Chương 10: Lập đại công
Thành Tây Ninh.
Phố xá Tây Ninh tấp nập, đông đúc, người người qua lại như mở hội, thật quả là chốn phồn hoa của Đại Kim quốc. Khúc Tinh Phi cùng tiểu nha hoàn Ngân nhi đến đây đã là xế chiều, họ dạo bước trong dòng người xuôi ngược, dưới ánh chiều tà thấp thoáng mùi hương của hoa cỏ, của nhung lụa, túi thơm và nhiều đồ ăn thơm ngon.
Càng may mắn hơn nữa là họ đã đến ngay vào ngày mở hội Đông Hoa, người đông kẻ bận đón mừng ngày hội may mắn hằng năm.
Nghe đến chuyện mọi người xung quanh bày trí, nói chuyện về hội đêm hôm nay, Khúc Tinh Phi tò mò mà hỏi "Ngân nhi! Hội Đông Hoa là gì vậy?"
Ngân nhi mỉm cười mà đáp nhẹ chủ tử "À... Tiểu thư! Đó là ngày hội may mắn của Tây Ninh thành. Ngày đó gió đông thổi mạnh, người ta sẽ ngồi thuyền hoa để gió thổi về phía tây. Mà ở phía tây đó lại có một cây cổ thụ, người ta sẽ cột sợi vải đỏ lên cây để cầu bình an, may mắn. Nghe người xưa kể rằng, lúc trước cây cổ thụ già đó đã ch.ết từ lâu, có một vị tiên nữ đã cứu cho cây sống lại và sau đó nàng ta đã trở thành..."
Nghe nha đầu nói mãi không thôi, Tinh Phi liền ngắt lời ngăn lại "Thôi! Thôi được rồi! Ta không có hứng thú với mấy chuyện cổ tích hay tín ngưỡng gì đó đâu."
"Cổ tích? Tín ngưỡng?", Ngân nhi biểu môi suy ngẫm mà mãi vẫn chưa hiểu được.
"Em không cần suy nghĩ nữa đâu. IQ của ta là level max đó! Có nghĩ cũng nghĩ không ra.", vừa dứt câu, nàng liền tò mò mà chạy đi nhìn ngóng khắp nơi, hết gian hàng này đến gian hàng khác, chạy mãi mà không biết mệt.
Buổi tối.
Lễ hội Đông Hoa đang diễn ra với dòng người sôi nổi, đèn lồng được treo sáng ngút cả dãy đường dài, đâu đâu cũng là ánh đèn nhiều màu đỏ cam vàng bay phấp phới trong gió đông ngày hội. Dưới dòng sông bạt ngàn đều là hình ảnh những chiếc thuyền hoa đang lắc lư nhè nhẹ và trôi theo dòng nước về hướng tây, dưới ánh nguyệt sáng dịu, hai bên bờ là hàng liễu trĩu nặng vì gió đông, mặt sông lấp lánh lung linh, bập bềnh vài vệch sáng, cảnh tình này thật lay động lòng người.
Giữa đám đông chen nhau tấp nập, Khúc Tinh Phi nàng đã vụt tay Ngân nhi ra và chẳng biết nha đầu lạc đi đâu mất. Nàng ta cố gắng loay hoay đi khắp nơi tìm, nhưng người tuông ra ào ào như thế, tìm một nha đầu nhỏ bé này thật là quá sức khi với một mình nàng. Nhưng Tinh Phi vẫn tiếp bước tìm kiếm, nàng đi mãi thì đến một con hẻm nhỏ, người ở đó cũng ít lại. Khi vừa mới định bước vào con hẻm đó thì từ phía sau...
Bịch!
Một tiếng động vang lên khá nhỏ nên chẳng thể kinh động đến ai, nhưng lúc này Khúc Tinh Phi nàng lại đang trong tình trạng bất tỉnh, nằm ngay trong phía đầu con hẻm, và một bóng người thấp thoáng phớt qua đó.
1 canh giờ sau.
Trong một căn nhà hoang ở khu ổ chuột hoang sơ không người qua lại, âm u tăm tối, lại còn ẩm ướt bẩn thỉu, Khúc Tinh Phi nhanh chóng tỉnh lại sau cơn hôn mê. Nàng ta lúc đầu cũng ngỡ ngàng hết mức, nhìn qua nhìn lại cái nơi chật hẹp ghê rợn này mà cũng hãi lắm.
Một lúc sau khi định thần lại, Tinh Phi cố gắng vùng vẫy với đôi tay đang bị trối vào cột, nhưng hồi cũng bất lực mà bỏ cuộc. Lúc hoàn thần này, nàng mới nhận ra xung quanh mình còn có năm sáu thiếu nữ cũng trong tình cảnh như nàng, họ yên lặng mà nhìn vào không trung vô định hướng, nét mặt của họ buồn lo, âu sầu, cũng có sợ hại và chán nản, hai mắt của họ sưng tấy cả lên, thể như đã khóc đến nỗi không còn nước mắt mà để khóc. Nhìn dáng vẻ của họ mà Khúc Tinh Phi nàng lòng đầy thương tiếc và cũng bình tĩnh mà không dứt lời lẩm bẩm đắn đo "Gì vậy? Sao mình lại ở đây?... Mình bị bắt cóc rồi sao? Theo tình cảnh này trong phim thì đã rơi vào tay bọn buôn người rồi... Làm sao đây? Dây trói mở không ra... Vậy thì chỉ còn cách..."
Cạch!
Một đám nam nhân nhìn trong rất hung hăng đang cầm đao mà đi vào, bọn chúng nhìn một loạt hết đám thiếu nữ bị bắt rồi cười hả hê. Khi liếc mắt tới Khúc Tinh Phi, tên cầm đầu đã sướng người lên giọng "Ả này thật tuyệt mỹ! Đẹp hơn nhiều so với bọn người kia. Lần này phát tài rồi!", hắn nói xong lại cười hớn hở trông rất khoái chí.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn chúng mà Khúc Tinh Phi nàng muốn buồn nôn, hận không thể lột da rút xương bọn cầm thú này. Nhưng nàng tất nhiên biết thất thời mà cố gắng kiềm nén, cất giọng ngọt dịu đáp hắn "Đại gia! Ta có tội tình chi mà bắt ta vào đây? Người không biết thương hoa tiếc ngọc sao?"
Bọn hắn khoái chí nhìn Tinh Phi mà cười lớn, nhanh lời nói "Tiểu mỹ nhân! Tội của ngươi là quá đẹp. Nhìn dung nhan tuyệt trần của ngươi mà bổn đại gia không nỡ bán đi luôn đó."
Khúc Tinh Phi đăng đắc nghĩ thầm "Biết ngay là cái bọn buôn người mà. Bà đây biết ta đẹp. Không cần cái loại súc sinh ngươi khen đâu.", rồi nàng lại giả vờ mỉm cười yểu điệu diễu hoặc hắn "Nếu đại gia coi trọng tiểu nữ như vậy, thế thì ta xin nguyện ý ở lại bầu bạn cùng người trọn kiếp."
Hắn ta càng khoái chí mà ngồi xuống cạnh bên Tinh Phi và nói lời tiểu nhân "Vậy sao? Tiểu mỹ nhân! Nếu như ngươi có lòng như vậy thì tối nay hãy hầu hạ bổn đại gia đi.", nói xong hắn liền cởi trói cho nàng và kéo nàng lại hầu rượu.
Nàng lại tiếp lời "Đại gia! Còn bọn quan phủ thì sao? Chắc là cũng nể người ba phần chứ nhỉ?"
Hắn ta tự đắc vênh mặt, hô hoan với nàng "Đâu chỉ nể! Bọn chúng còn phục tùng ta nữa kìa. Tên nào cũng mắt nhảm mắt mở cho ta đi qua thôi."
Khúc Tinh Phi cũng ra dáng kiều mị đi theo sau hắn. Nàng cầm hủ rượu lên rót vào chén cho hắn và mấy tên đồng bọn còn lại. Thấy hắn đang uống cạn chén rượu, nàng biết được thời cơ đã đến, liền dùng bình rượu trên tay mà đập thật mạnh vào đầu hắn, làm hắn cũng liêu xiêu đỗ máu một lúc. Bọn người còn lại thấy thế ngay lúc đó liền cầm đao trên tay bổ nhào mà chém nàng loạn xạ. Tuy nàng có chút võ phòng thân nhưng họ nhiều người lại có vũ khí, nàng chống trả càng lúc càng khó, dần cũng kiệt hết sức.
Bỗng nhiên, một tiếng "rầm" vang lên, một đám nguời mặc y phục đen xong thẳng vào, họ đều che kín mặt. Lúc đầu nàng cũng tưởng phen này xong đời rồi, nhưng ai ngờ bọn người đó lại nhanh chóng tấn công diệt gọn bọn buôn người cầm thú, giải nguy cho nàng. Giải quyết bọn người đó xong xuôi, Tinh Phi nhìn họ với bao bở ngỡ, vừa ngạc nhiên, lại tò mò.
Nhìn họ một lúc nhanh rồi nàng cũng lanh miệng mà hỏi "Cảm ơn các hảo hán đã giúp đỡ. Không biết các người từ..."
Nàng nói chưa xong lời thì bọn họ nhanh như cắt đã rời đi mà không một lời để lại, thế là thân phận bí ẩn của bọn vẫn là một dấu chấm hỏi đối với nàng...
Không quản chuyện trước đó nữa, Khúc Tinh Phi nàng nhanh chóng cởi trói thả các thiếu nữ ở đó ra. Mọi người đều tỏ lòng cảm kích không thôi với nàng, các cô gái xúc động đến rơi cả lệ, và họ đã vui vẻ trở về đoàn tụ với gia đình.
Lúc này Khúc Tinh Phi phẫn nộ tràn lan, đi như cưỡi mây đến phủ quan thành. Nàng đánh hai tên lính gác cổng ngã nhào vào trong, hung hăng mà bước vào tìm gặp tên quan hèn mọn. May thay nàng lại gặp được Ngân nhi nước mắt lưng tròng đang thúc giục tên quan thành đó tìm nàng, trong tay còn cầm lệnh bài Quận Chúa. Vừa bước vào hắn còn tức giận trừng nàng nhưng khi nghe Ngân nhi gọi "Tiểu thư!", hắn ta liền thay đổi sắc mặt, quỳ xuống ngay lập tức và khấu đầu bái kiến nàng ta.
"Hạ quan xin tham kiến Quận Chúa!"
Tinh Phi nhìn tên quan ăn sang mặc đẹp, ngày ngày cơm thừa vải dư mà nhớ đến những thiếu nữ vô tội đang chịu nổi khổ cơ cực cho số phận bên ngoài, nàng càng loạn điên lên, trừng hắn ta bằng ánh mắt đáng sợ và gắt giọng nói "Cẩu quan! Ngươi ở đây tha hồ hưởng lạc mà không ngó ngàn đến dân chúng ngoài kia, dung túng cho bọn buôn người lộng hành. Dưới chân thiên tử mà còn to gan như vậy. Cái đầu của ngươi nên trả về cho Đại Kim ta rồi."
Hắn ta lúc này mới hồn bay phách lạc, lao đao, lấp bấp bẩm thưa "Quận... Quận Chúa tha mạng! Hạ quan sức yếu không chống lại bọn chúng... Cho nên mới..."
Nói đến đây nàng càng bốc hỏa vạn phần, phất tay ra uy với hắn, mắt nhìn trừng về phía cổng trước và hô to hạ lệnh "Cẩu quan như ngươi, ch.ết không đáng tiếc! Người đâu! Chặt đầu hắn xuống! Treo lên cổng thành, răn đe kẻ khác."
...
Qua ngày hôm sau, đầu của tên cẩu quan đã được treo trước cổng thành, người người qua lại đều trông thấy mà tự nhủ được sự ân trung báo quốc. Chiếu lệnh nàng ban xuống cũng một mực vạch rõ tội trạng của tên cẩu quan hám lợi hư danh, cấu kết buôn người, hại dân hại nước, trảm đầu thị chúng. Tinh Phi cũng đã ra lệnh lục soát toàn thành và cứu được hơn năm mươi thiếu nữ, hơn năm mươi gia đình đã được đoàn tụ. Nàng còn nhanh chóng dâng tấu lên Hoàng Thượng, nhận lỗi về việc tiền trảm hậu tấu của mình và cũng vạch hết tội trạng của tên quan thành. Hiện giờ trong thành Tây Ninh ai ai cũng xem nàng là một vị thần dũng mãnh đến bảo vệ nơi đây, bao nhiêu quà cáp, vật lễ đều dâng tặng cho nàng ấy mọi lúc...
...
Trong nơi quan phủ ngập tràn mùi thức ăn tiêu soái, rượu thơm mặn nồng, Khúc Tinh Phi cùng các binh sĩ mở tiệc ăn mừng lần lập công lớn...
Một hồi say sưa kéo đến, ai cũng chao đảo loạn bước. Ngân nhi đỡ Tinh Phi vào y phòng, vừa đi đến cửa thì đột nhiên...
...
Ngày hôm sau.
Khúc Tinh Phi nàng nằm lăn lộn trên chiếc giường xa hoa, sáng lấp lánh ánh kim. Bao bộc bên ngoài toàn là vải the thượng đẳng, chăn mền cũng được làm từ tơ nhung cực phẩm, chiếc giường này còn được trang trí bằng vàng kim óng ánh. Không những thế cả căn phòng nơi đó đều được phủ một lớp vàng chối lóa, nhìn đến hoa cả mắt. Nơi này thật không khác gì tiên cảnh chốn cung đình cả.
Sau cơn say đêm qua, cuối cùng nàng cũng tỉnh giấc. Đôi mắt nàng từ từ hé mở, nhưng lại bị ánh sáng kim ngân làm chói cả mắt, đến một hồi lâu thích ứng mới có thể trọn vẹn mở ra được. Khúc Tinh Phi hết sức bỡ ngỡ trước những điều này, toàn là ngân kim châu báu, đều là tình yêu vĩnh cửu của nàng hằng khao khát. Nàng ta chớp mắt lia lịa, vỗ vỗ vào mặt vài cái, còn tưởng là mình nằm mơ, rồi nàng nhìn vào thân người nặng nề của mình. Toàn là vòng vàng vạn kim. Y phục tơ tằm hiếm có nhưng kiểu cách lại có chút kì lạ, bao nhiêu là ngọc trai, đá quý đều được đính trên đó, tuyệt đối không dưới trăm viên. Trên cổ nàng mang chiếc vòng bằng vàng đến năm tầng, mỗi tầng đều được đính mười viên thủy châu vạn quý vô cùng. Hai tay nàng mang bao nhiêu là vòng tay óng ánh, còn cả tai, chân, đầu nữa. Bao nhiêu thế khiến Tinh Phi nàng thật sự không biết là hư hay thực.
Ngồi mơ tưởng một lúc rồi nàng cũng chấn an trở lại, thắc mắc lẩm bẩm "Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?... Hôm qua ta uống rượu, về phòng thì... A! Có người bắt cóc ta!", nàng lại hoảng loạn nhìn y phục của mình mà tràn ra hết lời kinh hãi "Ăn mặc thế này... Không lẽ ta bị bán đi làm kỷ nữ rồi sao? Ta một đời anh hùng oanh liệt mà bây giờ phải đi làm gái gọi... Làm sao đây? Làm sao đây?...", luống cuống một hồi, Tinh Phi nàng cũng cố gắng trấn an tinh thần của mình và đảo mắt lia lịa nhìn thấy hai nô tì đang đứng bên cạnh cửa chờ sai bảo "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Khúc Tinh Phi, mầy là ai? Mầy là nữ hán tử đại tài. Nhất định sẽ thoát ra được.", dứt lời nàng liền thổi phù một cái cho nhẹ người và đi đến cạnh hai nô tì kia.
"Tham kiến cô nương!", hai nô tì nhúng nhẹ người kính cẩn chào nàng.
Nàng nhìn hai người đó mà không khỏi thắc mắc, có chút bàng hoàng mà nghĩ "Gì vậy? Kỷ nữ mà cũng được cung kính như vậy sao?... Chắc mình là kỷ nữ cao cấp.", sau đó nàng lại hắc giọng vài cái rồi mạnh lời "Ta muốn đi ra ngoài."
"Cô nương! Xin thứ lỗi nô tì không thể tuân theo. Theo lời căn dặn, cô nương không được rời khỏi đây.", nô tì này nói xong, hai người họ liền chắn ở cửa không cho nàng ra ngoài.
Nàng nhìn mà trong lòng bực tức, trừng mắt mà gắt giọng với hai người họ "Tại sao? Ta cũng đâu phải tù nhân. Các ngươi có quyền gì giam giữ ta? Mau tránh ra!", dứt lời xong, Tinh Phi không ngại gì mà bắt lấy tay của hai nô tì kia kéo về phía sau và đánh ngã họ.
Rầm!
Nàng tung cước phá cửa ra ngoài và lại gặp hai tên lính gác, vài ba chiêu xử chúng một trận tơi bời. Tưởng đâu đã thoát được, nào ngờ cao thủ từ đâu bay đến, lướt nhanh như gió và lao tới điểm huyệt nàng, làm nàng đứng yên bất động. Tinh Phi bực tức không chịu được mà hóng gắt "Ai?"
Một nam tử bước ra trước mặt nàng khiến nàng ngạc nhiên, ngỡ ngàng, vừa trợn vừa trừng mắt mà lạnh giọng nói "Là ngươi!"