Chương 7: Giấu trời vượt biển
Giấu trời vượt biển
Ta mới đi viện về, các đạo huynh tha thứ cho sự chậm trễ:
Mùa thu năm Cảnh Hưng thứ bốn mươi mốt, lúc này Lê Huy đã đến Đại Việt được gần hai tháng, hắn đã gần như quen thuộc tính tình và những thói quen của Trịnh Cán, dù sao hắn cũng mới chỉ có ba tuổi, làm sao lại có thói quen gì nhiều, mọi người trong cung cũng đã quen thuộc với vẻ mặt lạnh như tiền và sự khí độ chững chạc của hắn. mặc dù hắn mới chỉ có ba tuổi. trong gần hai tháng này, hắn cũng đã gây dựng được lòng tin của một số đại thần. Trước kia đám đại thần này chỉ theo mẹ con hắn bởi vì phe cánh của Trịnh Tông không chấp nhận họ, cứ như theo các vị đại nhân này nghĩ thì, Đức Chính phi chẳng qua cũng chỉ là một cô thôn nữ hái chè tầm thường, chẳng may được Chúa sủng ái, còn Trịnh Cán lại là cái loại phế vật gì ai mà chả biết, nhưng phe Trịnh Tông không cần họ, họ lại không có gan đứng trung lập như một số vị quan khác nên đành phải nhắm mắt theo mẹ con hắn, thế nhưng từ khi hắn xuyên vào Trịnh Cán thì tình hình lại thay đổi hẳn, kiến thức của hắn, sự ưu việt về suy nghĩ của hắn đã làm các đại thần này động lòng, ít nhất trong 9 vị các thần ( ) thì đã có 3 vị ngả về phía hắn, dựa vào trí nhớ của hắn, đã có lần hắn cả gan lấy thơ phú của đời sau, rồi tự nhận làm của mình, chẳng mấy chốc trong kinh thành đã lan truyền tin tức là vương tử Trịnh Cán, sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, hơn nữa lại trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì không biết vạn sự đều thông, tin vỉa hè nay phát ra ngoài hoàn toàn là do một tay Trịnh Cán đạo diễn, hắn muốn tồn tại qua chính biến năm Canh Tý đang sắp đến, thì cần phải hành động, mà cái nguy hại hơn là do hắn xuyên việt đến đây là làm thay đổi một phần lịch sử hắn không rõ, chính biến này có thực sự xảy ra nữa hay không, Trịnh Tông có ngoan ngoãn chịu trách phạt, hay sẽ làm đúng như trong lịch sự, mà dù có thế thì nó xảy ra sớm hơn hay muộn hơn, cho nên hắn phải gấp rút hành động. Nếu không rất có thể hắn sẽ ch.ết một cách vô cùng thảm khốc
Sáng ngày hôm nay, trời còn chưa sáng hắn đã kêu Tiểu Thuận Tử mang mình đi đọc sách, tên này vủa cõng hắn trên lưng vừa thắc mắc. Vương tử nay ăn nhầm cái gì vậy, trời còn chưa sáng rõ vậy mà đã đòi đi học, mọi khi có gọi người cũng còn chưa muốn dậy cơ mà. Tuy là nghĩ như vậy nhưng kinh nghiệm của gã cho gã biết rằng cần phải làm viêc thật cẩn thận, chủ tử có tuổi hầu hạ khó, chủ tử ít tuổi càng hầu hạ khó hớn, không cẩn thận là đầu rơi khỏi cổ, gã lập tức điểm ra mười tên cung nữ thái giám, cấp tốc chuẩn bị hành trang, nào lọng che nắng, nào quạt lông công, nào nước nào bánh điểm tâm, rồi lại sai người đi mời các vị a bảo, chuẩn bị dềnh dàng mất đến gần nửa canh giờ mới khởi hành, cả đoàn đi vòng qua ngự hoa viện, sương sớm vẫn còn đọng nguyên trên lá bị rụng động, chúng liền đổ rào rào xuống dưới, có mấy giọt rơi vào cổ của Trịnh Cán khiến hắn rùng mình mấy lượt. Tiểu Thuận Tử vẫn cõng hắn trên lưng lớn tiếng quat tháo:
-Các người mù hết cả hay sao, còn không mau che chắn cho Vương tử,
Đám cung nữ lúc này mới vội vã chạy đến kẻ giơ lọng, kẻ lấy khăn lau, đám thái giám thì vượt hẳn lên trước xông xáo mở đường, có bao nhiêu sương đều dính vào người chúng cả, Tiểu Thuận Tử còn đang định nói thêm mấy câu thì hắn đã vỗ vai gã rồi bảo:
-Thôi được rồi, việc nhỏ, hơn nữa ta không muốn người khác chú ý
Nghe Trịnh Cán nói vậy gã liền vâng dạ rồi tiếp tục lên đường, đi qua mấy lần cửa nữa thì đến nơi học tập của con cháu của các bậc hoàng thân quốc thích, Tiểu Thuận Tử đi vòng qua nó tiến vào một ngôi điện nhỏ hơn. Ngoài biển đề ba chữ viết theo lỗi chữ khải ( ) vô cùng uyển chuyển, sinh động:
-Quang Minh Viện
Đám a bảo đã chờ sẵn ở cửa. thấy hắn vừa đến cả đám đã vội vàng quỳ xuống :
-Vương tử vạn phúc
-Hạ quan tham kiến vương tự
Vẫn ngồi trên lưng Tiểu Thuận Tử. hắn nhàn nhạt nói:
-Thôi miễn lễ, vào trong hết đi, ta có chút việc cần các ngươi hỗ trợ.
Từ Tiểu Thuận tử rồi cung nữ cho đến đám a bảo đều nhìn nhau với ánh mắt bán tín bán nghi”
-Hỗ trợ à, có phải vương tử vừa nói thế.
-Không phải gọi đến đọc sách sao.
-Muốn chúng ta làm cái gì
Tiểu Thuận Tử đặt hắn ngồi xuống ghế, rồi lùi lại đứng cùng đám kia. Cả đám ngơ ngơ ngác ngác nhìn vào hắn vừa tò mờ vừa sợ hãi. Không hiểu vị chủ tự lớn trước tuổi này sẽ bày ra trò gì, nhỡ lại bắt bọn chúng làm mấy trò quái gở, tỉ như chọc tổ ong, bơi giữa hồ, nhưng bọn chúng có vẻ đã nhầm hết. bằng một bộ dạng khá tức cười, hắn đưa tay miết miết lại cổ áo, rồi cố gắng gằn giọng nói non choẹt của mình cố gắng ra vẻ một người chủ tử:
-Các ngươi nghe đây, việc ta sắp nói ở đây nếu ngoài các ngươi có người khác biết thì cứ cẩn thận cái đầu trên cổ.
Tuy giọng hắn non thật. nhưng vẻ chém đinh chặt sắt trong câu nói thì đám nô tài này đều cảm nhận được. lần đầu tiên sau nhiều năm hầu hạ, đám này cảm thấy thực sự sợ hãi bản thân Trịnh Cán, chứ không phải mẹ hắn hay cha hắn.; nghe hắn nói xong bọn chúng đồng loạt quỳ xuống:
-Xin vương tử cứ nói. Bọn nô tài biết phải làm thế nào là phải.
Hắn gật đầu rồi ra hiệu cho đám Tiểu Thuận Tử đứng dậy, rồi hắn thong that nói khe khẽ, như sợ tai vách mạch rừng:
-Nghe cho kỹ đây……
hắn vẫy đám nôi tài đang tim đập chân run lại gần rồi nói thật nhỏ vào tai bọn chúng. Đồng thời lại lấy tay chấm vào chén trà viết mấy chữ lên bàn. Rồi mặc kệ vẻ hãi hùng trên mặt chúng, hắn nhận lấy chiếc khăn tay từ một cung nữ gần hắn nhất lau tay rồi nói tiếp:
-Chỉ cần việc thành, ta sẽ trọng thưởng, nhưng nếu thất bại các ngươi phải biết hậu quả rồi chứ. Cho nên hãy cố gắng cẩn thận thi hành những gì ta vừa nói. Các ngươi cũng chỉ hơn ta vài tuổi sẽ không ai nghi ngờ, chỉ cần làm tốt, sau này ta sẽ vinh danh các ngươi hơn cả những gì các ngươi xứng đáng được nhận.
Tiểu Thuận Tử, gãi đầu hỏi hắn:
-Thưa Vương tử, vinh danh là gì ạ.
-À à ..
Hắn giật mình, thời này còn chưa có từ đó, hắn xoáy xoáy mớ tóc trên đầu cố gắng cắt nghĩa cho đám cấp dưới hiểu:
-Vinh danh nghĩa là ta sẽ nêu tên các ngươi cho toàn Đại Việt được biết.
Đám gia nô nghe thấy vương tử sẽ cho toàn thể con dân Đại Việt biết đến tên tuổi của mình thì máu nóng sôi sùng sục, con người ai lại không ham hư vinh, cả đám chỉ hận không mọc thêm ra ba chân bốn tay để nhanh hoàn thành công việc. Trịnh Cán ném cái khăn tay lại cho cung nữ rồi nhảy phắt xuống khỏi cái ghế, trước ánh mắt hốt hoảng của Tiểu Thuận Tử:
-Tổ tiên của ta, ngài đừng làm vậy, nhỡ ra thì đầu ta sao còn trên cổ.
Tiểu Thuận Tử vừa chạy lại xem xét hắn vừa kêu oai oái, hắn đấm vào vai gã vừa chửi:
-Khốn kiếp, bản vương tử được tử quang nhập thể, sao lại có thể bị một chuyện vặt này làm bị thương, mau đi chuẩn bị, cả các ngươi nữa, đi mau việc không nên chậm trễ.
-Tuân lệnh vương tử.
………………………..
Trong phủ của Hân Quận công, một tên gia nô đang quỳ trước mặt gã. Trịnh Tông này tuổi cũng không bao lớn, nhưng tranh đấu trong hoàng cùng đã làm hắn trở nên dạn dày sương gió, hắn không có vẻ gì là một thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi, sâu trong mắt hắn, người ta có thể thấy một nỗi khao khát, khao khát được ngồi lên bảo tọa bằng vàng kia, được mặc áo tía, được trăm quan quỳ lạy. vì ngôi vị đó hắn có thể làm tất cả. tên gia nô kia đang báo cáo cho hắn một sự lạ trong phủ chúa:
-Bẩm Đại Vương Tử. sớm nay trong cung của Nhị vương tử có một chuyện lạ,
Trịnh Tông rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc ngẩng đầu lên hỏi:
-Có chuyện gì
Tên gia nô lại nói;
-Sáng sớm nhị Vương tử đã thúc giục đám cung nữ thái giám đưa đến Quang Minh Viện bên Quốc Tử Giám, nói rằng hôm qua được Đức Thái Vương bản triều báo mộng, cần phải ghi chép lại để trình lên Đức Bề trên,
-Cái gì
Trịnh Tông vụt đứng dậy gấp đến độ làm đổ cả cái bàn, sách vở rơi hết xuống sát, có nhiều quyển bị mực dính vào làm nhòe hết chữ, thậm chí còn vấy lên quần áo của hắn, nhưng hắn không hề để ý:
Hắn tiến tới gần tên gia nô rồi nói:
Rồi sau đó thế nào, t
-Thưa vương tử, Đức bề trên và cả Đức Hoàng thượng đều rất quan tâm đến chuyện này, cả hai đều cho đây là điềm lành, bây giờ tin tức lan khắp nơi, Đức Hoàng thượng đã cho một đội ngự lâm quân đến bảo vệ Quốc Tử Giám, các quan lại biết tin cũng đang tụ tập ở đó bàn tán, tất cả đều đang tò mò xem đức Thái Vương bào mộng điều gì. Còn nữa….
Tên gia nô nói đên đây thì không dám nói nưã Trịnh Tông bực mình giơ tay tát cho hắn một cái rồi quát lớn:
-Bảo ngươi nói thì cứ nói.
-
-Bọn họ còn bào, sao đức Thái Vương lại báo mộng cho Trịnh Cán mà không báo cho người,..
Nghe đến đây Trịnh Tông ch.ết lặng hồi lâu, rồi hắn gào lên, khiến tên gia nô khiếp sợ lăn vào một góc:
-Trịnh Cán, NGƯƠI LÀ THẰNG KHỐN. dám nhân cơ hội bản vương tử phải đóng cửa sám hối chơi trò này ư. Ta sẽ không bỏ qua chuyển này,
Thấy Trịnh Tông sắp phát điên, Nguyễn Đĩnh vội vã giữ lấy tay hắn khuyên nhủ:
Vương tử chớ vội. hãy bình tĩnh, thằng ranh con đó thì làm được gì. Lẽ nào Đức Thái Vương ( ) lại báo mộng cho nó.
Trịnh Tông lắc đầu, Tên Nguyễn Đĩnh nãy trung thành tận tâm có thừa, nhưng nhạy cảm chính trị thì lại quá là tệ hại. làm gì có báo mộng gì, rõ ràng là tên TRịnh Cán này bầy ra, lại đúng dịp Trịnh Tông hắn bị trách phát, việc này sẽ làm cho phụ vương càng yêu quý nó mà xa lánh mình. Hơn nữa điều làm Trịnh Tông lo lắng chính là, Trịnh Cán sao có thể nghĩ ra độc kế bậc này, rõ là có kẻ bày mưu, mà lại kinh động được Đức Hoàng Thượng, chắc hẳn có vị các thần nào đó đã ngã về Trịnh Cán, điều này làm cho Trịnh Tông có một dự cảm rất không hay, gần đây hắn hay mơ thấy mình bị ch.ết vô cùng thảm khốc.