Chương 82: Chịu Trách Nhiệm
Tiêu Ngọc trông thấy người nhìn trộm lại là Tiêu Lệ thì khẽ thở phào, bất quá vẫn là hờn dỗi ngắt nhéo hắn 1 phen. Mấy thiếu nữ khác thấy thế cũng cười khúc khích trêu đùa phụ họa.
Chỉ có Nhược Lâm đạo sư là mặt đỏ bừng bừng, lao nhanh ra khỏi hồ mất dạng, cũng không biết là do ngượng ngùng hay tức giận. Có điều Tiêu Lệ cảm nhận được nàng cũng không hề ghét hắn, vậy có lẽ chỉ là nữ nhân xấu hổ đi...
_ Huhu... Tiêu Lệ ca ca, ngươi đã nhìn thấy hết của ta rồi! Sau này, ta làm sao còn tìm phu quân được nữa... Ta không biết đâu! Ngươi phải chịu trách nhiệm a...
Một thiếu nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt khả ái, giả vờ khóc lóc nỉ non nói.
_ Đúng đó! Tiêu Lệ ca ca, ngươi phải chịu trách nhiệm cho bọn ta nữa... huhu!
Mấy thiếu nữ khác thấy vậy cũng làm ra dáng vẻ ủy khuất, ỷ ôi phụ họa. Bất quá trên mặt ai nấy đều ẩn ẩn ý cười, Tiêu Lệ dù có ngốc cũng nhận ra là họ nghĩ một đằng nói một nẻo...
Chúng nữ vốn đang vây xung quanh hắn, nay biết người đến là Tiêu Lệ thì lại càng trở nên bạo dạn hơn.
Mặc dù ngoài miệng các nàng vẫn không ngừng ai oán Tiêu Lệ, thế nhưng cơ thể lại không chút thành thật, từng bước ép sát vào hắn.
Có một cô nàng thậm chí còn khẽ dùng bộ ngực căng tròn của mình, cách một lớp khăn tắm mỏng manh cò cọ nhè nhẹ vào cánh tay Tiêu Lệ.
Nhìn một đám sắc nữ vây xung quanh mình, Tiêu Lệ chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn còn không nghĩ hiện tại mị lực của mình cao đến mức như thế, mấy nữ nhân bình thường này hầu như là hoàn toàn không có khả năng kháng cự.
Nếu lúc nãy hắn không lén lút mà trực tiếp xông vào, có khi các nàng cũng nhiệt tình hưởng ứng. Bất quá... vụng trộm thì vẫn kích thích hơn...
_ Haizz... các nàng muốn ta chịu trách nhiệm như thế nào a... Cũng chỉ là xem xem 1 chút, nào có mất miếng thịt nào...
Khẽ thở dài, Tiêu Lệ giả vờ bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.
_ Tiêu Lệ ca ca, ngươi là giả vờ ngốc hay là cố tình không hiểu vậy... người ta đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi...
Một thiếu nữ khuôn mặt tú lệ, hai bím tóc thả sang hai bên trông rất dễ thương nghe hắn nói vậy liền ép sát bộ ngực mềm mại của mình vào ngực hắn nức nở nói.
Tiêu Lệ nhận ra cô nàng này chính là cô bé lúc sáng đã len lén nắn ngực Tiêu Ngọc trước mặt hắn, hình như tên gọi là A Lệ Nhã.
_ Vậy ta phải chịu trách nhiệm như thế nào đây... hay là... thế này...
Tiêu Lệ cũng không diễn nữa, tay trái nhằm ngay bờ mông mềm mịn của nàng dùng sức vỗ mạnh tạo thành một tiếng "Bốp" thật lớn.
Sau đó, tay của hắn giống như con linh xà lanh lợi, từ từ thám hiểm xuống chốn đào nguyên thần bí, liên tục tiến sâu vào bên trong khiến nàng không nhịn được bất đầu bật ra tiếng rên rỉ khoái lạc.
Mấy thiếu nữ khác thấy vậy cũng không chịu yếu thế, lần lượt rũ bỏ khăn tắm, dùng cơ trắng nõn mê hoặc của mình thay nhau khiêu khích câu dẫn Tiêu Lệ chú ý. Tiêu Ngọc sớm đã cùng các tỷ muội khác hầu hạ Tiêu Lệ, bởi vậy vô cùng hiểu ý nhanh chóng giúp hắn giải khai y phục rồi vô cùng quen thuộc quỳ xuống thềm, hé ra miệng ngọc bắt đầu chăm sóc cho tiểu Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ một tay ôm lấy Tuyết Ny chậm rãi thưởng thức bộ ngực đồ sộ lại không kém phần mềm mại của nàng, tay còn lại cực kỳ điêu luyện hoạt động ở dưới thân A Lệ Nhã khiến nàng ta liên tục rên rỉ xin tha.
Tiêu Ngọc thì vẫn đang chăm chú không ngừng phun ra nuốt vào đại long thương của Tiêu Lệ khiến hắn vô cùng thoải mái, được một lúc liền phóng xuất tinh hoa vào trong miệng nàng.
Món khai vị đã thưởng thức xong, mọi người bắt đầu bước vào bữa tiệc chính. Tiêu Lệ trước tiên ôm lấy Tuyết Ny, đặt một nụ hôn thật ngọt ngào lên môi nàng, hai tay không ngừng hoạt động tại các vị trí mẫn cảm.
Đến khi nàng bắt đầu rên rỉ, hắn mới cho đại long thương của mình xuất trận, tìm đến một vùng đồng cỏ màu mỡ bắt đầu tiến hành khai khẩn đất hoang.
Thanh Long Ngự Nữ Kinh của Tiêu Lệ hiện tại đã đạt tới cảnh giới viên mãn, mùi hương nam tính từ cơ thể hắn phát ra đối với những nữ nhân tu vi thấp chẳng khác nào xuân dược, khiến các nàng trầm luân trong đó.
Tuyết Ny mặc dù vẫn còn là xử nử, thế nhưng vẫn cực kỳ nhiệt tình đáp ứng Tiêu Lệ đòi hỏi, hai người hoan lạc từ trên bờ cho đến tận giữa lòng hồ.
Tiêu Lệ hiện tại năng lực rất mạnh, chẳng bao lâu đã khiến Tuyết Ny không còn khả năng tái chiến, nằm trên bờ hồ thở hỗn hển. Buông ra mỹ nhân trong ngực, Tiêu Lệ bắt đầu quay sang chiếu cố Tiêu Ngọc.
Cả hai người sớm đã thân mật nhiều năm, bởi vậy vô cùng ăn ý phối hợp, đủ mọi tư thế cực kỳ khiêu khích người nhìn. Tiêu Ngọc ở bên cạnh tình lang thể hiện ra một bộ mặt ɖâʍ nữ hiếm thấy, đến mức mấy nàng sắc nữ bên cạnh ai nấy mặt đỏ tới mang tai, cũng không biết là ngượng ngùng hay là hưng phấn.
Tiêu Lệ và Tiêu Ngọc cùng nhau phiên vân phúc vũ hơn nửa giờ, hắn mới thỏa mãn để mấy trăm triệu tinh binh của mình chiếm đóng bên trong hoa tâm của nàng rồi tiếp tục quay sang chiếu cố các nữ nhân còn lại.
Lần này theo Nhược Lâm đạo sư có tổng cộng 6 nữ học sinh, không tính Tuyết Ny thì còn lại 5 người, đều trạc 19-20 tuổi.
A Lệ Nhã là 1 thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú cùng hai bím tóc thả bên trông giống như cô bé nhà bên cực kỳ dễ thương.
Một nữ nhân khác dáng người không kém bao nhiêu so với Tuyết Ny, nhất là cặp mông màu mỡ vểnh cao, cực kỳ khêu gợi. Nàng gọi là Triệu Oanh Oanh, vốn là một nữ nhân tương đối bảo thủ, bất quá ở lâu ngày với đám sắc nữ này nên bị bọn họ dạy hư.
Mấy nữ nhân còn lại cũng khá xinh đẹp, dáng người có lồi có lõm, bất quá so với Tuyết Ny và Triệu Oanh Oanh thì vẫn còn kém không ít.
Tiêu Lệ ai đến đều chào đón, cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, lần lượt đưa từng nàng lên đỉnh vu sơn, điên loan đảo phượng đến hơn nửa đêm mới miễn cưỡng chấm dứt, ôm các nàng về phòng mình ngủ một giấc thoải mái đến tận sáng hôm sau...