Chương 222: Đại Chiến Trịnh Nguyễn 3



Nghe Nguyễn Phúc Đán nói vậy , viên đại tướng kia thở dài, rồi dường như nghĩ ra điều gì, hắn lại nói:


“-Điện hạ, Chúng ta có thể điều binh lính Gia Định đi, và để cho tân binh canh thành gia định. Binh lính ở đây dù sao cũng đã được huấn luyện qua, điều họ đi thì thế trận của ta sẽ hoàn chỉnh không có một kẽ hở,”


Nguyễn Phúc Đán chắp tay sau lưng đi vài bước, lòng đầy căm giận, Nguyễn Ánh đã giao binh quyền cho mình, nhưng đến phút chót, lại thu hồi binh quyền ở thành Gia Đình, đúng vào thời khắc quan trọng này, lại muốn chơi trò cân bằng quyền lực. quân đội thành Gia Định không phải do y chỉ huy, lúc này mới khiến toàn bộ hệ thống bất thường.


Tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng Nguyễn Phúc Đán cũng không còn cách nào khác, binh quyền thành Gia Định không nằm trong tay y, y cũng đành ngậm ngùi không làm gì được. Nhìn kỹ trên bản đồ một hồi lâu Nguyễn Phúc Đán lập tức trở về vị trí của mình, nhanh chóng viết một bức thư, lập tức ra lệnh:


“-Cử người đưa cho thái tử và nói rõ tình hình hiện tại cho y, để y hiểu được mức độ nghiêm trọng, và phải thỉnh cầu y làm theo lời ý của ta đã viết trong thư. Nếu không cơ nghiệp của tổ tông họ Nguyễn sợ rằng không giữ nổi”
“Tuân lệnh”


Một tên thân binh nhận lấy bức thư, cùng với viên đại tướng kia chạy nhanh ra khỏi điện. Nguyễn Phúc Đán nhìn bóng hai người khuất xa, lại lo lắng nói:
“-Không biết có còn kịp hay không|
...


Phía tây của Cao Nguyên Playku là một vùng đất hoang vu và có rất ít người sinh sống. Nơi này đồi núi gập ghềnh, sông ngòi chằng chịt,


Trền đồi còn có những vực thẳm dài và hẹp, cộng với vô số những khoảnh ruộng bậc thang, thành trì hẹp và dài xen lẫn như ẩn như hiển giữa các vực sâu, khe núi khiến nơi đây trở nên vô cùng hiểm trở.


Do địa thế như vậy, nên giao thông hướng về phía nam vô cùng khó khăn, cần vượt qua đồi núi, sông suối, dù là đường thủy hay bộ đều khó khăn như nhau, từ đây muốn xuôi nam phải bỏ công sức gấp mấy lần đi con đường khác,


Chiều ngày hôm đó, từ một rừng cây, xuất hiện một đội dân phu đi tìm vàng, tất cả đều mặc trang phục của cư dân bản địa, thế nhưng từ cung cách đi lại và hành động thì không khó để đoán ra đây là một chi quân đội, hơn nữa đây lại còn là quân Đại Việt, có khoảng hơn 30 người, dẫn đầu là Đinh Điền, cháu chai út của Đinh Tích Nhưỡng.


Chi thám báo này đã tiềm phục ở đây hơn một năm trời, nghe nói chiến tranh bình nam của hoàng thượng đang diễn ra vô cùng mạnh mẽ khiến Đinh Điền rất hâm mộ, hắn cũng hi vọng lập công lớn. đi bên cạnh hắn là một tên giáo úy tên là Lưu Hoài Lâm, tên này nguyên bản là người gốc hoa, nhưng tổ tiên nhiều đời đã sinh sống ở miền nam, hắn gia nhập quân Đại Việt cách đây mười năm, lúc này Lưu Hoài Lâm nói


“Đinh đại ca, huynh nói cánh quân chủ lực của Hoàng gia sẽ chọn đường nào”


Đinh Điền hai mươi lăm tuổi, rất khôi ngô tuấn tú, võ nghệ cao cường, là vị tướng quân thiếu niên xuất chúng, còn Lưu Hoài Lân năm nay hai mươi hai tuổi, đã trở thành một thủ lĩnh trinh sát, dựa vào kinh nghiệm mà y tích lũy được, chỉ cần lập thêm một ít chiến công là có thể thăng làm Lang tướng được rồi.


Đinh Điền, cười nhạt nói:
“Ta cũng không dám chắc , rất có thể hoàng thượng sẽ chọn cả ba con đường”
“Cả ba”
Lưu Hoài Lâm trợn mắt:
“Như thế chẳng phải chia nhỏ sức mạnh quân ta ra ư”
Lưu Hoài Lâm còn muốn hỏi nữa, Đinh Điền lại cười nói:


“Anh em nghỉ ngơi một canh giờ, phân đội ra cảnh giới đi”
Còn bản thân Y bước nhanh lên núi, Lưu Hoài Lâm cũng xoay người chạy theo.


Hai người một trước một sau chạy lên sườn núi. Tây Nguyên lúc này cách hiện tại có đến hàng trăm năm, vẫn chưa có nạn phá rừng hiện ra, nơi này cây cối vô cùng rậm rạp, hai người đi đến một mỏm đá nhô ra, từ nơi này có thể nhìn ra một vùng rộng lớn phía trước.


Đinh Điền chăm chú nhìn một lát, quay đầu cười nói với Lưu Hoài Lâm:
“Nếu đệ là đại soái đệ sẽ đi đường nào”
Lưu Hoài Lâm nhướn mày:
“Đệ cũng không biết,”?
“Lưu Hoài Lâm đăm chiêu suy nghĩ, rồi cười khổ


“Có thể đó là lý do đệ vẫn chỉ là giáo úy”
Đinh Điền cười, từ chối cho ý kiến về vấn đề này. Hắn lại nói:


“Chu Tước cho chúng ta thám thính ở đây một năm trời đem đường đi nước bước vẽ ra chi tiết không phải để đó cho vui, hơn nữa nơi này hoàng vu hiểm trở như vậy, không dùng đến thì vẽ ra làm gì, cho nên ta đoán rằng, chủ lực quân ta nhất định sẽ đi qua đây, “
“Vậy”


Lưu Hoài Lâm vẫn chưa đoán ra ý Đinh Điền muốn nói, Kỳ thực Đinh Điền lo lắng là một khi bọn họ trở về bẩm báo, Quân Đại Nam lại tăng thêm trú binh lên sơn lĩnh làʍ ȶìиɦ báo của y ngược lại có sai lầm, dẫn đến làm hỏng đại kế của Hoàng thượng, y nghĩ ngợi nói:


- Giữ hai huynh đệ ở đây trông coi, chúng ta phân làm hai, đường một đường mang theo bản đồ đi về bẩm báo, một đường vượt qua sơn lĩnh, tiếp tục thăm dò tình báo phía nam đi đến sát thành Gia Định.
Nói tới đây, Đinh Điền vỗ vỗ vai Lưu Hoài Lâm:


- Đệ dẫn hai người trở về bẩm báo, ta dẫn các huynh đệ tiếp tục thám thính tình báo phía nam.
Lưu Hoài Lâm cắn răng một cái:
- Đệ đi cùng đại ca, bảo người khác trở về báo tin.
Đinh Điền lắc đầu:
- “Giao cho người khác ta không yên tâm được”


“- Đệ hiểu rồi, vậy thì trở về ngay.”


Lưu Hoài Lâm khom người thi lễ, chạy xuống núi. Đinh Điền nhìn Lưu Hoài Lâm xoay người lên ngựa, dẫn mấy người đi, Đinh Điền trong lòng luôn có một chút cảm xúc phức tạp. Trận đại chiến đã đến hồi mấu chốt, trận chiến hết sức nguy hiểm, Lưu Hoài Lâm chính là nàng trước khi ch.ết nhờ cậy, nhất định phải để hắn quay về, may ra có thể an toàn qua được cuộc chiến này. Hắn vừa đi vừa nghĩ đến con gái của Ngự sử trung thừa, hắn và Lưu Hoài Lâm đều thích nàng, nhưng hắn biết Nàng có tình cảm với Lưu Hoài Lâm, vì nàng, hắn không muốn lưu hoài lâm gặp nguy hiểm, trước trận đại chiến nhất định phải nghĩ cách để hắn trở về. Đinh Điền thở dài, cất bước về phía trước. không biết mình có thể xâm nhập vào tới nội địa Gia Định không...


….
Ở môt nơi khác Đại quân của Trịnh Cán đã dần dần tiến đến phía nam. Lúc này đại quân đang hạ trại ở một cánh đồng lớn, Ở đây địa thế trống trải, tháp canh gác có thể nhìn tới ngoài hai mươi dặm, cộng thêm nguồn nước dồi dào, vô cùng thích hợp hạ trại.


Chiến lược Quân Việt chọn dùng lần này chính là thận trọng từng bước, đánh chắc tiến chắc, cũng chính là mỗi một đoạn lộ trình nam hạ, thì phải chính thức dựng trạm dịch, trạm hậu cần, huy động dân phu phục vụ chiến đấu, có thể nói, lần này Đại Việt đã dốc hết quốc lực, nếu thất bại, Trịnh Cán sẽ không ngóc đầu lên nổi,


Dựa theo bố trí của Trịnh cán cùng với Cơ mật viện, giao cho Hai cha con Nguyễn Hữu Chỉnh, nguyễn Hữu Du đảm nhiệm chủ soái quyết chiến lần này, toàn diện chỉ huy bốn phía tiến công Gia định. Đồng thời hắn cũng giao nhiệm vụ cho Bùi Mân, Hoàng Phùng Cơ và một số tướng lĩnh khác lĩnh các cánh quân bản bộ, đồng loạt tiến lên,


Lúc này trong doanh chủ Quân Việt đã chuyển đến một trăm hai mươi ngàn thạch lương thực và năm ngàn con dê, lương thực đã dần dần sung túc. Nhưng làm sao đánh Gia định, còn cần bố trí thống nhất của các lộ binh mã.


Trong đại doanh trung quân cũng đang bày một cái sa bàn cực lớn rộng hai trượng, dài ba trượng. Mấy vị tham sự đã dựa theo tình báo của các khu vực thám báo đưa tới, cắm cờ vàng đánh dấu số lượng Quân Đại Nam lên sa bàn.






Truyện liên quan