Chương 57

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas


Đám người chơi trong phòng đều sững lại mất vài tích tắc, rồi lại thi nhau chạy đuổi ra cửa trong tiếng hét "Mau đuổi theo" của Mắt Híp.


Mà lúc này, tên đàn ông đã chạy đến cửa ra vào tiệm làm đầu, hắn kéo "xoạch" chiếc cửa cuốn lên thật mạnh, lách ra khỏi tiệm, rồi lại quay đầu đạp chân xuống dập cửa lại.


Sau đó, bọn họ nghe được tiếng bước chân hắn chạy đi xa dần.


Chỏm Râu là người đầu tiên chạy đến cửa, anh ta vội khom lưng kéo chiếc cửa cuốn vốn không khóa lên rồi xông ra ngoài ngay tức khắc, miệng còn gào to: "Chạy!"


Cùng lúc ấy, Tóc Đỏ cũng mở tung cửa căn phòng kế bên. Anh ta chẳng buồn hỏi xem vừa có chuyện gì xảy ra, chỉ thoáng nhìn cũng đủ biết kế hoạch của bọn họ đã gặp sự cố.


available on google playdownload on app store


Nhưng chuyện đã rồi, giờ lựa chọn duy nhất của họ chính là chạy trốn!


Dư Tô bám ngay sau lưng Mắt Híp, lúc vừa chạy ra khỏi tiệm làm đầu, cô quay đầu lại thì thấy Nguyệt Nguyệt cũng đang thoăn thoắt lao ra ngoài.


Lòng Dư Tô thầm dấy lên sự kinh ngạc, vừa chạy theo sau mọi người cô vừa nghĩ, một người đang bị thương nặng có thể chạy nhanh thế này sao?


Vết thương của Nguyệt Nguyệt nặng hơn Yến Yến nhiều, ấy vậy mà cô ta chạy còn nhanh hơn cả Trương Dịch mình mẩy không một vết trầy.


Nhưng giờ phút này đây cho dù các người chơi có băn khoăn nghi ngờ tới đâu, cũng chẳng ai dám dừng lại chất vấn cô ta.


Tiệm làm đầu này tọa lạc ở tít trong cùng một con phố vắng vẻ, trước mắt bọn họ bây giờ chỉ có một con đường thông thẳng về phía trước, đầu còn lại là bức tường cao sừng sững.


Hai bên đường rải rác những cửa hàng xập xệ. Cách lớp cửa kính, có vài người đang đưa mắt nhìn bọn họ với vẻ hờ hững, có kẻ lại lộ rõ hứng thú, trông như đang xem một màn kịch hay.


Dư Tô thấy đằng trước có một cửa hàng mát xa tẩm quất, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang dựa lưng trước cửa, tình cờ ánh mắt hai người chạm phải nhau, đôi mắt người phụ nữ ấy lộ ra vẻ xót thương cho Dư Tô.


Lúc này, đằng sau nghe có tiếng động cơ ô tô ầm ầm vọng lại. Tóc Đỏ chạy phía sau gào lên: "Mau lên, có xe đang đuổi theo!"


Kẻ đang chạy phía trước nhất là Chỏm Râu, giờ anh ta đã sắp thoát khỏi con ngõ nhỏ rồi.


Anh ta thấy con đường cái phía trước xe cộ nườm nượp, trong lòng không khỏi mừng vui, chỉ cần chạy thoát khỏi nơi này là có thể cầu cứu người qua đường bên ngoài rồi!


Nhưng đúng lúc này, những người chơi phía sau đều đã nhìn thấy ngoài cửa một thẩm mỹ viện hạng sang bên cạnh, có tên đàn ông cưỡi xe mô tô đang nổ máy ráo riết đuổi theo từ sau, tiếng động cơ vang lên ầm ầm.


Chỉ trong thời gian năm giây ngắn ngủi, chiếc xe mô tô đã đuổi kịp Chỏm Râu, rồi mau chóng vượt qua anh ta. Chiếc mô tô quẹo đầu thắng gấp, chặn ngang ngay giữa đường.


Chỏm Râu không kịp dừng chân, cả thân mình lao thẳng vào chiếc mô tô.


Cú ngã của anh ta như một tín hiệu, vừa ngã xuống xong, cánh cửa lớn của thẩm mỹ viện nọ bỗng chợt bật mở, mười mấy người đàn ông cao to cường tráng mặc đồng phục vội vàng ào ra.


Mấy người này nối đuôi nhau, chạy tới bên chiếc mô tô bằng tốc độ nhanh nhất. Trong đó có một kẻ bước tới bên Chỏm Râu, thét lớn: "Không trả tiền mà muốn trốn à? Cô Lý, sao đến thẩm mỹ viện của chúng tôi làm đẹp mà lại không trả tiền vậy? Ăn cơm quịt tiền thì tôi cũng thấy rồi, nhưng đi làm đẹp mà cũng quịt thì tôi đây chưa gặp bao giờ đâu!


Nếu không phải tiệm làm đẹp trong kia là chi nhánh của chúng tôi, hôm nay chúng tôi mà không giữ được cô thì chẳng phải cô có thể phủi mông chạy mất sao? Cô còn làm bao nhiêu nữ nhân viên trong thẩm mỹ viện của chúng tôi đuổi theo, chỉ có mấy ngàn tệ thôi mà, làm sao phải đến mức này, hay cô cứ ngoan ngoãn trở lại đợi người nhà mang tiền đến rồi hẵng đi!"


Những người qua đường không biết sự thực, sau khi nghe được mấy lời này sẽ rất ít người nhiều chuyện mà xen vào việc nhà người ta. Hơn nữa đám người kia lại có đến mười mấy tên đàn ông vạm vỡ.


Từ khi nhìn thấy đám đàn ông kia, những người chơi đứng sau đã sớm dừng lại. Có đến mười mấy gã đàn ông cản đường, bản thân mình lại chỉ là những cô gái nhu nhược yếu đuối, bọn họ hoàn toàn không có đường thoát.


Nguyệt Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ngóng sang hai bên đường, thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng bên lề đường nhìn bọn họ, Nguyệt Nguyệt bèn cầu xin: "Chị ơi, chị cứu bọn em với, bọn em bị người ta lừa tới đây, bọn họ ép bọn em làm gái, nhốt bọn em ở đây mấy năm nay rồi! Em xin chị giúp bọn em với!"


Người phụ nữ trong niên nọ ngẩn ngơ, còn chưa kịp nói gì, một người phụ nữ hơi đậm người, đứng ngoài cửa hàng nhỏ thậm chí còn chưa có bảng hiệu bên cạnh đã chậm rãi cất tiếng: "Tôi khuyên chị không nên xía vào việc người khác, cẩn thận đến người thân trong nhà chị cũng mất mạng."


Người phụ nữ trung niên nọ sợ tái mặt, vội vàng quay đi, cúi thấp đầu vội vã rời khỏi nơi này.


Đám người chơi không có chút sức phản kháng, bị bắt trở về tiệm làm đầu Lạc Lạc.


Bọn họ bị nhốt lại vào phòng, bên ngoài, chiếc xe nọ đỗ ngăn ngay cửa, tên đàn ông khi trước đứng cạnh xe, vâng dạ cúi đầu cám ơn mười mấy kẻ ban nãy vừa giúp đợ.


Qua cuộc đối thoại của bọn họ, Dư Tô mới biết được thật ra thẩm mỹ viện đầu ngõ và tiệm làm đầu này chẳng phải là trụ sở chính với chi nhánh nhỏ của nhau. Chỉ là họ cùng dùng mánh khóe làm ăn bẩn thỉu giống nhau nên nếu tình huống như khi nãy xuất hiện, người của thẩm mỹ viện cũng sẽ ra tay giúp đỡ.


Tất nhiên sự hỗ trợ này cũng có cái giá của nó, tiền sẽ được tính theo đầu người bắt được.


Giúp bắt người bỏ trốn đương nhiên cũng có lợi cho chính bọn họ. Dù sao, sau khi trốn thoát các cô gái sẽ tìm mọi cách để báo cảnh sát xin cứu giúp, tránh nguy cơ bị trả thù. Nếu lớn chuyện lên đám người làm điều ác quanh đây cũng chẳng ai nào thoát nổi.


Đám người họ đứng ngoài trò chuyện một hồi, còn trong căn phòng bị khóa kín, Mắt Híp mở miệng nói: "Kế hoạch của chúng ta không hề có vấn đề gì, khi ấy rõ ràng hắn ta đã định bước vào rồi, tại sao đột nhiên lại quay người bỏ chạy?"


Anh chàng tóc đỏ không hay biết tình hình khi đó, lúc này vẻ mặt anh ta cũng vô cùng khó coi, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào, đã có sự cố gì xảy ra?"


Hiện giờ tình cảnh của anh ta đang rất nguy hiểm, trước đó anh ta mạo hiểm, đơn độc hành động, sát hại được tên đàn ông kia một cách hết sức thuận lợi. Nếu chạy trốn được mọi chuyện đã êm đẹp, nhưng giờ... lát nữa không biết anh ta sẽ phải chịu trừng phạt ra sao.


Trương Dịch kể giản lược lại cho anh ta chuyện trước đó, sau khi nói xong, Trương Dịch nhìn Nguyệt Nguyệt ngồi cạnh, chần chừ cất giọng: "Mọi người không thấy kỳ lạ lắm sao, ngày đầu tiên cô ta bị thương, vậy mà ban nãy lại chạy nhanh đến thế?"


Đương nhiên là kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.


Đám người chơi bèn đồng loạt quay sang nhìn Nguyệt Nguyệt, ánh mắt bọn họ đều lộ rõ vẻ nghi ngờ.


Lúc bị bắt trở về Nguyệt Nguyệt đã biết chắc tình huống này sẽ xuất hiện, cô ta nhún vai, cất giọng bình thản: "Tôi đâu có ngu, ngày đầu tiên mà đã dám hành động mạo hiểm như vậy đương nhiên là phải có con át chủ bài trong tay. Lá bài đó chính là món đạo cụ có thể nhanh chóng hồi phục thương tích trên người.


Thật ra không bao lâu sau khi bị thương, tôi đã dùng đạo cụ để hồi phục hai phần ba thể lực, còn một phần ba còn lại là đống thương tích nhìn mắt thường thì có vẻ vô cùng nghiêm trọng này. Trước đó tôi lo trong đám người chơi chúng ta có kẻ phản bội nên không nói, nhưng khi có cơ hội chạy trốn đương nhiên tôi sẽ không giấu diếm nữa."


Mọi người vẫn còn nhớ dáng vẻ thảm hại của Nguyệt Nguyệt khi bị đánh đập vào ngày đầu, đó không phải là thứ có thể giả vờ được, còn lời giải thích sử dụng đạo cụ của cô ta cũng có thể tạm tin.


Chỉ là những điều này chẳng thể loại bỏ mối hiềm nghi mọi người dành cho Nguyệt Nguyệt.


"Cứ coi như những lời cô nói là thật," Trương Dịch nói: "Nhưng điều này chẳng liên quan gì với chuyện tên đàn ông khi nãy đột nhiên quay người chạy mất, mà cô lại là người duy nhất có chuyện giấu diếm chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ cô."


Mắt Híp gật đầu, nói: "Đúng vậy, khi nãy cô nhắc đến kẻ phản bội... từ đầu ván chơi đền giờ tôi đều không hề nghi ngờ có kẻ phản bội trong chúng ta, vậy mà sao cô lại nghĩ tới vấn đề này? Hay cô chính là kẻ phản bội đó?"


Nguyệt Nguyệt bật cười: "Anh ngu ngốc không nghĩ ra, chẳng lẽ lại trách tôi thông minh?"


Dư Tô đứng bên cạnh im lặng suy nghĩ, hỏi: "Nhụy Nhụy là cô giết sao?"


Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn cô, gật đầu: "Giờ tôi cũng chẳng giấu làm gì nữa, là tôi giết. Trước đó tôi đã nói dối các người, đề trắc nghiệm thật sự của tôi là lựa chọn có giết Nhụy Nhụy hay không. Đáp án chỉ có "Giết" hay "Không giết", hôm qua nhiệm vụ của cô ta là giúp Vương Như đăng video lên mạng, cô ta đã làm chuyện xấu, tôi nghĩ đáp án "Giết" mới là chính xác.


Sau khi lựa chọn xong, có một con dao xuất hiện trên tay tôi, tôi đâm ch.ết Nhụy Nhụy có lẽ là vào trước lúc Vương Như ch.ết. Khi ấy mọi người trong phòng đều đang ngủ, tôi lấy gối bịt kín mặt cô ta rồi lấy dao đâm vào ngực, một dao ch.ết ngay."


Trương Dịch tặc lưỡi, nói: "Trước thì lừa chúng tôi là bị thương, sau lại gạt chúng tôi về đề trắc nghiệm, lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Giờ cô nói mấy lời này có còn chút gì đáng tin không?"


Nguyệt Nguyệt liếc nhìn anh ta, nhếch miệng: "Từ nãy tới giờ anh cứ liên tục hắt nước bẩn lên người tôi, anh có ý gì? Muốn chia rẽ cả nhóm hả?"


Dư Tô nhướn mày, nhìn Trương Dịch mà thấy thêm phần hứng thú.


Chính Dư Tô cũng cảm thấy lạ, người đàn ông tên Trương Dịch này dù ngoài đời thật đã trở thành một ngôi sao lớn, ngay cả đám người chơi cũng không ai không biết tới anh ta, vậy mà trong màn chơi này Trương Dịch lại cứ im ỉm lặng lẽ như người vô hình.


Từ ngày đầu tiên cho đến trước khi kế hoạch ban nãy được thực hiện, anh ta có rất ít những biểu hiện khiến cho người ta phải chú ý.


Nhưng trong lúc thực hiện kế hoạch, Dư Tô vốn nhận nhiệm vụ thét câu "Có người ch.ết", vậy mà Trương Dịch lại chủ động ôm việc vào mình.


Bây giờ, sau khi kế hoạch thất bại, anh ta lại lộ ra thái độ lạ thường, đột nhiên trở nên nhiều lời, bắt đầu chuyển lực chú ý của mọi người lên Nguyệt Nguyệt.


Không thể không nói việc này khá lạ thường.


Dư Tô hồi tưởng lại vị trí trong phòng lúc thực hiện kế hoạch, đứng hai bên cửa là Chỏm Râu và anh chàng mắt híp, Nguyệt Nguyệt giả vờ bị thương nặng ngồi đằng sau nơi góc tường, NPC Yến Yến giả ch.ết nằm trên mặt đất, Dư Tô đứng sau Trương Dịch, còn Trương Dịch... đứng ở vị trí chính giữa tầm mắt kẻ mở cửa.


Nói cách khác, mặt anh ta đối diện với cửa ra vào.


Sức chú ý của tất cả mọi người khi ấy đều đặt về phía người đàn ông đang chuẩn bị vào cửa, tuyệt đối không một ai để ý tới anh ta.


Nếu lúc ấy anh ta dùng vẻ mặt và khẩu hình nhắc nhở người đàn ông kia chạy đi, những người khác chắc chẳn cũng chẳng ai phát hiện.


"Còn có chuyện này cũng rất lạ," Mắt Híp nheo coi mắt vốn đã nhỏ xíu, nhìn Trương Dịch chầm chậm cất giọng: "Không phải anh bảo nhiệm vụ của anh hôm qua là gọi điện kêu cha mẹ Y Y tới tiệm làm đầu ngay sao? Tại sao hôm nay bọn tôi chỉ nghe thấy có nhóm công nhân tới tìm người mà chẳng nghe được tin có người nhà ai xuất hiện?"


Trương Dịch vội đáp: "Tôi có thể thề, tôi thật sự không hề lừa mọi người, chỉ là do chúng ta bị nhốt cả ở đây không thể nghe ngóng chuyện bên ngoài. Mấy người Lưu Mãng lại đề cập vỏn vẹn mỗi chuyện đám công nhân, không nhắc đến việc người nhà Y Y cũng tới! Mọi người đừng để người phụ nữ luôn miệng dối trá này lừa, tôi nhắm vào cô ta là vì cô ta là kẻ đáng nghi nhất, sao cô ta chỉ nói một câu mà mọi người đã chuyển sang nghi ngờ tôi vậy?"


"Đừng cãi nhau nữa," Tóc Đỏ trầm giọng: "Tôi có ý này, lát nữa chúng ta đẩy Trương Dịch và Nguyệt Nguyệt ra, bảo rằng bọn họ chính là đầu têu, dù ai là kẻ nói dối thì ta cũng sẽ giải quyết cả hai."






Truyện liên quan