Chương 26
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Dư Tô không nghĩ mình có thể chạy thi được với đám dân làng đương tuổi tráng niên quanh năm làm việc đồng áng, hơn nữa lại còn phải mang theo một cô sinh viên mình đầy thương tích cùng một đứa trẻ con.
Phong Đình nhìn ra xa, cặp mày khẽ cau lại, trầm ngâm một hồi mới cất tiếng: "Cô may mắn lắm đấy."
Dư Tô:
Phong Đình quay đầu nhìn cô: "Vừa mới vào đại một màn chơi đã gặp phải nhiệm vụ có độ khó siêu cấp, cô là người được ông trời đặc biệt lựa chọn sao?"
"..." Dư Tô cảm thấy mình hơi xui xẻo một chút, nhưng vẫn không đến nỗi nào, chẳng phải do kéo thêm một kẻ vào mới càng xui xẻo hơn sao?
Cơn gió núi mát lạnh hiu hiu thổi, đám cây lá không ngừng xào xạc đung đưa, từ trên cao nhìn xuống giống như những con quỷ đang nhao nhao lên nhe nanh múa vuốt.
Hai người hái vài chiếc lá cây lớn bên cạnh trải xuống dưới đất, sau đó ngồi thẳng xuống, cùng nhau thương lượng bước tiếp theo trong trận gió mát lạnh.
Hiện giờ họ vẫn còn chưa rõ chỉ cần rời khỏi sơn thôn này là có thể hoàn thành màn chơi hay phải đảm bảo an toàn đến cùng cho mục tiêu nhiệm vụ. Nếu là vế trước thì chỉ cần đưa mục tiêu đến con đường lớn phía trước là được rồi, còn nếu là vế sau bọn họ buộc phải chạy trốn tới trấn trên, có lẽ còn phải ngồi xe rời khỏi đó mới coi như đạt yêu cầu nhiệm vụ.
Nếu đã vậy bọn họ buộc phải chuẩn bị trước một khoản tiền. Chuyện này đương nhiên phải giao cho Phong Đình giải quyết, ai bảo anh ta là con trai cưng của cả nhà.
Còn giải cứu mục tiêu nhiệm vụ thế nào là vấn đề khó khăn nhất.
Cậu bé con mới bị người ta mua về chưa lâu, trẻ con lại khác với phụ nữ, phụ nữ trong mắt những dân làng này chỉ là công cụ để sinh con trai nối dõi tông đường, mà các bé trai lại được mua về để được cưng chiều như báu vật, vì vậy nhất định sẽ có người ở cạnh trông chừng cậu bé mọi lúc.
Còn cô sinh viên kia lại bị trói chặt bằng xích, chìa khóa nằm trong tay Vương Thiết Trụ, muốn cứu được người bọn họ buộc phải động đến Vương Thiết Trụ.
Nói tóm lại hai người này đều rất khó cứu. Nếu như có thể, bọn họ tốt nhất vẫn nên gắng hết sức tìm ra mục tiêu thật sự của nhiệm vụ, nếu chỉ cần giúp một người trốn đi xác suất thành công sẽ tăng lên rất cao.
Nếu có thể tìm được sự giúp đỡ từ đám dân làng thì việc bỏ trốn sẽ càng dễ dàng hơn. Chỉ là việc này không dễ, dù có là Tiểu Hoa không tim không phổi cũng tuyệt đối không giúp người chị em tốt Tiểu Thúy việc này.
Hai người ngồi một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên đi tìm gặp những người chơi khác, dù sao nhiều người cũng góp được thêm nhiều phần sức lực.
Tuy nhiên Phong Đình lại có phần lo ngại về vấn đề này: "Trong cùng một màn chơi, nhiệm vụ của các người chơi chưa chắc đã giống hệt nhau, thậm chí còn có thể hoàn toàn trái ngược với nhau."
Chuyện này Dư Tô đã từng được tự mình trải nghiệm trong màn chơi trước đó.
Nhưng dù sao bọn họ cũng phải gặp mặt những người chơi khác rồi mới tính tiếp.
Đường xuống núi đi không tốn sức như khi lên núi, nhưng cũng không hề dễ đi chút nào, trên đất trải đầy đá vụn, không cẩn thận là sẽ bị vấp ngã ngay.
Căn nhà đầu tiên đi từ cửa thôn vào chính là "nhà" của Dư Tô và Phong Đình hiện giờ, đi tiếp lên trên tới nhà thứ hai là nhà Lý Nhị mà Phong Đình đã đề cập tới.
Trong thôn có rất nhiều người họ Lý, hoặc có lẽ do những nhà này có họ hàng thân thích gì với nhau. Cứ coi như đám người này không phải người một nhà chung họ, cũng không biết chắc giữa những người dân này có quan hệ gì với nhau không, khiến cho toàn bộ người dân trong thôn đều bao che cho nhau, cấu kết làm việc xấu.
Căn nhà của Lý Nhị cũng là một ngôi nhà vô cùng cũ nát, trên tường còn có vết người ta mới trát thêm bùn đất sửa sang lại, ngoài sân nhà không xây tường vây, các gian phòng cũng chỉ bao hờ, dưới mái hiên và trên khoảng đất trống bên ngoài còn đang phơi đầy đám lương thực mới thu hoạch.
Có người đàn ông trẻ đang ngồi dưới mái hiên, trước mặt anh ta là hai chiếc giỏ trúc lớn, trong một giỏ chất đầy những bắp ngô già đã ra rễ, anh ta cứ im lặng ngồi đó, miệt mài tách hạt ngô đổ vào chiếc giỏ còn lại, bên cạnh còn chất đống những lõi ngô đã tước sạch sẽ.
Đây là một trong hai người chơi mà Phong Đình nhắc tới. Thành thật mà nói cũng không khó để nhận ra thân phận của người này.
Dù đang ở giữa một thôn làng sâu tít trong núi, trên người khoác bộ quần áo xanh lam cũ kỹ vá chỗ này khâu chỗ nọ, thậm chí còn đang cắm cúi làm việc nhà nông, nhưng khí chất xuất chúng của anh ta lại khác hẳn với chốn thôn xóm nghèo nàn lạc hậu này, chỉ cần liếc mắt đã biết người này không phải một NPC thông thường.
Dư Tô và Phong Đình đưa mắt nhìn nhau, vòng qua đám lương thực chất đầy đất, tiến về phía anh ta.
Chàng trai ngẩng đầu liếc hai người rồi lại cúi xuống tước hạt ngô tiếp.
Bước lại gần anh ta, Dư Tô chợt nhìn thấy có mấy con con trùng màu đỏ tươi đang bò ra từ đám ngô, lúc nhúc đầy trên đất, dạ dày cô nôn nao, nhanh chân trốn sau lưng Phong Đình.
Cô không sợ ma quỷ nhiều lắm, cũng không quá sợ hãi người ch.ết, thậm chí còn không sợ cả gián chuột, nhưng loại sinh vật không xương sống liên tục ngọ nguậy ngoe nguẩy này thật phát gớm!
"Các người đến giúp tôi làm việc sao?" Chàng trai ném lõi ngô vừa tước xong hết hạt sang một bên, lại cầm thêm một bắp mới lên bắt đầu tước tiếp.
Dư Tô không kiềm nổi mà muốn mở miệng khen anh ta thật chăm chỉ cần mẫn, như thể bước vào màn chơi này chỉ để làm việc nông.
Phong Đình ấy vậy mà lại "ừ" một tiếng, bước lại khom người cầm một bắp ngô, chầm chậm tước hạt.
Dư Tô: "... Đừng mà sếp."
"Sao mà đừng," Phong Đình ngước mắt liếc nhìn người nọ, chầm chậm nói: "Ăn tám lạng trả nửa cân, chúng ta đã giúp thì người này buộc phải nghe lời hai chúng ta."
Bàn tay đang thoăn thoắt tước hạt ngô của chàng trai dừng lại, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hai người: "Thôi, hai người đừng làm nữa."
Phong Đình xòe bàn tay, để lộ ra mấy hạt ngô nằm ngay ngắn: "Làm thế nào bây giờ?"
Khóe miệng chàng trai giật giật, thả bắp ngô trong tay xuống, tiện lau luôn tay vào ống quần, đứng dậy nói: "Đợi một lát."
Anh ta quay người tiến vào gian nhà chính, rất nhanh sau đó đã vác một băng ghế dài ra, đặt xuống đất, nói: "Ngồi xuống rồi nói."
Hai người sóng vai ngồi trên ghế, người đàn ông lại trở lại ngồi trên chiếc ghế đẩu ban nãy của mình, thấp hơn hai người một đoạn lớn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bọn họ nói: "Tôi vốn muốn quan sát tình hình trong hai ngày, dựa theo kinh nghiệm trước đây của tôi, manh mối có lợi cho người chơi sẽ dần dần xuất hiện theo thời gian. Chỉ là nếu mọi người đã tới rồi thì cứ nói chuyện một chút, giờ mấy người định làm gì?"
Phong Đình nghịch bắp ngô trong tay, chầm chậm nói: “Bọn tôi chỉ muốn gặp mặt nói chuyện với mọi người trước, còn việc thiết kế kế hoạch cụ thể cũng phải ít nhất hai ngày nữa.”
Chàng trai mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, xem ra chúng ta có thể bàn bạc với nhau. Đầu tiên giới thiệu tên họ đã, tôi là Lý Vượng Đức."
... Tên họ của đám người chơi này quả là người sau tuyệt diệu hơn người trước.
Chàng trai có vẻ bề ngoài đầy học thức uyên bác, khí chất chín chắn, nho nhã lịch sự của anh ta phối với cái tên này khiến người ta phải câm lặng trong chốc lát.
Lý Vượng Đức có vẻ thấy cái tên này rất ổn, lúc nói ra miệng vẻ mặt anh ta vô cùng bình tĩnh.
Anh ta nói tiếp: "Tôi nghĩ như thế này, hiện giờ vẫn còn chưa đủ manh mối, không thể đoán được người cần mang theo là ai, chúng ta cứ đợi thêm hai ngày nữa, khoảng thời gian này có thể dành ra để làm quen với hoàn cảnh trong ngoài thôn."
Lời cần nói thật ra cũng chẳng nhiều, chỉ tóm sơ qua dự định tiếp theo, sau đó Dư Tô và Phong Đình đứng dậy rời đi.
Thừa dịp vẫn còn sớm, bọn họ lại đi tìm người chơi còn lại bên nhà họ Bạch, nhưng người này đã ra ngoài, tỏng nhà chỉ còn một bà cụ mù mắt đang lần mò cho gà ăn.
Mắt thấy cũng đã gần sáu giờ, Dư Tô không thể không về nhà, kéo Phong Đình cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Dư Tô không biết nhóm củi, hôm qua bị sặc khói ho khù khụ, nhưng Phong Đình lại rất khéo, từ nhóm lửa cho đến khống chế nhiệt độ đều không thành vấn đề với anh ta, thậm chí tay nghề còn khá thành thạo.
Dư Tô đổ phần gạo đã vo xong vào nồi, hơi tò mò hỏi: "Sao anh lại biết cả nhóm củi thế?"
"Tôi là dân quê, hồi nhỏ từng làm rồi." Phong Đình ngẩng đầu nhìn cô, ánh lửa cháy bập bùng lập lòe chiếu lên gương mặt anh ta, không biết có phải do ảo giác đến từ ánh lửa không mà Dư Tô nhìn thấy được mấy phần đau khổ trong đôi mắt Phong Đình.
Dư Tô ngẩn người, không dám hỏi thêm nữa.
Tối nay bọn họ làm món khoai tây sợi, Dư Tô vốn còn định nhân lúc mọi người chưa về để ăn vụng trước, phòng lát nữa lại phải ăn cơm thừa canh cặn, chỉ không ngờ thức ăn mới ra đĩa ông bố bà mẹ khuyến mãi đã về tới nhà, về thật là đúng lúc.
Bố của hai anh em họ Dương này tên Dương Mạnh, từ mười bốn tuổi đã ra ngoài làm thuê cho người ta, cũng vì lẽ đó mà đầu óc ông mở mang hơn nhiều so với đám dân làng, cũng biết được thế giới bên ngoài không phong kiến lạc hậu như ở đây, thậm chí còn hết lòng hết sức gạt bỏ lời bàn tán trách móc của mọi người mà để Tiểu Thúy cùng đi học với anh trai.
Chỉ tiếc là khi Tiểu Thúy mới học lớp bảy, Dương Mạnh đã gặp tai nạn ngoài công trường, từ đó chân ông không còn đi lại được nữa.
Một anh nông dân không quyền không thế, lại còn chưa từng học hành gì, thậm chí khi xảy ra tai nạn cũng chẳng nhận được bao nhiêu tiền bồi thường, cuối cùng ông chỉ có thể cầm theo chừng năm nghìn tệ trở về cái thôn nghèo này, Dương Tiểu Thúy cũng đành thôi học về nhà.
Còn anh cô là Dương Đại Lôi bị mẹ chiều chuộng sinh hư, chẳng bao giờ thèm học hành, cậu ta không muốn học thì người nhà cũng chẳng ép.
Những chuyện này Dư Tô và Phong Đình đều được nghe từ miệng bà mẹ tặng kèm Trương Thục Phân.
Sau khi mắng Dư Tô xong bà sẽ đem những chuyện này ra nói, để cho hai đứa con biết gia đình đang rất khó khăn, khuyên hai con phải biết nghe lời bố mẹ.
Bởi vì nghe được những lời này, ấn tượng của Dư Tô với Dương Mạnh rất tốt, mặc dù ông hay vừa ăn cơm vừa móc chân, còn khạc nhổ khắp nơi, lại còn suốt ngày văng tục.
Chừng bảy giờ tối, người dân trong thôn phần lớn đều đã thu dọn xong xuôi, đun nước tắm rửa, ngồi ngâm chân ngoài sân, sắc trời cũng đã tối đen.
Trước mặt Dư Tô và Phong Đình cũng bày một chậu nước nóng, hai người ngồi dưới mái hiên ngâm chân, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy màn trời đang dần ngả tối cùng những chấm nhỏ le lói sáng đang từ từ xuất hiện.
Bên ngoài, tiếng côn trùng rả rích thay nhau vang lên, không khí trong lành mát mẻ dường như không lẫn chút tạp chất nào.
Ở đây không có tiếng còi xe, không có đèn neon, cũng không có chợ đêm mở một mạch tới sáng, thậm chí bên ngoài còn không có tiếng người trò chuyện với nhau.
Cứ im lặng ngồi yên như vậy, nghe côn trùng rả rích, nhìn mặt trời dần khuất, trăng từ từ lên, nếu có thể quên đi nhiệm vụ khó nhằn đè trên vai, khung cảnh lúc này sẽ đem lại cho bọn họ cảm giác như đang tận hưởng ngày tháng đẹp đẽ bình yên, vô lo vô tranh.
Chỉ tiếc là không thể không lo âu chuyện nhiệm vụ, mà không khí tưởng chừng như thanh sạch trong vắt lúc này thực ra lại đang vẩn đục bởi sự dơ bẩn của lòng người.
Ban đêm, con người dường như chẳng còn thứ gì khác để giải trí, dưới sự giục giã hung hãn của Trương Thục Phân, mới tám giờ tối Dư Tô đã nằm dài trên giường.
Sát vách là phòng ngủ của Phong Đình, còn phòng ngủ của hai vợ chồng Dương Mạnh nằm cách một gian nhà chính.
Vẫn còn quá sớm, Dư Tô lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ nổi, đầu óc bắt đầu suy nghĩ linh tinh, cuối cùng lại nghĩ tới đêm nay có phải sẽ có người ch.ết, lần này người ch.ết là nhà nào?"
Cô tùy tiện đoán vài nhà, nhưng lại không nghĩ tới việc ngày hôm sau trời còn chưa sáng, cô lại bị tiếng hét vang lên từ phía bên kia gian nhà chính đánh thức.
Dư Tô không thể ngờ được người ch.ết lại là bố của hai anh em nhà họ Dương, người đàn ông duy nhất trong thôn chịu cho con gái đi học, Dương Mạnh.
Lời tác giả:
Tán gẫu chút với mọi người: Tôi có một người chị họ không xa lắm, hồi sơ sinh chị ấy bị bố mẹ vứt trên núi, không muốn nuôi nữa. Một người họ hàng của tôi lên núi đốn củi thì vừa khéo phát hiện ra chị ấy, bèn nhặt chị về nuôi nấng khôn lớn. Tới lúc này thì ba mẹ ruột chị lại tìm tới. Mà chị họ tôi vì thấy nhà bố mẹ ruột khá giả nên về với họ. Về sau không có qua lại nhiều với gia đình thân thích nhà tôi nữ