Chương 56: Sao không oanh oanh liệt liệt yêu một trận
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.
Lúc La Bạch Ái hữu ý vô ý nghe được tâm tư của Ôn Nhu, cũng chìm trong tâm tư của Ôn Nhu, không ngờ lại có người ở sau lưng nghe hắn lầm bầm lầu bầu.
May mắn không phải là kẻ địch, mà là vị sư phụ còn “phiền phức” hơn kẻ địch.
Chỉ thấy Ban Sư như cười mà không cười nhìn hắn, trên trán vừa lúc có một con bọ cánh cứng già, hắn cũng không xem là ngỗ ngược, chỉ ngạc nhiên hỏi đồ đệ của hắn:
- Ngươi có bệnh à?
- Không có.
- Ngươi lẩm bẩm cái gì?
- Không có gì.
Ban Sư Chi càng hoài nghi:
- Sao ngươi lại học cách nói chuyện giống như nữ nhân nhà người ta thế?
- Nào có?
Ban Sư dùng tay sờ sờ trán của đồ đệ hắn:
- Ngươi phát sốt à?
- Ai nói!
- Thần kinh của ngươi có vấn đề?
- Ông mới có vấn đề.
- Vậy sao ngươi lại một mình làm dáng bên cạnh đống phân của ngươi không xa? Ngươi bị mùi thúi của mình làm cho đầu óc mê muội rồi sao?
- Chuyện này…
Tâm tư La Bạch Ái đang chìm trong một loại ưu tư, bị sư phụ của hắn quấy rầy hỏi nguyên một tràng, liền tức giận hỏi ngược lại:
- Sư phụ, ngài cảm thấy có phải bà cô kia cũng bắt đầu thích làm dáng hay không?
- Cái gì?
Ban Sư kêu lên.
La Bạch Ái cảm thấy lỗ tai của bị chấn đau, nhíu mày một cái, nói lại một lần.
Ban Sư lại phản ứng kịch liệt, một lần nữa quát to:
- Ngươi nói gì?
La Bạch Ái cả giận:
- Ông điếc à? Nói như vậy mà cũng không nghe được sao!
Ban Sư nghiêm mặt lại:
- Ngươi thấy sắc thì nổi lòng ɖâʍ, còn dám nói chuyện với sư phụ như vậy? Môn quy ở đâu!
La Bạch Ái cười lạnh một tiếng:
- Môn quy? Hừ!
Ban Sư giận đến giọng nói cũng run rẩy:
- Ngươi ngươi ngươi, tên nghịch đồ ngươi, lại dám coi thường quy phạm của tổ tông?
La Bạch Ái nghiêm nghị nói:
- Không dám.
Ban Sư Chi cười gằn nói:
- Nghĩ chắc ngươi cũng không dám. Môn quy chúng ta nghiêm ngặt, lớn nhỏ có thứ tự. Sư phụ ta… sư công của ngươi Đại Thủ Thần Long từng nói, không phục tùng huấn lệnh của sư trưởng, bất kính với trưởng thượng tiền bối, thân là môn nhân, mắt không tôn trưởng, tội nên phạt nặng, phạt giam cầm bốn tháng bảy ngày, nếu không thì đánh ba mươi hai trượng, trừ khi giao nộp hai trăm tám mươi lượng bạc mới có thể thay thế hình phạt.
La Bạch Ái cúi đầu nói:
- Vâng, vâng. Có điều, trong “Thần thủ bảo giám” của sư công Đại Thủ Thần Long cũng có ghi chép lời nói của lão nhân gia ông ta, nếu như sư không ra sư, trưởng không ra trưởng, tự mình xúc phạm môn quy, người tự coi khinh mình thì người khác cũng sẽ coi khinh hắn, nếu như trong môn không ai dám trừng trị trưởng bối không có đức hạnh này, nên do môn đồ chính trực lương thiện trong môn chấp hành gia pháp đối với hắn.
Ban Sư thất kinh:
- Ta xúc phạm tới môn quy khi nào? Ngươi đừng nói lung tung!
Giọng nói cũng run rẩy.
- Không có à?
La Bạch Ái ghé mặt đến gần.
- Không.
Ban Sư Chi ưỡn ngực, giọng nói đã yếu đi hơn phân nửa.
- Ông mượn tiền của tôi không trả.
- Ta mượn tiền của ngươi, là thay ngươi đi cứu tế tai dân ở Hoa Đông, đó là hành thiện.
- Vậy tôi không có tiền ăn cơm, ai tới cứu tế tôi?
- Mượn tiền của ngươi, là thay ngươi tích đức hành thiện, ta, ta trước sau sẽ trả.
- Được, vậy ông mượn tiền mồ hôi nước mắt của nhị sư đệ, tam sư muội, tứ sư đệ, ngũ sư muội, lục sư đệ, thất sư muội, bát sư đệ, cửu sư muội, thập sư đệ, thập nhất sư muội, thập nhất sư đệ, thập nhị sư muội, thập tam sư đệ, không, sư muội, thập tứ sư đệ, thập ngũ sư muội, thập lục sư đệ, thập thất sư muội, thập bát sư đệ và thập cửu sư… ồ, người này lại quên mất là sư muội hay sư đệ, đã quyên đến nơi nào rồi?
- Ta…
- Nói!
- Ta làm ăn.
- Làm ăn?
- Đúng, là đầu tư.
- Vậy tiền kiếm được đâu?
Ban Sư ra sức lắc đầu, mồ hôi trên trán đã chảy ròng ròng:
- Làm ăn đương nhiên có lời có lỗ…
La Bạch Ái không khách khí cắt lời:
- Vậy tiền vốn thì sao?
- Vốn…
Ban Sư ho một tiếng:
- Cái này, cái đó...
- Ông đừng cái này cái kia. Ông cầm tiền đi theo Trần lão bản nương, người ta nhìn không vừa mắt, ông lại lấy tiền đi đến sòng bạc Cát Tường, thua sạch hết. Vốn hả? Hết rồi… ông!
La Bạch Ái chỉ vào lỗ mũi sư phụ hắn:
- Ông không có lỗi với tôi sao?
Ban Sư Chi lui lại một bước, lấy khăn tay lau mồ hôi:
- Ta…
- Ông!
La Bạch Ái lại ấn vào chóp mũi sư phụ hắn một cái:
- Ông không có lỗi với nhiều sư huynh đệ như vậy trong môn sao?
Ban Sư lúng túng cố nở nụ cười:
- Thực ra ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi, ta đúng là từng cầm tiền đi làm ăn…
- Làm… ăn… cái… gì!
La Bạch Ái thừa cơ sấn tới nói:
- Có! Ông có làm ăn. Ông cầm một khoản tiền đi tiệm gạo mua ba gian nhà lầu, không ngờ Thái Kinh ra lệnh một tiếng, cha con Chu Miễn phải vận chuyển hoa thạch cương, liền san bằng luôn chỗ đó. Ông đã mất cả vốn gốc, ông lấy gì trả cho bọn tôi? Ông đừng cho rằng tôi không biết. Tôi biết, chỉ là tôi vẫn không nói toạc ra mà thôi.
Ban Sư lại lau mồ hôi, cười xòa nói:
- Phải phải phải, đúng đúng đúng, tiền của ta đều mất sạch rồi, không phải sao? Lấy gì để trả? Đành phải qua một trận, qua một thời gian rồi hãy tính, có được không? Có được hay không?
- Không… được!
La Bạch Ái lời lẽ đanh thép nói:
- Các sư huynh đệ còn ngày ngày mong chờ sư phụ ông đầu tư kiếm nhiều tiền, ông lại cầm đi mua phòng mua đất, thua lỗ sạch sẽ! Ô oa…
La Bạch Ái mở to miệng, dáng vẻ giống như không lời hỏi ông trời.
Ban Sư lại nơm nớp lo sợ, hỏi:
- Lại thế nào rồi?
La Bạch Ái khóc không ra nước mắt:
- Tiền cưới vợ của tôi, đều bị ông vơ vét sạch rồi.
Ban Sư luôn mồm an ủi:
- Chuyện làm ăn này, không phải có lời có lỗ sao? Vi sư hôm nay đúng là thua lỗ, nhưng biết đâu ngày mai có thể lời lớn. Ngươi xem, viết thơ, làm tài tử, kể cả làm quan, tất cả đều đi xuống biển. Thẩm lão phu tử dạy sách thánh nhân trong miếu kia, hôm nay không phải cũng đi bán bánh cho lão bà sao? Lại kiếm được nhiều tiền. Lương cô nương ở trấn gạo kia còn tới Diệu Nhai múa lẳng lơ… cũng kiếm được không ít, qua năm qua tết, trong nhà trong thôn, trên tay đều là lễ vật của nàng. Sư phụ ngươi thân thể cường tráng, nhanh tay lẹ mắt, sao có thể chiu thua người khác, thất lễ với người chứ? Ngươi nói có đúng không, đồ đệ tốt!
Hắn thân mật vỗ vỗ bả vai nhỏ gầy đồ đệ hắn.
Đồ đệ hắn lại sáng mắt lên:
- Lương cô nương mà ông nói, là Lương cô nương xinh xắn ở nhà đầu tiên bên trái chỗ lão Vương sao?
- Đúng, là cô gái rất xinh xắn, xinh đẹp, điềm đạm nho nhã kia.
- Ông vừa mới nói… hiện giờ nàng đã đến Diệu Nhai nhảy... múa cái gì ấy?
- Đúng đúng, loại múa rất đẹp rất lẳng lơ đó.
- Nàng?
La Bạch Ái nuốt một ngụm nước miếng:
- Nàng ở Diệu Nhai sao?
- Đúng đúng đúng, Diệu Nhai, à…
Sư phụ hắn lại có hỏi là đáp:
- Diệu Nhai Di Hồng viện.
La Bạch Ái cười “ha ha ha”.
Hắn cười giống như mèo, híp mắt liếc nhìn sư phụ hắn:
- Nghe nói, các cô nương trong Di Hồng viện đều rất tốt đúng không?
Ban Sư Chi cũng “khục khục khục” cười khan nói:
- Đương nhiên, cô nương Di Hồng viện không đẹp không thu, có tài có sắc, lừng danh xa gần, già trẻ đều thích, không đúng sao...
La Bạch Ái chợt nghiêm mặt:
- Ông nói gì?
Ban Sư Chi sững sốt:
- Cái gì?
La Bạch Ái nghiêm nghị nói:
- Ông đã bất tài lại làm chuyện mất mặt, dạy hư con cháu, không phải thượng bất chính thì hạ tắc loạn sao?
Ban Sư ngạc nhiên.
La Bạch Ái từng bước áp bức:
- Ông xem ông kìa, đi qua Di Hồng viện, đi theo Trần lão bản, vì vậy mới dùng hết tiền bạc. Ông lừa tiền của sư huynh đệ chúng tôi, còn dám nói tôi thấy sắc có ý đồ bất chính? Còn muốn tôi coi ông như là sư phụ, đối đãi như cha?
Ban Sư Chi gần như sụp đổ:
- Đồ đệ, đồ nhi tốt, ngươi đừng như vậy. Vừa rồi chẳng qua ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi, không thật sự trách phạt ngươi đâu, ngươi đừng tưởng thật như vậy được chứ? Ta mượn tiến của mấy người các ngươi, mặc dù có đi đánh bạc, nhưng quả thật cũng có đi làm ăn nhỏ. Ta chẳng qua là muốn kiếm phái nho nhỏ không bối cảnh, không chỗ dựa của chúng ta có một ngày phát dương quang đại, uy trùm thiên hạ, nở mày nở mặt, có quyền có thế, ngươi cần gì phải làm khó dễ sư phụ ta như vậy? Tấm lòng của vi sư, đúng là đắng hơn cả hoàng liên.
La Bạch Ái vẫn hùng hổ doạ người:
- Vậy ông cũng không phải là chính nhân quân tử, sao lại bắt tôi làm thánh nhân? Một ngày còn bắt tôi không hợp lễ giáo thì không nên nhìn, không hợp lễ giáo thì không nên nói, không hợp lễ giáo thì không nên làm. Hừ! Nếu thật sự gặp phải chuyện không hợp lễ giáo, tôi còn muốn kêu thật lớn.
Ban Sư thật sự muốn cầu xin tha thứ:
- Ngươi kêu, ngươi cứ việc kêu, đồ đệ tốt, mọi người đã là thầy trò, lại đang trong hoạn nạn chạy trốn, cần gì phải canh cánh trong lòng, nhớ thù trong tâm vì mấy chuyện nho nhỏ?
La Bạch Ái bỗng nhiên cười, hắn cười rất chất phác, giống như một con trâu nhỏ biết cười.
- Sư phụ, ông cũng đừng quá tin là thật, tôi cũng chỉ nói đùa với ông mà thôi. Đại Thủ sư công mặc dù từng nói, thấy sắc không loạn chân quân tử, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhân sinh tự cổ ai không ch.ết, giành được thiên cổ tiếng bạc tình, con người phải chính phái, chính nghĩa, chính kinh, không thể trầm mê trong nữ sắc, tửu sắc tài vận, tứ đại giai không; nhất là sắc, hồng phấn vốn khô lâu, khô lâu là hồng phấn... sư phụ, tôi đọc có đúng không? Có nhớ rõ không?
- Rõ, rõ.
Ban Sư Chi hùa theo nói:
- Hết sức rõ ràng, bà nội ngươi, trí nhớ của ngươi thật tốt.
- Có điều.
La Bạch Ái cười xảo quyệt nói:
- Lời quả thật nói như thế, nhưng Đại Thủ Thần Long sư công lão nhân gia ông ta, chẳng phải cũng có ba lão bà, bốn thị nữ…
- Ừ… phải là năm thị nữ…
Ban Sư Chi nhỏ giọng nói:
- Tình nhân còn chưa tính.
- Chuyện này không nhất định, sư công thật thông minh.
Sau đó La Bạch Ái hạ kết luận:
- Tôn chỉ thật sự của sư công là nói một đàng, làm một nẻo. Nhân tính thiên tính, có thể nhân nhượng, không thể quanh co. Ngươi cứ việc làm, nhưng không nên nói lung tung, như vậy cũng hợp với tôn chỉ và ý nghĩa thật sự của sư công lão nhân gia ông ta, càng sâu hơn một tầng, càng cao hơn một tầng. Chúng ta vĩnh viễn đi theo phương hướng chỉ thị cao nhất của lão nhân gia ông ta là được.
Ban Sư rất đồng tình với cao kiến của đồ đệ hắn, còn bổ sung:
- Huống hồ, sư tổ ngươi…
La Bạch Ái ngẩn ra:
- Sư tổ?
- Chính là sư phụ của sư phụ của sư công Đại Thủ Thần Long của ngươi, khai sơn tổ sư gia của bản môn, tác giả của “Phong nguyệt thần kinh”, Phùng Tam Thi, người giang hồ xưng là “Tam Thi Thượng Nhân”.
Trong ánh mắt của Ban Sư Chi tràn đầy sùng kính ngưỡng mộ:
- Bề trên từng nói, “tâm pháp của bản môn không truyền cho tà ma ngoại đạo, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt quy luật, nghiêm khắc tự kiềm chế”, nhưng ngài lại có phụ lục điều thứ mười ba viết, “tính tình là gốc, tâm thần là mạch máu; dòng chảy tâm tính mênh mông cuồn cuộn, thuận nó thì thịnh, nghịch nó tất vong”. Đại khái chính là ý nghĩa mà hai thầy trò ta ngộ được hôm nay.
La Bạch Ái đương nhiên tự cho là đúng:
- Cho nên hôm nay chúng ta đều không sai?
Ban Sư đột nhiên nói:
- Đúng.
La Bạch Ái lại tiến thêm một bước, mặt mày hớn hở nói:
- Hôm nay chúng ta chỉ là nâng cao một bước trên tư tưởng cảnh giới mà thôi.
Ban Sư vui vẻ nói:
- Rất đúng.
Hai thầy trò hết sức phấn chấn, quả thật là muốn vỗ tay.
La Bạch Ái chợt khó hiểu hỏi:
- Nếu như chúng ta đều không sai, vì sao lại không có tiền?
Ban Sư nghe được liền chán nản.
Lần này đến phiên La Bạch Ái vỗ bả vai sư phụ hắn, biểu thị thân mật và đồng tình:
- Sư phụ.
- Hả?
- Có một việc, không biết đồ đệ có nên nói hay không?
- Ngươi nói đi!
Ban Sư Chi chợt thông minh:
- Ha ha, đừng nói là ngươi muốn nhờ ta đi cầu hôn Ôn cô nương đấy nhé!
- Nào có như vậy, sư phụ, ông đừng nghĩ bậy!
La Bạch Ái bực bội nói:
- Sư phụ, tôi đang suy nghĩ đến chung thân đại sự của ông.
- Ta?
Ban Sư Chi ngẩn ngơ.
- Đúng. Sư phụ, ông có biết mùa xuân đã đến rồi không?
- Biết, mùa xuân đã đến.
La Bạch Ái chỉ chỉ về chân trời:
- Gió xuân thổi.
Ban Sư nhìn lên bầu trời mây trắng:
- Gió xuân thổi thật tốt.
La Bạch Ái nói:
- Hoa nở rồi.
Ban Sư Chi nói:
- Hoa nở thật tốt.
La Bạch Ái nói:
- Băng tan rồi.
Ban Sư Chi nói:
- Tan thật tốt.
La Bạch Ái:
- Chim đang gọi.
Ban Sư Chi nói:
- Gọi thật tốt.
La Bạch Ái:
- Lòng đang động.
Ban Sư Chi:
- Động thật tốt.
- Ông thì sao?
- Ngươi thì sao?
- Tôi đang hỏi ông đấy, sư phụ!
- Ta à?
Ban Sư Chi bị hỏi đến ngơ ngác.
- Đúng, ông.
La Bạch Ái nói:
- Có câu là “bất hiếu có ba chuyện, không con cái là lớn nhất”. Nếu bàn về cưới xin, trưởng giả đi trước. Sư phụ, năm nay ông đã bốn mươi hai rồi đúng không? Gió xuân thổi, hoa xuân nở, mùa xuân đến, xuân tâm của ông chưa từng động sao? Tuổi tác của ông đã gần đến mùa thu, không, đã đến thu đông rồi. Ông nếu gả không ai lấy, không, là cưới không được vợ, vậy đồ đệ tôi làm sao đây?
Ban Sư Chi nhất thời hốt hoảng, còn chưa khôi phục tinh thần lại, chỉ chậm rãi đáp một câu:
- Ngươi làm sao?
La Bạch Ái thở dài một tiếng, lại ôm bả vai sư phụ hắn:
- Sư phụ, tôi thì không sao. Tôi còn trẻ, tiêu sái, tuấn tú, có tài, có thế, thông minh, trí tuệ, phong lưu, hào phóng… tôi thật xấu hổ vì khen mình nhiều như vậy, mà đồ đệ tôi lại là một người quá khiêm tốn… nhưng ông thì khác. Sư phụ, tôi tôn kính ông, ông tạo phân nhiều hơn tôi ăn cơm, ngã lòng nhiều hơn tôi đi ngủ, ông có kinh nghiệm nhân sinh phong phú, mặc dù đầu óc vẫn ngây thơ, nhưng dù sao đã là hoa tàn ít bướm. Tôi thấy ông phải khẩn trương một chút, tìm một nhà, không, tìm một cô nương tốt gả vào. À, nếu như ông có bản lĩnh lớn như đồ đệ tôi, cưới vào cửa cũng được. Đừng để già bắt tôi phải lo lắng ông, được không? Sư phụ, yêu cuối mùa thu còn tốt hơn là lạnh vào tàn đông. Gần đất xa trời ngủ một mình cũng không dễ chịu đâu, sư phụ!
Ban Sư Chi nghe đến rơi nước mắt, không ngừng gật đầu.
Sau đó đồ đệ của hắn lại chìm vào suy nghĩ, vẫn lẩm bẩm không thôi:
- Thanh xuân chỉ có một lần. Thanh xuân là thứ không bền vững. Thà ch.ết vì tình nghĩa, không muốn sống thờ ơ. Bà cô ơi bà cô, cô ưu tư không dứt, cần gì như vậy? Sao không thành thành thật thật, oanh oanh liệt liệt yêu một trận.
Ban Sư Chi nhìn đồ đệ hắn cả buổi, giống như đang đánh giá hắn có phải là một quái nhân hay không, thậm chí có phải là một người hay không, một lúc sau mới tỉnh ngộ nói:
- Chẳng trách gió xuân lại thổi.
- Hả?
- Chẳng trách hoa xuân lại nở.
- Hử?
- Mùa xuân đã sớm đến rồi.
- Có ý gì?
- Đồ đệ ơi, mùa xuân đã sớm ở trong lòng ngươi rồi.
Ban Sư dùng tay vỗ vỗ vào ngực đồ nhi hắn, cười đùa nói:
- Ngươi đã sớm động lòng xuân rồi. Sư tổ dạy là “tứ đại giai không” đao kiếm tên thương pháp, ta thấy ngươi chỉ hiểu “tứ đại bất không”. Không phải sao? Ngươi còn muốn chối cãi à. Ngươi vốn đã động tâm, có ý với Ôn Nhu cô nương, đúng không?
La Bạch Ái dùng khóe mắt nhìn ngắm sư phụ hắn.
Nhìn ngắm.
Nhìn ngắm.
Ánh mắt rất gắng sức, mang theo vẻ kiên quyết.
Một lúc sau hắn mới cười lên ha hả:
- Sư phụ thật là lợi hại, gừng càng già càng cay, vẫn là lời người sắp ch.ết nói đúng. Tới tới tới, sư phụ tốt, nói cho tôi biết có diệu kế gì, tôi đúng là rất nhớ nhung tưởng niệm bà cô đó.
Lúc này Ban Sư Chi mới giống như trút được gánh nặng, cười ha ha nói:
- Ta sợ dạy xong, đồ đệ có bà cô rồi sẽ quên mất sư phụ sư môn.
- Đồ đệ tốt La Bạch Ái của ông là loại người này sao? Sư phụ nói quá lời rồi.
La Bạch Ái cười ha hả, thầm nghĩ: “Chẳng trách ông giữ lại thủ đoạn, không dạy ta thủ pháp điểm huyệt.”
Sau đó lại cười ha hả nói:
- Sư phụ nói đùa rồi.
Ban Sư Chi làm cho sắc mặt nghiêm túc lại:
- Ta cũng không phải nói đùa. Chỉ sợ ngươi… khó có phần thắng.
La Bạch Ái giật mình một cái, vội hỏi:
- Ông nói thật?
Ban Sư nghiêm trang nói:
- Thật.
La Bạch Ái nửa tin nửa ngờ:
- Làm sao ông biết lời ông nói nhất định đúng?
Ban Sư nghiêm nghị nói:
- Bởi vì ta họ Ban.
Hắn nhất thời trở nên hùng dũng như núi:
- Là Ban trong Lỗ Ban sư phụ, là Ban của Ban Chiêu, Ban Siêu, cũng là Ban của Diệu Thủ Lộng Phủ Ban môn, lời nói của ta nhất định có đạo lý.
La Bạch Ái lại hít một hơi lạnh:
- Ông nói đi!
Ban Sư nhìn chăm chú vào hắn, giống như đang trao tặng độc môn nội công bí quyết tâm pháp gì:
- Ngươi có tình địch.
- Ai?
- Vương Tiểu Thạch.
Sau đó hắn kết luận:
- Cảnh giới của ngươi mới đến tứ đại bất không, bản thân hắn đã sớm là một cái không rồi.
Ban Sư quyền uy nói:
- Ngươi, không phải là đối thủ của hắn.
La Bạch Ái nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi:
- Trên võ công ta không bằng hắn, nhưng trên tình trường ta cũng không bằng hắn sao?
Vấn đề này lại khiến cho sư phụ hắn nhất thời không trả lời được.
- Mặc kệ.
Đồ đệ hắn nói:
- Chỉ cần có cơ hội, ta vẫn muốn thử một lần. Ta là người, hắn cũng là người, có gì hắn làm được mà ta không làm được, hắn có thể mà ta lại không thể. Huống hồ, ta thích nàng là được, nàng có thích ta hay không cũng không ảnh hưởng đến việc ta thích nàng.
- Có chí khí.
Ban Sư cảm khái nói:
- Đáng tiếc chưa từng thấy ngươi dùng nó vào chính đạo.
La Bạch Ái cười, răng trắng, mắt sáng, người cũng sáng sủa.
- Đây cũng chính là niềm vui làm người của ta.
Hắn nói, rất biết tự mình tìm vui.