Chương 11: Tuổi thơ nhuốm màu máu (1)
Rời khỏi thành phố xa hoa mỹ lệ chiếc xe chở Dương Thần Phong cuối cùng cũng dừng lại tại một nơi vô cùng hẻo lánh xung quanh là những cồn cỏ rậm rạp không bóng người. Phía trước có một con đường nhỏ được lát bằng đá cẩm thạch dẫn lên một ngọn đồi. Hai bên đường là hai hàng hoa oải hương được trồng thẳng tăm tắp.Những cánh hoa lắc lư theo gió gợi lên một cảm giác vừa thơ mộng nhưng lại âm u đến rợn người. Men theo con đường hai người tiến tới cái cây cổ thụ nơi duy nhất có một ngôi mộ. Tiểu Ân khẽ quỳ gối cô đặt bó hoa oải hương lên trước ngôi mộ. Nhìn di ảnh người đàn ông kia lòng cô thắt lại.
Dương Thần Phong buông tay chiếc ô rơi xuống đất theo gió lăn đi vài vòng. Anh quỳ gối xuống bên cạnh Tiểu Ân nhìn chằm chằm vào gương mặt phúc hậu cùng nụ cười ấm áp kia trái tim anh quặn thắt, ánh mắt anh hằn lên những tia hận thù . Giọng anh khàn khàn, nước mưa táp vào da thịt bỏng rát.
- Ba, con đưa Ân Ân tới thăm ba đây.
Tiểu Ân như bị ai đó tát vào mặt một cái đau điếng. Lời nói của Dương Thần Phong khiến sự hối hận cùng tội lỗi trong cô dâng trào. Cô là đứa con gái bất hiếu nhất trên đời này. Tiểu Ân không kìm nén nổi òa khóc như đứa trẻ lên tám hồi nào.
- Ba...ba...con xin...l...lỗi... Con gái bất hiếu. Mười năm rồi bây giờ con mới tới thăm ba. Ba sẽ không giận con đấy chứ?
Mưa bắt đầu một nặng hạt nhưng cả Dương Thần Phong hay Tiểu Ân đều không có dấu hiệu đứng dậy đi về. Cả hai như pho tượng quỳ im trước ngôi mộ những giọt nước chảy dòng dòng trên khuôn mặt dồi dần dần rơi xuống mặt đất. Chính anh cũng không biết đó là nước mưa hay là những giọt nước mắt. Mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm như ông trời cũng đang vô cùng tức giận vô cùng bi thương. Cảnh tượng thê lương, lòng người ai oán.
Mưa tới kéo theo những kí ức năm xưa ùa về trong tâm trí của Dương Thần Phong. Một kí ức tuổi thơ nhuốm màu máu!
~~~~~~~~~~~ 20 NĂM TRƯỚC ~~~~~~~~~~~~
Trong một căn nhà nhỏ chật hẹp nhưng đầy cảm giác ấm cúng. Hình ảnh người phụ nữ đang cặm cụi miệt mài bên đống len hi vọng có thể đan ra một chiếc áo len đẹp nhất trên đời này. Từ ngoài có một cậu bé chạc 7 tuổi nhanh vun vút lao vào lòng bà. Cậu bé ôm chầm lấy bà khuôn mặt nhỏ nhắn rụi vào ngực bà nũng nịu.
- Mẹ... mẹ hôm nay là sinh nhật của Phong Phong.
Cậu bé giương đôi mắt long lanh cùng bộ mặt ngây thơ nhìn gương mặt xinh đẹp hiền hậu của người phụ nữ đã sinh ra mình. Cậu thừa nhận vẻ đẹp "" nghiêng nước nghiêng thành "" của cậu là một phần được hưởng từ nhan sắc xinh đẹp của mẹ . Cậu còn tự tin khoe với mọi người rằng mẹ cậu chính là người phụ nữ xinh đẹp yêu chồng thương con nhất trên thế giới này.
Nghe cậu con trai nũng nịu gương mặt phúc hậu của bà nở nụ cười hiền từ. Ánh mắt bà ánh lên những tia dịu dàng tràn ngập hạnh phúc nhưng vẫn xen lẫn chút đau đớn bi thương. Bà thương con cũng như thương chính thân phận mình, gia cảnh của gia đình mình. Dương gia đã không còn như trước nữa rồi, không còn căn nhà to như tòa lâu đài như trước kia, không có dư dả tiền để ủng hộ để từ thiện. Dương Gia giờ chỉ còn là một đống đổ nát nợ lần chồng chất lãi mẹ đẻ lãi con ngay cả một căn nhà tử tế cũng không có được . Dương gia giờ như đang đứng chênh vênh trên vách núi nhưng bà không buồn . Bà lấy đó làm động lực. Bà vẫn vui vẻ hạnh phúc trước cuộc sống muôn vàn khó khăn bởi bà không có một mình bên cạnh bà còn có người chồng mà bà hết mực yêu thương, có cậu con trai vô cùng hiếu thảo. Đặc biệt trong bụng bà vẫn còn có một sinh linh bé bỏng sắp chào đời. Bà ngây ngẩn nhìn con trai bàn tay vô thức đưa tay lên xoa cái bụng đã nhô cao.