà còn là tứ đại giai không (thế gian tất cả đều là hư vô). Hơn nữa trong “không” còn có “hung”, tứ đại giai hung.
Trương Tam Bá lập tức tập trung tinh thần.


Y biết Mễ Thương Khung không phải dễ trêu, y muốn tập trung toàn bộ tinh ứng phó với một côn này.
Một người học tập nhiều năm, rèn luyện nhiều ngày, mục đích có lẽ không phải chỉ biểu hiện một lần, một hồi hay một trận.


Nhưng đối với Trương Tam Bá, thời gian nghỉ ngơi lấy sức để thi triển bản lĩnh càng ngắn, càng gấp, càng tinh luyện.
Bởi vì cao thủ cấp bậc như bọn họ, cho dù quyết một trận tử chiến cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đúng là thành bại hưng vong trong nháy mắt.


Bước đầu tiên của Trương Tam Bá là “Nộ bộ”.
Y trước tiên giận dữ, bởi vì giận dữ có thể tỏa ra sát khí, hơn nữa còn là sát khí ác liệt.
Y dùng một loại giận dữ hừng hực thiêu đốt tất cả tiềm lực và năng lượng trong cơ thể.


Bộ pháp của y trước tiên là “giận”, sau đó là “kỳ”, chẳng những “kỳ” mà còn đột ngột.


Y giống như bị côn gió quét trúng, bỗng “thổi” ra ngoài. Kẻ địch giao đấu với Trương Tam Bá luôn có một “nút thắt” không gỡ được, cũng là một cơn “ác mộng”, đó là căn bản không thể “chạm” được vào y.


Chỉ cần đối thủ vừa giơ binh khí, vừa xuất quyền, cho dù chỉ động một đầu ngón tay, Trương Tam Bá đều sẽ “đột nhiên biến mất”, hoặc là cả người bị “thổi”, “hất”, “bay”, “chấn” đi.
Sau đó đến phiên Trương Tam Bá phản kích.
Đây chính là “Nộ bộ”.


Người khác chỉ cần vừa nhấc chân là y có thể mượn lực “bay” lên, huống hồ là một côn giống như sấm sét lôi đình, hô mưa gọi gió của của Mễ Thương Khung.


Thân hình Trương Tam Bá lập tức “lướt” lên, sau đó phản kích Mễ Thương Khung. Bộ pháp của y giống như khắc tinh của côn pháp Mễ Thương Khung vậy.
Mặc dù khi côn pháp kia vung lên, trong lòng y lại cảm thấy trống rỗng.
Thậm chí còn mất đi đấu chí.
Thậm chí còn nảy sinh ý ch.ết.


Thậm chí còn hiện lên một mong muốn tự sát mãnh liệt.
Trương Tam Bá đột nhiên biến mất, lại dùng “Phong Thần chỉ” phản công, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của người khác.
Nhưng càng khiến người ta bất ngờ là Mễ Thương Khung, cùng với một côn triều thiên của hắn.






Truyện liên quan