Chương 15: Cố Nguyên
Sáng sớm thức giấc, quay sang nhìn thấy Thiệu Lam vẫn còn đang tựa vào người mình ngủ say, tôi mới nhẹ nhõm thở ra.
Cuối cùng thì những chuyện tốt đẹp kia đều là sự thật. Đó không phải là giấc mộng mà ngày trước tôi thường hay mơ nữa.
Người yêu của tôi hiện tại đang nằm ngay bên cạnh tôi trong cùng một căn phòng, trên cùng một chiếc giường, còn thực ngoan ngoãn mà ngủ nữa.
Mặt trời đã lên cao qua ngọn cây rồi. Nắng hắt vào phòng cũng nhiều hơn. Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, hóa ra đã hơn chín giờ sáng. Cũng may mắn hôm nay là chủ nhật, Thiệu Lam sẽ có một ngày nghỉ dưỡng.
Để Thiệu Lam ngủ thêm một chút nữa, tôi rửa mặt này kia xong xuôi liền bước ra phòng bếp mà pha một ly cà phê buổi sáng.
Mùi thơm thoảng nhẹ qua cánh mũi, tôi uống một hớp cà phê nóng rồi ngồi ở bàn ăn.
Mọi thứ diễn ra vào đêm hôm qua cứ như một bộ phim hành động vậy. Hai chữ hành động này của tôi không chỉ bao hàm cái việc mà ai cũng biết là việc gì đâu nhé.
Khi mà tận mắt chứng kiến L bị chính mình kích thích đến điên loạn gào thét, tôi thật sự đã nghĩ đến việc hành hạ thân thể L một chút. Nhưng ngặt nỗi, đây không phải là cơ thể riêng biệt của nó, đây còn là của Thiệu Lam nữa cho nên tôi đã dẹp ngay suy nghĩ đấy.
Mặt khác, tôi nhận ra việc L ghét ȶìиɦ ɖu͙ƈ, vì thế mà tôi đã cố tình dùng mọi thứ để kích động nó, khiến nó phải trả lại thân xác cho Thiệu Lam.
Kể ra cũng may mắn lắm đấy. Lúc đó tôi cũng bị tiếng rên khẽ của L làm cho phản ứng, cộng thêm gương mặt của Thiệu Lam nữa càng khiến những điều đó mạnh mẽ hơn thôi. Và giả như lúc đấy không phải Thiệu Lam tỉnh dậy mà là cô nhóc tì Merry thì tôi chỉ có nước chạy vào phòng vệ sinh mất.
Thật là, yêu một người rối loạn đa nhân cách thì đúng là tự ngược bản thân mà.
Hôm nay tôi định sẽ để Thiệu Lam ngủ nhiều hơn một chút, cho đến buổi chiều, tôi sẽ chở em ấy đến gặp tiến sĩ Markson. Dù sao thời gian này cũng rất cần đẩy nhanh tiến độ điều trị.
Vì tôi cảm giác mọi thứ không còn như trước nữa.
L đã mạnh hơn và ngày càng biến chất hơn.
Còn về phía cảnh sát, bọn họ vẫn chưa buông tha cho L đâu. Nhất là Khấu Nhĩ Phương. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cậu ta. Chính vì nó mà lòng tôi cũng chưa thể yên tâm được.
Mải nghĩ ngợi mà tôi không hay biết lúc này phía sau lưng của tôi đang có người. Một cái ôm cổ ấm áp đột nhiên xuất hiện làm tôi khẽ giật mình.
Ngay sau đó, giọng Thiệu Lam vang lên, " Dậy sớm thế à?"
Tôi một lần nữa nhìn đồng hồ, rồi cười giễu, " Đã gần mười giờ sáng rồi, Thiệu Lam."
Thiệu Lam nghiêng mặt bĩu môi, " Vẫn còn sớm chán mà."
" Vậy sao em lại dậy rồi? Ngủ thêm một chút nữa đi." Tôi kéo Thiệu Lam ngồi xuống ngay bên cạnh.
Thiệu Lam liếc nhìn ly cà phê của tôi, sau đó cầm lên nhấp môi. Tôi có sở thích uống đắng, cho nên ai kia vừa mới nhấp một miếng đã chau mày bỏ ly xuống.
" Không ngủ được nữa nên dậy luôn." Thiệu Lam bỗng nhìn tôi cười đểu, " Vì không có anh nằm cạnh đó."
Nghe câu kia, tôi khá là vui đấy, nhưng cũng thấy rất đau đầu. Vì tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được một người yêu mồm mép ma lanh thế này. Cứ cái kiểu kia thì tôi sẽ không thể nào kiềm chế được đâu.
Tôi biết Thiệu Lam là một người kiêu ngạo đầy mình, hệt như con mèo quý tộc vậy ý. Nếu thuận theo ý em ấy thì mọi thứ sẽ ổn, còn nếu không, em ấy chắc chắn sẽ xù lông và phi đến cắn ch.ết bạn.
Tôi đứng dậy, xoa đầu Thiệu Lam, " Đợi một tí, tôi làm trứng rán với bánh mì cho em."
Thiệu Lam ngước mắt cười một cái, " Có người yêu đúng là sướng thật ha."
Tôi không đáp lại lời trêu ghẹo của em ấy, chỉ tập trung làm bữa sáng mà thôi. Mười phút sau, trên bàn ăn đã có một dĩa trứng rán với hai lát bánh mì nướng.
Nhìn Thiệu Lam cúi mặt chăm chú ăn, tôi duỗi ngón tay khều nhẹ gò má của em ấy.
" Ngon không?"
Thiệu Lam dừng cái miệng nhỏ lại, " Cũng được."
" Cũng được thôi hả?" Tôi nhíu mày.
Làm sao có thể nhỉ? Món ruột của tôi là trứng rán đó.
Thiệu Lam ngẩng mặt, cười cười, " Được rồi, rất ngon."
Tôi cười nhẹ một cái.
Căn phòng bỗng dưng tràn ngập ánh nắng mặt trời, lại thêm khung cảnh an an tĩnh tĩnh này nữa càng khiến nó trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Tôi cứ thế tựa cằm lên tay, im lặng quan sát Thiệu Lam. Đến khi em ấy quay sang trừng tôi một cái, tôi mới dời tầm mắt, phì cười.
" Trong buổi tiệc sinh nhật của Hàn Di, anh rõ ràng là nhìn trộm em đúng chứ?"
Tôi vẫn làm bộ làm tịch không hiểu gì, " Tôi đâu có nhìn trộm em."
" Rõ ràng là có đấy, Cố Nguyên mặt dày." Thiệu Lam nhướn người đến gần chỗ tôi, nhíu mày.
Lần này tôi liếc nhìn em ấy một cái, " Tôi rõ ràng nhìn trực diện đấy chứ. Nhưng có người luôn cố tình tránh né cái nhìn của tôi thôi."
"...Ể, cái đó...cái đó...." Thiệu Lam hít một hơi thật sâu rồi quay về chỗ của mình, tiếp tục ăn.
Tôi là một cảnh sát, cho nên đôi khi tôi sẽ phải giả điên để có thể làm gián điệp theo dõi tội phạm. Có lẽ vì bệnh nghề nghiệp mà tôi thường hay giả vờ giả vịt không biết chuyện gì cả.
Nhưng thật ra thì tôi đã biết Thiệu Lam từ đầu là chú ý đến tôi rồi, khổ nỗi, em ấy không chịu nói ra thôi mà cứ khiến tôi phải chú ý em ấy hơn.
Được rồi, yêu một người kiêu ngạo thì chịu thôi. Miễn tôi được bù đắp đầy đủ thì sao cũng được cả.
Giống như trước đây Đình Huy từng nói, mặt dày mới chiếm được lợi phẩm.
Hồi đấy tôi nhớ rằng Hàn Di đã mặt dày theo đuổi Đình Huy, sau đó thì Đình Huy mặt dày theo đuổi lại. Rốt cuộc thì hai người họ chơi mèo vờn chuột.
Nhìn lại tôi và Thiệu Lam, chúng tôi cũng không khá hơn bao nhiêu. Cũng là chuột mèo vờn nhau thôi.
Thiệu Lam ăn xong rồi liền quay sang tôi, " Trước đây anh có người yêu chưa nhỉ?"
Sao lại hỏi vấn đề nhạy cảm này vậy?
Tôi lườm Thiệu Lam một cái, nhưng em ấy chưa hiểu, còn ngoan cố trừng mắt, hếch mũi, " Sao nào? Có phải có rất nhiều rồi không?"
Tôi cảm thấy đầu mình thật đau quá đi mất. Nhu nhu huyệt thái dương một chút, tôi thì thào trong miệng, " Đơn phương thôi."
" Đơn phương á?" Thiệu Lam có vẻ kinh ngạc, " Đơn phương ai thế?"
Thiệu Lam dí sát mặt vào mặt tôi, quyết hỏi cho được. Còn tôi thì cười khổ, không lẽ bây giờ ném cho người kia một câu, sếp em đó?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định giấu.
" Em không cần biết đâu." Tôi đẩy mũi Thiệu Lam một cái rồi đứng dậy.
Ngay sau đó, Thiệu Lam bắt lấy cả người tôi, níu lại. Cúi mặt nhìn hai cánh tay kia đang ôm cứng mình, tôi có hơi kinh ngạc.
" Em lại mưu tính cái gì đấy?" Tôi xoay người lại nhìn Thiệu Lam.
" Không có gì." Thiệu Lam lùi về sau, khoanh hai tay trước ngực, le lưỡi trêu ghẹo:
" Chỉ là không ngờ anh lại dở tệ trong tình trường như vậy."
Tôi nhíu mày, " Thế là em giỏi đúng không?"
" Đương nhiên." Thiệu Lam nghênh mặt, " Nhiều người mê đắm luôn đấy."
" Ra thế." Tôi khẽ cười, " Trước đây tôi chỉ đơn phương một cậu bạn nhiều năm mà thôi, nói chung cũng không có gan như em rồi."
" Cậu bạn?" Thiệu Lam đột nhiên xù lông, " Khoan đã, cậu bạn mà anh bảo không phải là Đình Huy chứ?"
" A, hóa ra em biết? Đúng là cậu ta." Tôi cười vô hại, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Chỉ năm phút sau, cửa phòng ngủ bị mở toang rồi đóng sập lại. Thiệu Lam nhào đến chỗ tôi đang ngồi, cái gương mặt ngông ch.ết đi được.
" Thật ra thì em không ghen đâu, chỉ nhắc nhở anh là Hàn Di ghen kinh lắm. Cẩn thận một chút. Em cũng không muốn góa người yêu sớm như vậy."
Nói rồi còn hung hăng dùng chân ấn mạnh vào ngực tôi, quay mặt đi chỗ khác.
Chỉ mới là người yêu của nhau một ngày rưỡi thôi nhưng xem đi, người kia còn có thể ngông đến mức nào cơ chứ?
#
Buổi chiều đến, tôi cùng Thiệu Lam đến nhà của tiến sĩ Markson. Như hôm trước, tôi gặp người quản gia lớn tuổi nọ.
Ông ấy thấy tôi liền mỉm cười hiền hậu, " Cậu lại đến rồi nhỉ."
Thiệu Lam có vẻ chưa hiểu lắm, quay sang nhìn tôi. Tôi lại nhìn người quản gia mà cười đáp lại, " Vâng. Hôm nay chúng tôi đến gặp Markson."
Người quản gia gật đầu, đưa hai chúng tôi cùng lên phòng của Markson.
Bên trong lặng như tờ. Chúng tôi còn tưởng lão ấy đang say ngủ nữa chứ.
Gõ lên cửa vài tiếng, bên trong lập tức có tiếng nói, nghe khá tỉnh táo.
" Vào đi."
Tôi đẩy cửa bước vào, bên cạnh là Thiệu Lam. Nhìn thấy hai chúng tôi, Markson cứ như là gặp người ngoài hành tinh ấy. Lão ấy mở lớn mắt, vác cái bụng phệ của mình đi lại gần chúng tôi.
" Thiệu Lam, đúng là cậu rồi." Markson cười một tiếng sảng khoái, còn ôm lấy vai Thiệu Lam vỗ vỗ nữa.
Tôi nhìn bọn họ như kiểu cha con lâu ngày đoàn tụ vậy. Lúc này Markson mới liếc nhìn tôi một cái, " Hóa ra hai người thật sự quen biết nhau."
" Tôi đã bảo là không lừa ông mà." Tôi nhún vai, sau đó tiếp lời, " Chúng ta nên nói về việc điều trị."
Markson gật đầu. Thiệu Lam trông có vẻ căng thẳng quá. Tôi nắm lấy bàn tay của em ấy, mỉm cười, " Đừng lo lắng quá, thả lõng đi."
Markson ở đối diện vừa mới quay đầu lại liền ho khan một tiếng. Ánh mắt lão ta vẫn như cái hồi chúng tôi lần đầu gặp nhau ấy.
Lão từng bảo tôi với Thiệu Lam không giống bạn bè. Được rồi, bây giờ thì đúng là như vậy đấy.
Tôi nhìn lão, cười vô hại.
Markson ngồi xuống cái ghế kia, sau đó vỗ vỗ vào cái ghế phía trước, " Thiệu Lam, cậu ngồi đây."
Thiệu Lam ngồi xuống đối diện Markson. Tôi đứng cạnh em ấy. Cả hai người kia bắt đầu buổi điều trị đầu tiên khá suôn sẻ. Chẳng trách bọn họ đã từng làm những việc này trước đó rồi.
Thiệu Lam được Markson thôi miên, chẳng bao lâu đã hoàn toàn chìm trong thế giới của riêng mình.
Markson lão ấy cũng đang rất tập trung.
" Thiệu Lam, cậu sẽ trở lại vào khoảng thời gian lúc cậu được bảy, tám tuổi. Sau đó hãy nói tôi nghe những gì mà cậu thấy được."
Thiệu Lam chậm rãi gật đầu.
" Tốt lắm. Chúng ta sẽ bắt đầu. 1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10."
Giọng nói Markson ồn ồn trầm ổn, nghe có chút rợn người.
Tôi đứng cạnh quan sát Thiệu Lam. Tròng mắt em ấy liên tục đảo qua đảo lại, các khớp ngón tay cũng co lại.
Một lúc sau, Thiệu Lam mơ màng lên tiếng:
" Tôi thấy mình đang ở một chỗ rất tối, không có đèn, nhỏ nữa.."
" Cậu nghĩ cậu đang ở đâu?"
" Có lẽ là tầng hầm. Tôi nghe thấy tiếng chuột kêu, có mùi ẩm...Xung quanh tôi có đồ chơi....rô bốt...búp bê....nó rách...lạnh..."
" Sao cậu lại ở đó?"
" Đây là phòng tôi. Mỗi ngày...đều như vậy....tối quá, con đói ( khóc thút thít), rách rồi...ngừng lại....( đau đớn) ướt..."
Hơi thở của Thiệu Lam trở nên dồn dập, toàn thân co giật.
Tôi đứng cạnh chỉ biết nắm chặt tay kiềm lòng lại. Nhưng nhìn Thiệu Lam có vẻ rất đau đớn.
Markson vẫn như không thấy gì, hỏi tiếp, " Sao lại ướt?"
" Chất lỏng...là chất lỏng....nó chảy trên người tôi....ở phía sau tôi...không, không, lại nữa kìa, gã ấy lại đến rồi....tôi sẽ lại ướt...nó kinh lắm....mùi khó chịu..."
" Gã làm gì cậu mà ướt?"
" Tôi bị tóm lấy....vùng vẫy không được...tôi hét nhưng...không có ai đến...có tiếng động....gã ném tôi....không, máu, nó chảy...đừng, đừng, không..."
Tinh thần tôi ngày càng căng thẳng hơn. Liếc nhìn Markson, tôi muốn bảo lão ta dừng lại nhưng lão ấy hình như vẫn muốn tiếp tục.
Thiệu Lam đã không còn chịu nổi. Ngón tay em ấy bấu chặt vào thành ghế, nổi cả gân xanh.
" Đủ rồi, Markson." Tôi đè nén âm thanh trong cổ họng.
Cuối cùng Markson cũng gật đầu, vội vàng nói, " Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ kết thúc lần trải nghiệm này. Những gì cậu vừa thấy chắc hẳn là đã khắc sâu vào tâm trí cậu rồi, dù bất cứ lúc nào cũng sẽ nhớ lại được, đúng không?"
" Vâng..." Thiệu Lam yếu ớt trả lời.
" Trong căn hầm đó có một luồng ánh sáng trắng, cậu có thấy không?"
" Thấy...thấy..."
" Tốt. Bây giờ ánh sáng đó sẽ biến mất, cơ thể và tinh thần của cậu cũng dần tỉnh lại. Tôi bắt đầu đếm ngược từ 10 đến 1, sau đó cậu tỉnh lại, hiểu rồi chứ?"
" Hiểu."
" 10, ánh sáng trắng nhạt dần, 9 cậu cảm thấy tỉnh táo, 8 dần dần hồi phục cảm giác bình thường của cơ thể, 7 càng lúc càng tỉnh, 6 trong lòng cậu yên tĩnh, 5 càng lúc càng tỉnh táo hơn, 4 cổ cậu từ từ chuyển động, 3 toàn thân cậu đang rất ổn, 2 chuẩn bị tỉnh dậy, phía trước là lối ra, 1 cậu đã hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt ra nào."
Thiệu Lam hít thở sâu. Em ấy từ từ mở mắt, toàn thân bây giờ chỉ toàn là mồ hôi ướt đẫm.
Markson cũng thở ra một hơi nặng nề, sau đó đứng dậy đi rót nước. Thiệu Lam mơ màng nhìn xung quanh, ngón tay đến bây giờ vẫn còn run rẫy.
Tôi nhanh chóng đi lại gần chỗ Thiệu Lam, giữ lấy bàn tay em ấy.
" Ổn rồi, chỉ là thôi miên thôi." Tôi nhỏ giọng trấn an.
Markson đưa đến chỗ Thiệu Lam một ly trà nóng. Thiệu Lam hai tay giữ khư khư ly trà, uống một ngụm lớn.
Tôi vẫn đứng mãi bên cạnh, ôm lấy vai Thiệu Lam.
" Lần thôi miên này cậu đã tốt hơn rồi. Cậu không còn mất bình tĩnh như lần ở Mỹ nữa. Có phải cậu đã sẵn sàng để đối mặt với ký ức?"
" Tôi cũng không chắc nữa." Thiệu Lam cúi mặt nhỏ giọng nói.
" Qua những gì vừa nãy cậu đã nói trong vô thức, tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn thống khổ mà cậu từng chịu đựng." Markson nắm lấy bàn tay Thiệu Lam.
" Cố gắng đối mặt với nó dù nó có kinh khủng đến mức nào. Thiệu Lam, bây giờ cậu cần phải dũng cảm nhiều hơn nữa. Đó là một ký ức nhơ nhuốc, tôi chỉ có thể cảnh báo cậu như thế thôi."
Markson nói xong liền đi ra ngoài phòng, để cho chúng tôi ở lại nơi đó một chút.
Tôi lúc này đi đến trước mặt Thiệu Lam, hôn lên trán em ấy một cái.
" Làm tốt lắm, Thiệu Lam. Hãy cứ như thế. Đừng sợ hãi, tôi luôn ở bên cạnh em, bất cứ ở đâu và lúc nào."
Thiệu Lam bỗng nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt của em ấy vẫn còn mơ màng như chưa thoát khỏi nỗi sợ kia. Im lặng một lúc, Thiệu Lam mệt mỏi nói:
" Em đã nhớ ra một chút rồi. Cố Nguyên, anh biết không? Lúc nhỏ, em đã từng bị nhốt trong một tầng hầm. Đó là lý do...vì sao em luôn ghét tầng hầm như thế."
Thiệu Lam cắn chặt môi như kìm lại cảm xúc bản thân.
Tôi nghe xong, toàn thân cứng đờ. Tôi thật sự không biết rằng Thiệu Lam ghét tầng hầm như thế, có khi đó là một nỗi sợ vô hình nữa. Thế mà đêm qua tôi đã...
Tôi cúi người ôm lấy Thiệu Lam, " Sẽ không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ để em phải bước vào cái nơi ghê tởm đó nữa."