Chương 12
“Tạch!”
Hạng Du nhìn avatartắt ngúmc ủa Gạt Bỏ, bỗng nhiên rất muốn đập nát bàn phím. Mà quả thật hắn cũng đã làm như vậy, đẩy mạnh bàn phím vào ngăn bàn, với tay ra tắt nguồn điện luôn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hắn cũng lười chẳng muốn bật đèn lên, mãi cho đến khi bụng réo ầm ĩ, mới miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài. Không lái xe, hai tay đút túi quần, chầm chậm đi dạo. Cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, trên đường cũng chỉ còn lưa thưa vài người, Hạng Du nhớ tới Giang Dịch Tề, người bạn duy nhất thời ấu thơ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác, mình bây giờ có chút giống cậu ta…?
Ngày diễn ra offline lần đó, Hạng Du không để ý, nếu như là thua cờ, vậy người kì thủ nào chẳng từng thua qua, thua một hai trận thì có làm sao đâu. Mà phản ứng lần này của Giang Dịch Tề rất khác thường, cũng không phải chỉ là thua cờ thôi nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại liền đến dưới tầng nhà Giang Dịch Tề. Dù sao cũng đã tới thôi thì lên xem một chút vậy.
Gõ cửa vài cái, không ai ra mở cửa, Hạng Du bộ dạng uể oải vừa định xoay người rời đi thì cửa mở.
Chỉ mở ra một nửa, một người đàn ông xa lạ đứng ở cạnh cửa, một tay chống lên tường, một tay cầm chốt cửa, khí thế cường thế đó, vô cùng không thân thiện.
Hạng Du nhíu mày, người đàn ông này lớn lên anh tuấn, khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng rất thành thục, không có vẻ lỗ mãng của mấy thằng nhóc choai choai, ánh mắt góc cạnh vô cùng kiên định, giống như một con báo đang trong tư thế đề phòng. Thế nhưng cái chính là, mặc dù người đàn ông này mặc rất tùy tiện, chỉ là quần tây có một ít nếp nhăn, trên thân cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi, cổ áo cùng ống tay còn chưa cài lên.
“Anh là ai?”
“Anh là ai?”
Hai người cùng lên tiếng, sau đó cùng có chút sửng sốt.
Hạng Du bày nụ cười lợi thế của mình, “Đổi một cách hỏi khác nhé, Giang Dịch Tề có nhà không?”
Người đàn ông nhìn hắn một lát, sau đó mới mặt không biểu tình nói: “Có, nhưng không rảnh.”
“Có là được rồi, không cần cái khác.” Hạng Du nói xong, mặt lạnh đi, một cước đá tung cửa, nâng tay lên, đỡ cánh tay của người đàn ông đang vung qua, đi thẳng vào trong.
Hạng Du đẩy cửa phòng ngủ của Giang Dịch Tề ra, bên trong kéo rèm cửa, Giang Dịch Tề đã ngủ, đắp chăn, nhưng không đắp nghiêm chỉnh, lộ ra một đoạn cổ, trên đó đều là chi chít dấu xanh xanh đỏ đỏ, lông mày Giang Dịch Tề nhíu chặt, mím môi, ngủ không yên giấc lắm.
Những chỗ xung quanh đều là quần áo được vứt lung tung, Hạng Du không biết chuyện gì xảy ra thì có mà là thằng ngu! Xoay người chính là một quyền nện thẳng vào mặt người đàn ông phía sau, người này không hề phòng bị, bị đánh phải lùi về sau một bước, đập người lên tường, khóe miệng cũng rách rồi.
Người đàn ông chùi khóe miệng, nheo mắt lại.
Hạng Du cũng nhìn gã, giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Khốn kiếp!” sau đó lại đánh tiếp một quyền nữa.
Người kia bỗng nhiên lách người một cái, Hạng Du đánh hụt, cũng bị giáng một đấm vào xương sườn, còn chưa kịp phản ứng, trên mặt lại bị đấm một cái, trong miệng toàn vị tanh tanh mằn mặn, còn có vị sắt, nhất định rách da rồi.
Mặc dù Hạng Du rất ít khi ra khỏi nhà, nhưng bản lĩnh không thể coi thường được. Thật sự không nghĩ tới, thân thủ người đàn ông này còn lợi hại hơn, còn tưởng rằng sẽ bị đấm một lần nữa, ai dè đợi cả nửa ngày cũng không có.
Giang Dịch Tề tùy tiện mặc bộ đồ ngủ, ngăn người đàn ông không để gã đánh tiếp.
Hạng Du một thoáng này rất giận. Từ nhỏ đến lớn, chưa lúc nào hắn không phải là lão đại, đời nào đến phiên thằng nhóc Giang Dịch Tề kia che chở mình chứ?
Kéo Giang Dịch Tề một cái, lạnh lùng nói: “Cậu đừng xía vô, tôi phải dạy dỗ thằng khốn kiếp này.”
Lại nói, Giang Dịch Tề rất vất vả mới ngủ được, liền nghe thấy tiếng “bụp bụp” , mất cả buổi mới mở được mắt ra, nói dễ nghe là nhìn thấy hai con báo đang đấu đá nhau, mà không dễ nghe chính là hai con gà chọi… một người còn đang vô cùng hăng máu mà đánh, không đúng, mỗi người mỗi đấm, thế nhưng Hạng Du từ trước đến nay không ai bì kịp lại không đánh trúng dủ chỉ một quyền…
Giang Dịch Tề tự cảm thấy thật may mắn, may mắn là mình đã tỉnh dậy, nếu không hai tên điên này cứ đấm đá như vậy, không chừng còn đấm đến ch.ết người mất?
Vừa nghe Hạng Du nói, vốn tâm trạng đang rất tệ thoáng cái không nhịn được bật cười.
Nhìn gương mặt xanh xanh tím tím, khóe miệng còn đang chảy máu, một đại tác gia anh tuấn đã thành một cái đầu heo cỡ bự, thế mà còn ở đây cười lạnh lùng, quả thật là Hạng Du mà, cũng chỉ có Hạng Du mới làm được việc này…
Nén cười, Giang Dịch Tề nghiêm túc nói: “Đừng đánh nữa.”
“Cậu còn bao che thằng ch.ết tiệt này!” Hạng Du hất tay Giang Dịch Tề ra, “Rốt cục cậu có biết là mình bị…”
Hạng Du nói không nên lời…
Trong lòng Giang Dịch Tề kêu khổ không thôi. Tôi bao che cho gã sao? Tôi là đang cố gắng bảo vệ cậu. Cũng không thử nhìn vào gương xem, người nào bị đánh thê thảm như vậy chứ? Gã là thái tử gia của hắc đạo, cậu đánh thắng sao?
Người đàn ông không nói lời nào, cầm áo khoác, phủ lên người Giang Dịch Tề, mặc dù cậu ta không được tự nhiên nhưng cũng không có ý định hất ra.
Hạng Du nhìn hình ảnh hai người làm với nhau, gân xanh trên thái dương nhảy bùm bụp, âm trầm nói: “Cậu đừng nói với tôi là cậu tự nguyện đó nhé, cũng đừng nói cái gì mà đến từ hai phía…”
Hạng Du đột nhiên có cảm giác mình thực có thiên phú làm cha. Vốn muốn dạy dỗ tên sắc lang bắt nạt con trai mình, thế mà tự nhiên lại biến thành phá hoại uyên ương, thậm chí còn giống như một kẻ thứ ba đến phá bĩnh cặp đôi người ta… hiểu lầm quá lớn rồi…
“Tôi đi đây.” Rất chảnh chọe phất tay rời đi, Hạng Du kéo áo khoác một cái, cũng không thèm nhìn hai người kia, đi ra cửa, ầm ĩ xong rồi không đi thì ở lại làm gì?
Nghe loáng thoáng người đàn ông kia nói cái gì mà anh bị thương rồi, Giang Dịch Tề nói gì mà đáng đời, ai bảo anh đánh người đó, người đàn ông vừa rồi còn rất giống một con báo hung hãn, giọng nói lúc này lại như một con mèo lớn… Còn có, là hắn ra tay trước, Giang Dịch Tề nói, vậy anh cũng không nên ra tay đánh người độc ác như vậy… Người đàn ông hiểu rồi, còn nói em còn tức giận không? Giang Dịch Tề nín nửa ngày, Hạng Du cũng đã ra đến cửa rồi mới nghe cậu rống lên một tiếng… “Còn giận!”
Chỉ đi có một đoạn ngắn mà da gà da vịt rơi đầy đất, đóng cửa, để tránh hai người kia bị người khác để ý, khóe miệng im lặng nhếch lên. Không thể nghi ngờ, hai người này, làm người khác cảm thấy ấm áp không nói nên lời.
Hạng Du chạm vào khóe miệng, hít một hơi, bỗng nhiên rất nhớ bác sĩ Phương.
Đứng ở dưới tầng nhà Phương Dĩnh Đông, Hạng Du dựa lưng vào tường, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Đã rạng sáng, thật vất vả mới dụ được tiểu tổ tông Dĩnh Thu đi ngủ, Phương Dĩnh Đông lại không thể nào ngủ được. Điện thoại di động vang lên hai tiếng, hơn nửa đêm, y không nghĩ được ai sẽ tìm mình.
Một tin nhắn mới:
[Hạng Du]
Bác sĩ Phương, tôi bị đánh ><~~ 20XX :XX :XX XX:XX:XX Phương Dĩnh Đông còn chưa kịp phản ứng, nhìn một lát, điện thoại di động lại rung hai cái nữa. Một tin nhắn mới: [Hạng Du] Bác sĩ Phương, rất đau, làm sao bây giờ? 20XX :XX :XX XX:XX:XX Rốt cục cũng phản ứng kịp, Phương Dĩnh Đông nhanh chóng trả lời: “Cậu ở đâu?” Còn chưa được một lát, đã có tin nhắn trả lời: “Phía dưới khu nhà anh.” Chưa kịp thay quần áo, khoác vội áo choàng dài vào liền chạy xuống tầng. Đèn đường màu vàng nhạt trong khu phố mơ hồ hiện ra vẻ lơ đễnh, mờ ám, là loại cảm giác rất đẹp, lãng mạn ghê gớm nhưng lại chẳng có hiệu quả thực tế, căn bản không nhìn thấy rõ ràng gì cả. Hơn nữa, Phương Dĩnh Đông đi gấp, không đeo mắt kính nên lại càng không nhìn rõ mọi chuyện. Ở phía xa xa nhìn thấy một đống màu đen dưới tán cây, hình như là có người ngồi xổm ở dưới đó. Đi đến gần mới nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên là Hạng Du. Bên ngoài khoác một cái áo đen xì, ngồi xổm “nhã nhặn” dưới gốc cây, trên tay còn đang cầm điện thoại di động. Hạng Du nhìn thấy Phương Dĩnh Đông, câu đầu tiên thế mà lại là cười nói: “Bác sĩ Phương, trễ vầy còn chưa ngủ hả, không tốt cho cơ thể đâu.” Phương Dĩnh Đông có xúc động muốn hôn mê, kéo hắn đi lên tầng, “Đi lên nhà, tôi xem cho cậu xem có bị sao không.” “A.” Hạng Du ngoan ngoãn đi theo, nhéo lòng bàn tay đối phương, chờ người ta cứng đờ người, hắn mới vừa cười vừa nói: “Lạnh quá, tay bác sĩ Phương thật ấm.” Chờ hai người đứng trong thang máy, không khí thực yên tĩnh quỷ dị. Nửa đêm không có người đi thang máy, cũng chỉ có hai người bọn họ, trong thang máy có đèn, Phương Dĩnh Đông liếc mắt nhìn Hạng Du một cái, vết thương không nặng lắm, yên tâm rồi nên không nhìn nữa. Hạng Du đột nhiên thò tay qua ôm lấy Phương Dĩnh Đông, cằm đặt ở cổ y, cọ cọ: “Thật lạnh.” Phương Dĩnh Đông không nhúc nhích, nửa ngày sau mới nói: “Buổi chiều em trai tôi đột nhiên ngắt nguồn, tôi không…” Hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia… “Ừm.” Hạng Du lại cọ cọ, hắn vốn cũng không hiểu tại sao đột nhiên bác sĩ Phương tắt máy tính? Rõ ràng chính là một con mèo nhỏ xù lông thôi mà. Hạng Du là tác giả, nhiệm vụ của tác giả chính là bắt lấy tính cách nhân vật, đưa con người và sự vật ở trong hiện thực sinh động tiến vào văn chương, mỗi một vẻ hỉ nộ ái ố của nhân vật, đều do một tay tác giả nhào nặn mà ra. Cho nên, đối với hắn, cho dù là bất luận kẻ nào, chỉ cần giao tiếp với hắn, thì sẽ luôn có cảm giác là liếc mắt một cái là đã nhìn ra. Nhưng mà, Hạng Du thật chán nản. Có đôi lúc, rõ ràng biết Phương không thể làm chuyện này, không thể nghĩ như thế kia. Nhưng chính là vẫn lo lắng. Loại bộ dạng nơm nớp lo sợ của cô gái nhỏ đang yêu này chính hắn cũng không nhịn được có chút buồn nôn. Phương Dĩnh Đông mang Hạng Du vào nhà, lấy thuốc bôi cho hắn, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng xoa qua xoa lại trên vết thương của hắn. Vốn ban đầu có chút đau, hiện tại chỉ còn cảm giác nhồn nhột. Thật im lặng, Hạng Du khẽ rên một tiếng: “Thật thoải mái.” Bác sĩ Phương cười nói: “Lúc nhỏ, Tiểu Thu rất hay ra ngoài đánh nhau, trong nhà lúc nào cũng thủ sẵn thuốc trị thương.” “Hả?” Hạng Du nhíu mày, “Thật sự nhìn không ra. Cậu ta thế mà biết đánh nhau.” Thế nhưng nghĩ lại, cũng đúng, với tính cách kia của Phương Dĩnh Thu, không đánh nhau cũng khó. “Không phải là toàn đánh người ta thê thảm chứ?” Phương Dĩnh Đông gật đầu một cái, cười ra tiếng, giống như đang nhớ lại những chuyện năm đó. Hạng Du hơi nghiêng đầu một cái, môi lướt qua ngón tay Phương Dĩnh Đông, bác sĩ Phương hoàn toàn không phát hiện, “Đừng động đậy, cẩn thận thuốc vào miệng đó.” “Ờ.” Hạng Du ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt đầy nét cười ừ một tiếng, một giây sau, lại đưa tay ra rất nhanh, kéo đối phương ôm vào trong ngực, lật người chúi xuống, từ trên cao tiến sát đến gần đối phương, đẩy người ta xuống giường, trong tay Phương Dĩnh Đông còn nắm chặt thuốc mỡ. Hạng Du dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi y, “Bác sĩ Phương, tôi thật đáng thương, bị đánh thành như vậy.” Phương Dĩnh Đông theo bản năng đưa tay ra đẩy mắt kính, sờ không thấy rất mất tự nhiên sờ sống mũi. “Nhất định là do cậu ra tay trước.” “Ha ha.” Dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờ môi người dưới thân, ánh mắt tối sầm lại: “Anh thật hiểu tôi…” Nói xong, cúi đầu, hôn một cái lên vành tai y, nhẹ giọng nói: “Làm hại tôi rất muốn hôn anh…” “Ưm…!” Phương Dĩnh Đông chỉ mới cảm thấy trên lỗ tai ấm áp, vành tai của mình đã bị Hạng Du ngậm vào, cái này còn chưa tính, ngang eo chợt cảm thấy mát lạnh, một bàn tay đã duỗi vào, lúc nặng lúc nhẹ, vô cùng khiêu khích chuyển động ở thắt lưng. Che miệng lại, Phương Dĩnh Đông quay đầu. “Bác sĩ Phương.” Hạng Du thổi hơi vào tai y, hài lòng nhìn đối phương không kiềm chế được khẽ run lên, sau đó lại lén lén rời lên phía trên, chuyển thành vẽ vòng tròn ở ngực. Phương Dĩnh Đông không chịu được khiêu kích, cơ thể hơi run rẩy, loại hành động này trong mắt Hạng Du khiến hắn rất có cảm giác thành công. “Bác sĩ Phương, anh là lần đầu tiên?” Phương Dĩnh Đông cứng đờ người, mím môi không nói gì. Hạng Du độc ác nâng chân một cái, đầu gối không nặng không nhẹ xoẹt qua chỗ tư mật của Phương Dĩnh Đông. “A……” “Hả? Bác sĩ Phương, phải hay không phải?” Miệng nói tay cũng không nhàn rỗi, như có như không xoa xoa quả hồng trước ngực y. Phương Dĩnh Đông không ngừng run rẩy nhưng chỉ cắn môi, nhắm chặt hai mắt lại, gật đầu hai cái. “Tôi rất vui đó.” Hạng Du khẽ cười cười, giọng điệu chán nản khêu gợi còn thêm ba phần quyến rũ, nhưng đáng tiếc Phương Dĩnh Đông không phát hiện ra. Vô cùng dịu dàng hôn Phương Dĩnh Đông một cái, “Đây là phần thưởng nè.” Người bị hôn chầm chậm mở mắt, khóe mắt hẹp dài kia còn mang theo hơi nước, Hạng Du nhìn thấy trong lòng khẽ run lên, rất muốn mạnh mẽ chiếm lấy y. “Đừng, đừng làm.” “…” Hạng Du chau mày, thiếu chút nữa ngẩng mặt lên, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình không đủ sao? Phương Dĩnh Đông ổn định hô hấp, mới nói: “Tiểu Thu đang ở cách vách.” Hạng Du vừa nghe liền tỉnh lại, cợt nhả nói: “Nếu không có thì sao?” “…” “Được rồi.” Hạng Du hôn Phương Dĩnh Đông một cái thật nhanh, “Lần này bỏ qua cho anh… Bác sĩ Phương, tôi đói quá, tôi muốn ăn bữa ăn khuya tình yêu.” Hạng Du nói xong còn chớp chớp mắt, bộ dạng như vậy, người không biết không chừng sẽ muốn vọt đến, người quen… đoán chừng cũng muốn vọt đến, nhưng là vọt đến để nôn… Phương Dĩnh Đông bình tĩnh hơn nhiều, từ trên giường ngồi dậy, tiện tay sửa sang lại đầu tóc đang rối loạn. “… Chỉ có mì tình yêu thôi.” Ai nói Hạng Du biến sắc mặt cực nhanh, bác sĩ Phương còn cao thủ hơn một bậc đó. Một giây trước còn là một yêu nghiệt muốn ch.ết, một giây sau lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước, lí trí ch.ết tiệt… Hạng Du vẫn cười hì hì, ngửa mặt nói láo: “Tôi thích mì sợi nhất đó.” “Há, vậy được.” “Mì chay!” Hạng Du cũng xuống giường, chạy đuổi theo Phương Dĩnh Đông vào phòng bếp, bổ sung thêm một câu: “Mì chay thì được rồi, cho thêm chút muối thì càng tuyệt.” “Ừm.” Phương Dĩnh Đông đeo mắt kính lên, mở đèn phòng bếp lên, mở tủ âm tường ra. Trong nháy mắt khóe mắt Hạng Du lập tức co giật, chậm rãi nói: “Có thể không phải mì ăn liền tình yêu được không?” Phương Dĩnh Đông ngẩng đầu lên cũng nhìn một đống trong tủ âm tường, đủ loại mì ăn liền. “Tôi thích mì sợi. Ờ… Miến cũng được.” Hạng Du cảm thấy lúc hắn nói câu này khóe miệng cũng nhếch lên. “Tôi tìm xem.” Moi hơn nửa ngày mới từ tầng cao nhất của hộc tủ tìm được một cuốn bún tàu*, mở túi ra, Phương Dĩnh Đông lại đi tìm một cái nồi nấu nước. “…Bác sĩ Phương.” “Hả?” Hạng Du dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn Phương Dĩnh Đông đang bận rộn, nhướng mày nói: “Cái đó hẳn là rửa đồ chứ không phải dùng để nấu nước.” “Vì sao?” Phương Dĩnh Đông nhìn vật trên tay mình. “Bởi vì… nó được làm từ nhựa.” “Ờ.” Bác sĩ Phương rất nghe lời gật đầu, thả lại chỗ cũ, khiến Hạng Du dở khóc dở cười. Lại đi tìm một cái nồi inox, Phương Dĩnh Đông đặt nó trong bồn rửa, đổ đầy nước, làm có chút vất vả. Hạng Du vốn muốn nói, đó không phải dùng để nấu mì, đó là nồi hấp lớn… Thế nhưng nhìn bác sĩ Phương có vẻ rất thích thú, thế nên kệ thôi, giúp y đặt nồi lên bếp, thuận tay bật bếp. Nước rất nhiều, lại không tìm được nắp đậy, chỉ có thể chờ nó sôi, Hạng Du nói chẳng còn sức để chờ, không bằng tìm cái gì đó làm cho thời gian trôi qua, nói xong cũng đè Phương Dĩnh Đông lên tường hôn ngấu nghiến, mãi cho đến khi người ta vì bị hôn mà thở không nổi, mới thả ra cho y thở. Sau khi thở xong… lại hôn tiếp. Vì thế, hai người hôn đến hôn đi, ngược lại Hạng Du có cảm giác nước sôi nhanh quá. END 12 Bún tàu: 龙须面 Mì của người Hán, thịnh hành ở khu vực phía bắc, là loại mì vừa thon vừa dài, giống như râu rồng. Trước đây, vào ngày 2 tháng 2 âm lịch, có tục ăn mì này. Nay đã trở thành món ăn bình dân, quanh năm đều ăn.