Chương 130 : Biến Động Bất Ngờ

Lúc này, Lê hiển Tông xua tay ra ý ngăn hai người lại:
“ hai khanh đều là cánh tay đắc lực của trẫm, đừng cãi nhau nữa”
Đoạn hắn quay qua Nguyễn Phương Đĩnh nói: : “Vậy theo ngươi, ngày mai ta phải làm sao?”


Nguyễn Phương Đĩnh nói: “Muôn tâu Hoàng thượng, Theo ngu ý của thần, ngày mai bọn thần sẽ lại một lần nữa thỉnh hoàng thượng bỏ đi lục phiên và người cứ tiếp tục từ chối, cứ tỏ thái độ cứng rắn. Còn bọn thần sẽ tiếp tục mở rộng phạm vi những người ủng hộ ra. thậm chí còn có thể phát động dân chúng thỉnh nguyện. một toán quân đội đóng giả dân thường không khó khăn gì, Nếu ngày mai đám tướng lĩnh cũng cũng tỏ thái độ ủng hộ , vậy chúng ta đã có đại quân, cộng thêm việc dân chúng thỉnh nguyện kia, thì cho dù Trịnh Cán có cứng rắn đến thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không chịu nổi lưỡng bại câu thương. Sau đó bọn thần sẽ lại tiến hành thỉnh nguyện lần thứ ba. và một lần nữa mở rộng thêm quy mộ và thanh thế ủng hộ, và bên Bằng Vũ đang lo liệu để thế tử Trịnh Dương chủ động xin bỏ đi Lục Phiên của chúa Trịnh, Hoàng Thượng lúc đó có thể vì bất đắc dĩ nên mới phải chuẩn tấu. Như thế này bèn có thể chặn miệng lười của người đời lại.”


Lê Hiển Tông trầm mặt lại một chốc, cuối cùng hắn bèn gật gật đầu cười nói: “Nguyễn ái khanh quả không hổ là thầy dạy học của tiền triều, quả nhiên xuất thủ phi phàm. Có khanh tương trợ ta như hổ mọc thêm cánh, lương sách này của khanh ta nhận.”


Phủ chúa Trịnh tọa lạc ngay bên ngoài cấm thành, mấy ngày nay đã bị Kim ngô vệ theo dõi nghiêm ngặt, năm doanh khoảng một ngàn năm trăm binh sĩ đứng gác tại bốn góc Phủ chúa. trước mỗi cửa đều có binh sĩ đứng gác không cho gia quyến của nhà chúa ra khỏi phủ một bước, có thể nói là nội bất xuất, ngoại bất nhập. Trong màn đêm. bốn bề Phủ chúa đã không còn một người qua lại, điều này cũng đúng thôi, trước kia Trịnh Tông quyền thế, người đến vấn an nườm nượp, mà nay hắn ch.ết rồi, tương lại lại mờ mịt như vậy, ai dại gì đến nữa, chỉ có binh sĩ thân đeo đao, tay cầm thương tuần tr.a trong bóng tối.


Thế nhưng bên trong lúc này, Dương Thị Ngọc Hoan và gia quyến của Trịnh Cán đều đã thay bộ áo quần đen từ trên xuống, đi cùng có mấy tên đại hán to khỏe, cùng ngóng ngía đợi chờ động tĩnh bên ngoài cửa. những tên đại hán này chính là thành viên của Ảnh vệ Nam Đại Việt, thuộc đơn vị trinh sát thám báo. Được Lý Phú Quý cử đến, Bọn chúng đã thừa lúc đêm hôm trèo ào phủ chuẩn bị hộ tống gia quyến của Trịnh Tông chạy khỏi đây.


Lý do mà Trịnh Cán cử ảnh vệ đến, chính là do bức thư của Dương Thị Ngọc Hoan gửi đến hắn vài ngày trước, trong đó không ngờ lại kèm theo bút tích lúc sinh tiền của Trịnh Tông, nói rằng nếu hắn có mệnh hệ gì, mong Trịnh Cán hãy nghĩ tình cũng cha khác mẹ mà cứu lấy vợ con hắn, lúc đầu Trịnh Cán đã định không cứu, thế nhưng sau đó, hắn đã nghĩ ra một kế, chính vì vậy là mới có một màn này.


Bên ngoài cửa tây có hơn năm mươi mấy binh sĩ gác, người ngồi người đứng, đang vừa tụ lại canh rượu ăn khuya, trên bậc thềm còn đặt sẵn mấy bình rượu và con xúc xắc, mọi người vừa ăn vừa tán hươu tán vượn, lại đánh bạc rất ư là vui vẻ náo nhiệt.


Lúc này, từ trong góc tối cách đó chục bước bỗng xuất hiện gần hai trăm bóng người, ai ai trong tay đều đang cầm nỏ cứng, đang âm thầm từng bước tiến lại gần, mà bọn binh sĩ Kim ngô vệ kia vẫn hoàn toàn chưa phát giác. Vẫn đang điên cuồng bên xới bạc


Tên mặc áo đen đi đầu khi thấy thời cơ đã đến, hắn hô lên một tiếng
“Bắn!”


Trong bóng tối vang lên tiếng hạ lệnh khe khẽ, một trăm mấy nỏ tiễn cùng được phóng ra. vừa nhanh vừa nhiều. Ngoài cửa tây chỉ trong chốc lát toàn tiếng thét thảm thiết, năm mươi mấy người lính gác toàn bộ ngã gục, không một ai thoát nạn. Đám người áo đen trong bóng tối cùng ùn lên. Va chạm với đám kim ngô vệ từ hướng khác chạy đến. Một lát sau. cửa tây được mở, mấy người đại hán mặc áo đen hộ tống gia quyến Trịnh Tông chạy ra, một cỗ xe ngựa tiến đến cả đám nhảy lên đó.


Xe ngựa giờ đã quay đầu nhanh chóng chạy vào một con hẻm nhỏ gần đấy. chỉ trong chớp mắt đã mất hút trong màn đêm. Hơn trăm người áo đen kia cũng nhanh chân ném ra thuốc nổ rồi không còn thấy tông tích đâu nữa. Khi binh sĩ từ các nơi khác nghe phong phanh chạy đến thì chỉ thấy xác ch.ết của Kim ngô vệ nằm vất vưỡng giữa vũng máu và đoạn tay chân cụt.


Ngày hôm sau trời vừa sáng. quân canh giữ cổng thành bèn đã phát hiện tình hình dị thường, thành Cao Bình ngoài năm dặm đã xuất hiện một toán quân đội. có hơn mấy vạn người, khí thế oai hùng, cờ xí rợp trời, trên một lá cờ to màu vàng. có thêu mấy chữ màu đỏ lớn như cái đấu “ Đô Nguyên Soái, Tổng Quốc Chính, Điện Đô Vương Trịnh” đây là đại quân của Trịnh Cán đã tới, quân coi giữ Bình An môn không dám mở cửa, chạy như bay đi bẩm báo với chủ soái Kim Ngô Vệ, Lưu Hoài Nhân


Lưu Hoài Nhân chạy vội lên lầu thành nhìn ngóng, hắn thấy quân Trịnh Cán đều là kỵ binh, hắc giáp trường kích, đao tiễn như rừng, ở trên cánh đồng bên ngoài thành sát khí đằng đằng, trong đó thấp thoáng hàng ngàn tay súng, loại vũ khí đáng sợ của Bắc Đại Việt, trong lòng hắn khiếp hãi vôi cùng, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Không có mệnh lệnh của ta, cửa thành ai cũng không được phép mở!”


Hắn lập tức chạy vội xuống thành, chạy đi bẩm báo với Lê Hiển Tông.


Lúc này không chỉ đại quân Bắc Đại Việt ngoài thành đã kéo tới, trong thành cũng xuất hiện tình hình rất rầm rộ, Không hiểu từ đâu một đội ngũ thương nhân, dẫn đầu là Lý Phú Quý diễu hành rầm rộ hiên ngang đi ra cổng cấm thành, không ngờ lại có gần một trăm triều thần, bao gồm các trọng thân do một tay Trịnh Tông đề bạt bọn họ trật tự ngay ngắn, đội ngũ chậm rãi kéo tới cổng cấm thành.


Ở phía trước của đội ngũ, một bức hoành phi cao năm trượng có viết, ‘ủng lập thế tử lên ngôi! ’ ( Bọn này định biểu tình phỏng )


Tin tức này đã gây chấn động Cao Bình, vô số dân chúng chạy vọt ra ngoài đường hẻm ngắm nhìn. Một vị quan to ở Hộ Bộ vung tay hô to: “, ủng lập thế tử, giữ lấy Lục Phiên!”
Gần năm ngàn người cùng đồng thanh hô lớn: “phản đối trừ bỏ Lục Phiên, ủng lập thế tử!”


Thanh thế cực kỳ kinh khủng, suốt dọc đường, hai mươi mấy vị quan viên như đương nhiệm Thái Thường tự Khanh, Lưu Công Chất. Phủ Doãn Phủ cao bình Triệu Quang Khiên, Kinh triệu Thiếu doãn Tạ Bang, Khâm Thiên Giám Hàn Toại, cùng với các lão thần như đã thoái sĩ cũng gia nhập vào đội ngũ. dưới sự dẫn dắt của Lễ Bộ Thượng Thư Ngô Đĩnh Vĩnh. không ngừng có trung hạ cấp quan viên, quan viên bên ngoài đang tại kinh cũng gia nhập vào đội ngũ. hành trình đến một lúc sau, đã có hàng nghìn quan viên xuất hiện trong đội ngũ. bọn họ đều thống nhất khẩu hiệu: Giữ lấy lục phiên, ủng lập thế tử!


Sự du hành của đám này đã làm rung động Cao Bình. điều này khiến cho xướng nghị của nhóm bá quan Nguyễn Phương Đĩnh, Nguyễn Khản, Bằng Vũ,… đề xuất Trừ bỏ Lục phiên của nhà chúa trở nên yếu ớt,


Tình thế này đã làm đảo lộn tất cả, Lê Hiển Tông vốn dĩ là tràn đầy lòng tin ở trước ý dân và ý quan ồ ạt đã lặng thinh, nhất là Trịnh Cán mang theo vài ngàn tay súng và thuốc nổ dàn binh ở ngoài thành. Lê Hiển Tông lại càng không dám manh động, lại càng không dám cưỡng bức trấn áp, xua đuổi đám người biểu tình kia,


Trong cấm thành, Lê Hiển Tông chắp tay ra sau ở trong phòng đi đi lại lại, trong lòng tràn ngập sự tức giận. hắn trời chưa sáng đã dậy rồi, tâm trạng kích động mà chờ đợi sự đi đến của giây phút đó. nhưng hắn không chờ được lần cầu xin thứ hai của đám trọng thần, nhưng lại chờ được đại quân dấy binh áp sát dưới thành, và một cuộc phản đối của gần vạn người, làm cho dã tâm của Lê Hiển Tông đã gặp phải sự đả kích cực lớn, lúc này hắn rất hối hận, hôm qua lẽ ra hắn nên ngay lập tức trừ bỏ lục Phien, giết sạch mẹ con Trịnh Dương đi mới phải. để cho gạo sống thổi thành cơm chín, nhưng bây giờ, hắn hối hận cũng đã muộn rồi.


Một tên thái giám ở trước cửa bẩm báo nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Nguyễn Phương Đĩnh đã đến!”
Lê Hiển Tông vội vàng nói:
“Mau mau cho hắn vào đây.”


Lê Hiển Tông đối với Nguyễn Phương Đĩnh ấn tượng khắc sâu. mưu lược và kiến thức của hắn rõ ràng đều vượt qua Nguyễn Khản, vào lúc tình hình đột biến hôm nay, người Lê Hiển Tông nghĩ đến không phải là Nguyễn Khản mà là tên Nguyễn Phương Đĩnh này.


Nguyễn Phương Đĩnh có thể nói là một người không có bối cảnh và thâm niên nhất trong triều, khi Trịnh Sâm còn sống, hắn chẳng qua chỉ là thầy dạy học cho Trịnh Tông, một đứa con bị thất sủng, không có tiếng tăm gì, sau này Trịnh Sâm ch.ết, hắn mới theo trịnh tông lên đây mới tạm coi như là được trọng dụng .bèn từng bước bò lên,


Lê Hiển Tông trước giờ đều không quá chú ý đến người này, nhưng từ sau lần trước hắn thành công thuyết phục huynh đệ Lê Duy Niên và Lê Duy Mân. Lê Hiển Tông bèn bắt đầu nhìn Nguyễn Phương Đĩnh với cặp mắt khác xưa, hắn bắt đầu ý thức được, đây là một nhân tài mang tính mưu lược cực kỳ hiếm có, hắn quyết tâm đem người này chiêu vào trong thân tín của mình.


Lát sau, Nguyễn Phương Đĩnh vội vàng đi vào thư phòng Lê Hiển Tông. Nguyễn Phương Đĩnh tiến lên hai bước, quỳ xuống hành lễ nói: “Hạ quan tham kiến Hoàng thượng, hoàn thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
“.Ái khanh bình thân, mau mau ban ngồi!”


Lê Hiển Tông ngữ khí thân thiết mà mời hắn ngồi xuống, lại sai người dâng lên trà ngon thượng hạng, cho dù Lê Hiển Tông trong lòng sốt ruột, nhưng hắn ở mặt ngoài vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhìn không ra vẻ mặt có nửa điểm lo âu. làm cho Nguyễn Phương Đĩnh không khỏi âm thầm tán thưởng, quả nhiên gừng càng già càng cay


“Hoàng thượng cho gọi thần, có phải là vì loạn cục?” Nhưng lại là Nguyễn Phương Đĩnh nhịn không được hỏi trước.


Lê Hiển Tông gật gật đầu, thở dài nói: “, phủ chúa đã bị tấn công, Thế cục đột nhiên biến đổi, ta cũng có chút không biết làm sao, cho nên cho mời ái khanh đến. trao đổi một chút thế cục và đối sách trước mắt.”


Nguyễn Phương Đĩnh nói: “Vi thần cũng quan sát được một lúc, phát hiện một số hiện tượng thú vị, chi bằng nói một chút với Hoàng Thượng vậy.”
Lê Hiển Tông biết Nguyễn Phương Đĩnh tất nhiên nói có ám chỉ. liền lập tức nói: “mời nói!”


Nguyễn Phương Đĩnh cầm ly trà tạ ơn Lê Hiển Tông, uống một ngụm trà,. lúc này mới chậm rãi nói: “Đám người này bắt đầu từ Phủ chúa. vừa mới bắt đầu đám trọng thần theo Trịnh Tông đã dẫn đầu. đây rõ ràng là điểm xuất phát cố ý sắp đặt. nhưng lại có một đám thương nhân rất lớn tham gia đội ngũ, “


Nguyễn Phương Đĩnh lại nói: “Hoàng thượng bọn chúng đào thoát không quan trọng, quan trọng là đám thương nhân kia, đây mới là mấu chốt vấn đề.”
Lê Hiển Tông có chút trẫm ngâm, bèn nói: “Chẳng lẽ là bọn họ đã có cấu kết từ trước rồi sao?”


Nguyễn Phương Đĩnh cười nói: “Đúng là như thế, thương nhân mà nói, dù là Trịnh Tông hay là Hoàng Thượng thì đều không ủng hộ bọn chúng như Trịnh Cán vậy ai lên ngôi mà không được, nhưng lúc này bọn chúng lại làm lớn chuyện thì chắc chắn Trịnh Cán đã hứa hẹn gì đó với bọn chúng, “


Thấy Lê Hiển Tông còn chưa nghĩ ra, Nguyễn Phương Đĩnh lại nói nói: “Không lợi ích không dậy sớm, nếu không có lợi ích thiết thực tới tay, bọn thương nhân đó điên hay sau mà không tiếc đắc tội với ngài?”


Những lời này bỗng nhiên làm cho Lê Hiển Tông bừng tỉnh, , nói: “Chẳng lẽ bọn chúng và Trịnh Cán đã âm thầm thỏa thuận xong điều kiện rồi?”
Nguyễn Phương Đĩnh gật gật đầu, “Hẳn là như thế,.”


Lê Hiển Tông tâm trạng rối bời, hắn lúc này cũng không biết mình nên làm thế nào cho phải, hắn khẽ thở dài một tiếng, lại nói: “Ta bây giờ trong lòng rất rối loạn, ta rất muốn biết bước tiếp theo nên đi thế nào,.”


Nguyễn Phương Đĩnh cũng cảm thấy rõ rệt được sự nể trọng của Lê Hiển Tông đối với mình, hắn cũng biết rằng, đây là một cơ hội của mình., cơ hội này, hắn bất luận thế nào cũng phải nắm giữ. Nguyễn Phương Đĩnh trầm tư trong chốc lát, bèn nói:


“Nếu như Hoàng thượng lui bước mà cầu lấy cái thấp hơn. không biết có chấp nhận được không?”
Lê Hiển Tông bất đắc dĩ. chỉ đành oán hận nói: “Ta đương nhiên không muốn thoái nhượng, nếu không thể không thoái nhượng, ta đây cũng không có cách nào.”


Nguyễn Phương Đĩnh cười khổ một tiếng nói: “Không phải là vấn đề có muốn hay không, nhìn vào tình hình trước mắt. chỉ có thể nhượng bộ, hơn nữa phải nhanh một chút, một khi Trịnh Cán đổi ý không tiếc chịu tiếng xấu, không cần Hoàng thượng nữa, hắn cứ quyết tâm tự ủng, Hoàng thượng e rằng cả vị trí này cũng giữ không được nữa. đây là hắn không muốn chịu tiếng xấu làm phản, nên mới ép Hoàng Thượng chọn cách này, hơn nữa thần nghe nói Trịnh Bồng cũng có ý ủng hộ Trịnh Cán rồi, nếu thật sự xảy ra đánh nhau, Hoàng thượng cho rằng dựa vào quân đội của mình. có thể chiến thắng liên quân của Trịnh Cán hay sao? ngoài ra chúng ta còn bị Nguyễn Khắc Tuân kết thù nữa, nếu như bị quân Tĩnh tây thừa nước tiến tới, cứ cho là cùng lắm Nguyễn Khắc Tuân thắng đi, Trịnh Cán có thể thoái lui về phía Nam, Đám người Nông Quốc Sơn và Trịnh bồng có thể lui về Tuyên Quang làm thổ hoàng đế, vậy Hoàng Thượng lui về đâu?”


Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Lê Hiển Tông lúc này mới nhớ tới, còn có Nguyễn Khắc Tuân ở một bên chực chờ cơ hội, điều này làm cho Lê Hiển Tông ý thức được, hắn muốn nắm thực quyền quả thật không thật tế, hắn rốt cục bị ép phải nhượng bộ rồi.


“Vậy được rồi! Thật sự không được, ta đồng ý vẫn như trước kia, để Trịnh Dương lên ngôi chúa, kế thừa tước hiệu Đoan Vương là được.”




“Hoàng thượng đánh giá thấp Trịnh Cán rồi, Hồi bẩm Hoàng thượng, thế thôi vẫn chưa được, Hoạn quan Lê Hoài An đã nói gì người quên rồi sao, hạ quan cho rằng, mấu chốt chính là Trịnh Cán chứ không phải Trịnh Dương. Hắn đến đây đâu có phải báo thù rửa hận gì, mà chính là gây sức ép, cho nên hạ quan đề nghị, nên đích thân bàn bạc với hắn, xem hắn muốn cái gì.”


“Ý ngươi là nói. để ta đích thân đi bàn với Thằng nhãi Trịnh Cán đó ư?”


“Đúng vậy! Có những chuyện mặt đối mặt ngồi xuống nói chuyện, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều so với sự nghi kỵ lẫn nhau, dù sao Trịnh Cán cũng không muốn có Đoan Vương gì đó, người đích thân đi. hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.”


Lê Hiển Tông chắp tay ra sau đi được mấy bước, hắn rốt cục gật gật đầu. “Thôi được! Ta đi bàn với hắn. ái khanh hãy cùng đi với ta.”\


Đại quân Nam Việt đã cho đóng trại đại doanh tại ngoài thành Cao Bình năm dặm. Lúc này trong đại doanh quân Nam Việt, Trịnh Cán đương ngồi suy nghĩ về cuộc nói chuyện của hắn với Cao Lê, mưu sĩ của Nguyễn Khắc Tuân cánh đó một thời gian, khi mà Nguyễn Khắc Tuân đại bại bên bờ quây giang, vừa nghĩ hắn vừa uống cốc thuốc theo đơn của Thần y Lê Hữu Trác.






Truyện liên quan